Sáng hôm sau, Mộ Dung Thư và mấy người Mộ Dung Thu tiễn Vũ Văn Mặc hồi phủ.
Từ tối hôm qua đến giờ, Vũ Văn Mặc cũng không nói lời nào với Mộ Dung Thư, nàng cũng không thèm để ý, ngược lại còn ở trước mặt mọi người, cùng
hắn trình diễn một màn phu thê ân ái làm cho Mộ Dung Thu và Lý thị có
chút vừa lòng.
Sau khi cùng Lý thị trở lại Lệ Hoa viên, Lý thị vỗ vỗ mu bàn tay của Mộ Dung Thư, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thư nhi, sau này
con cần phải rộng lượng hơn với Vương gia, dù sao người cũng có thân
phận tôn quý, lần này con trở về, nếu cần thì lập thêm vài người thiếp
cho Vương gia đi! Bây giờ Vương gia vẫn chưa có con, bên ngoài đồn đãi
do con không thể mang thai nên ở phía sau âm thầm ra tay không để tiểu
thiếp mang thai trước! Chuyện này cực kỳ không tốt cho thanh danh của
Thư nhi, huống hồ chuyện của nam nhân, thân phận nữ nhân như chúng ta
thì không có quyền được quản. Sau khi hồi phủ, con nhớ phải tìm mọi cách để mang thai, nếu thành công thì cuộc sống sau này của con ở vương phủ
mới có thể tốt hơn nữa! Con có biết không?”
Tuy là trong lòng thì Mộ Dung Thư không thèm để tâm đến những lời đồn đãi này nhưng bên ngoài lại vô cùng ngoan ngoãn, gật đầu nói: “Mẫu thân, con đã biết.”
“Hai lần trước, khi con và Vương gia hồi phủ, mẫu thân nhìn cũng biết là
Vương gia không sủng ái con, nhưng lần này, rõ ràng là đã có thay đổi,
trong lòng Vương gia đã có con.” Lý thị ôn nhu nói.
Mộ Dung Thư
không có nghĩ như vậy, chỉ có một cách giải thích cho sự thay đổi lần
này của Vũ Văn Mặc là Mộ Dung Thu vừa mới lập đại chiến công, dù gì thì hắn cũng phải có biểu hiện tốt một chút chứ, chẳng qua chỉ là một vở
diễn mà thôi.
“Bây giờ, Thư nhi và Vương gia có thể như vậy, ta cũng yên tâm.”
“Mẫu thân, người yên tâm, bây giờ Thư nhi đã trưởng thành, về sau chuyện gì
con cũng sẽ suy nghĩ thật cẩn thận rồi mới làm, sẽ không đem phiền phức
đến cho mẫu thân nữa. Bây giờ trong phủ Tướng quân không có Nhị di nương gây sóng gió, mẫu thân ở đây cũng sẽ dễ chịu hơn.” Mộ Dung Thư đỡ Lý
thị đi vào đình, sau đó ngồi đối diện với bà, trong mắt lo lắng nói.
Thấy Mộ Dung Thư lo lắng, Lý thị lại cười nhìn nàng, sắc mặt bà tuy đã có
chút huyết sắc nhưng nhìn chung thì vẫn là tái nhợt, bà nhìn chung quanh rồi hạ giọng nói: “Thư nhi quả nhiên đã hiểu chuyện, còn có thể lo lắng cho ta. Mười chín năm trước, Nhị di nương dùng trăm phương ngàn kế để
quyến rũ lão gia, làm cho lão gia sủng ái, mười chín năm nay, Nhị di
nương ỷ vào sự sủng ái và việc sinh được trưởng tử nên ngày càng to gan, sau lưng nhiều lần hãm hại mẫu thân! Nhị di nương là người không nhẫn
nại, còn Lâm nhi thì là người khôn lỏi*, hai người này làm ra nhiều
chuyện như vậy tưởng mẫu thân không biết gì sao.”
