“Đau bụng? Đã đi tìm đại phu chưa?” Mộ Dung Thư buông chén đũa xuống, nhìn Tú Ngọc đang vội vàng và lo lắng trầm giọng hỏi. Tối hôm qua ở trước cửa vương phủ đã thấy sắc mặt Thẩm trắc phi khá kém, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu bị đau bụng.... Nữ nhân bình thường khi đau bụng phải cẩn thận một chút, nàng quay đầu nhìn Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc nhướng nhướng mày, sắc mặt thâm trầm trước sau như một. Nhưng cũng trầm giọng hỏi: “Bắt đầu đau bụng lúc nào?”
Tú Ngọc trong lòng hộ chủ, thấy Thẩm trắc phi đau bụng khó chịu, lòng nóng như lửa đốt, nghe Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư hỏi, vội vàng trả lời: “Bắt đầu từ ngày hôm qua. Vốn cho là ăn thứ gì không sạch sẽ hoặc ăn đồ ăn lạnh, Thẩm trắc phi không để ý. Nhưng ngày hôm nay lúc ăn cơm trưa chính là đau không thể ngồi dậy nổi. Hơn