* : (Khẩu ngữ) khôn vặt, luôn tìm cách giành lợi riêng cho mình một cách ích kỉ
Nghe vậy, Mộ Dung Thư trợn tròn hai mắt, giọng nói cực thấp, “Thì ra là mẫu thân đang chờ cơ hội?”
Lý thị tươi cười như hoa nói, “Là nữ nhân ở nơi hậu viện này, càng lớn
tuổi thì sẽ mất đi sự sủng ái của trượng phu! Nếu không còn được yêu
thương thì phải biết học cách ẩn nhẫn, tìm cơ hội xuống tay một lần,
giải quyết thật sạch sẽ.”
Thì ra Lý thị không phải là người yếu
đuối, cũng không phải không màng thế sự, mà bà đang giương bẫy chờ con
mồi sa vào! Không thể tưởng tượng được, không những Lý thị là cao thủ
trong gia đấu mà còn là nhân vật đóng vai phản diện nữa, có thể cư xử
bình thường với người cố ý muốn hại mình tuyệt đối là người có tâm cơ
thâm trầm, không ai có thể đoán được! Mộ Dung Thư rất kinh ngạc, nàng
không thể tin được, cứ tưởng là Lý thị cần người bảo vệ nhưng sự thật
thì bà không cần, bà đã nhìn thấu nhiều chuyện, cũng nắm giữ rất nhiều
việc.
“Lúc trước, Thư nhi là người dễ mất kiên nhẫn, tâm cơ cũng
không đủ sâu, thường bị Nhị di nương cùng Lâm nhi tính kế, luôn làm cho
mẫu thân lo lắng, bây giờ Thư nhi so với lúc trước đã biết dùng thủ
đoạn, không cần để mẫu thân ra tay cũng có thể làm cho Nhị di nương cùng Lâm nhi trở tay không kịp! Mẫu thân rất vui, cũng không còn lo lắng về
cuộc sống sau này của Thư nhi nữa.” Lý thị ôn nhu cười nói.
Mộ
Dung Thư âm thầm kinh ngạc, trận này ai có thể nói là Lý thị không thắng cuộc? Nhị di nương bị đuổi ra khỏi phủ, về sau, cho dù bà ta có giở hết thủ đoạn thì Mộ Dung Thu cũng sẽ không cho bà ta trở về phủ! Hơn nữa,
qua chuyện này, Mộ Dung Thu nhất định sẽ phải gia tăng sủng ái với Lý
thị để tránh rơi vào cái tiếng sủng thiếp diệt thê. Tuy sự sủng ái này
không bắt nguồn từ tình cảm chân thật nhưng… Đối với Lý thị mà nói, như
vậy cũng đủ rồi! Phải nói là rất nhiều nữ nhân cổ đại, dùng mọi thủ đoạn để có được sự sủng ái cũng được cho là yêu. Tuy rằng loại tình yêu này, nàng không cách nào lí giải được.
Tiếp sau, hai mẹ con lại hàn
huyên, Lý thị không ngừng giáo huấn Mộ Dung Thư về các thủ đoạn để đấu
với các tiểu thiếp, cách để trở thành một chủ mẫu tốt, cách lấy lòng nam nhân. Mộ Dung Thư nghiêm túc nghe, nhưng nội dung thì qua tai này lọt
qua tai kia đi mất.
Nếu nàng quên đi mình là người hiện đại, toàn tâm toàn ý sống trong trạch viện, cam tâm tình nguyện tham gia các cuộc tranh đấu sủng ái, lấy niềm vui của nam nhân làm mục đích sống, chấp
nhận chia sẻ trượng phu cho nhiều nữ nhân khác cùng hưởng, hàng ngày lại còn giả vờ như không có gì tươi cười thì người này… tuyệt đối không
phải là nàng.
Qua lời của Lý thị, nàng đã xác định được con đường tương lai, bây giờ, nàng hiểu được phải bắt tay chuẩn bị mọi thứ, phủ
Nam Dương Vương không phải là nơi mà nàng có thể sống cả đời! Có lẽ, sau khi rời khỏi phủ Nam Dương Vương, cuộc sống của nàng sẽ rất gian khổ,
nhưng cho dù ở thời này, nữ nhân không có nhiều cơ hội nhưng nàng tin
chắc chắn sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.
Đêm đó,
Hồng Lăng ở phủ Tướng quân nghe ngóng được tình hình của Mộ Dung Lạp hai ngày qua. Hắn không dám đặt chân ra khỏi phủ vì sợ người ta cười nhạo,
hắn cũng đang cực kỳ tức giận, tuy Mộ Dung Thu cực kì sủng đứa con này,
nhưng so với tôn nghiêm của ông thì Mộ Dung Diệp không quan trọng bằng! Nàng cho người dò hỏi thì biết được mấy ngày nay, hắn không ngừng
nguyền rủa Mộ Dung Thư và Lý thị.
Mộ Dung Thư biết được chuyện
này, lập tức đi trước một bước, chủ động đến gặp Mộ Dung Thu, nói: “Nữ
nhi là đích nữ của phụ thân, là chính phi của Nam Dương Vương, tuy ở
trong quá khứ là không được vương gia yêu thích, nhưng mấy tháng nay
lòng thành của nữ nhi đã làm cho Vương gia cảm động! Nữ nhi nhận ra
rằng, nếu không có phụ thân ở sau lưng chống đỡ thì nữ nhi cũng không
thể sống yên ổn ở Nam Dương vương phủ. Do vậy, ân đức của phụ thân, nữ
nhi vô cùng cảm kích, trọn đời cũng không dám quên. Nữ nhi không muốn
phụ thân bị người khác bàn ra tán vào nữa.”
“Bàn tán?” Tuy Mộ
Dung Thu cảm thấy rất vui khi nghe lời khen tặng của Mộ Dung Thư nhưng
vẫn nghe ra trong lời nói của nàng có chỗ không đúng.
“Hai ngày
nay, đại ca vì việc của Nhị di nương nên tính tình trở nên khó chịu.
Chuyện này cũng dễ hiểu, chẳng ai có thể nhận một người tâm ngoan độc
làm di nương như vậy. Nhưng… đại ca nói ra mấy lời quá mức khó nghe, làm cho người ta dễ dàng bắt được nhược điểm, còn có thể ảnh hưởng đến phụ
thân, nữ nhi đã biết, thì cũng có thể là Nam Dương Vương cũng đã biết!
Đến lúc đó, hậu quả xem chừng rất khó nói. A! Còn có một chuyện con quên nói với phụ thân, mấy ngày trước, đại ca vì chuộc thân cho một nữ nhân
thanh lâu đã đến cửa hàng của nữ nhi, không báo cho nữ nhi một tiếng đã
dụ dỗ và đe dọa mấy người chưởng quỹ, lấy đi của nữ nhi hai vạn lượng
bạc!” Mộ Dung Thư ôn nhu nói.
Nàng vừa dứt lời, Mộ Dung Thư lập tức rời đi.
Hôm sau, nàng vừa rời giường, rửa mặt, thay y phục và chải đầu xong, thì
Hồng Lăng đã nói cho nàng biết, Mộ Dung Thu đánh Mộ Dung Lạp ba mươi đại bản, cấm túc hắn trong một viện hẻo lánh, hủy bỏ tư cách đi thi năm
nay! Sau đó lại cực kỳ quan tâm đến Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia, còn
hết lòng bồi dưỡng để hai người tham gia khoa thi năm nay. Tin này vừa
truyền ra, mọi người trong phủ đều kinh ngạc không thôi, đều không tin
là Đại thiếu gia – Mộ Dung Lạp con cưng của Tướng quân lại bị thất sủng? Trong lúc lời đồn đãi được nổi lên, đám hạ nhân trước kia vốn dựa hơi
của Mộ Dung Lạp đã ào sang quy phục Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia.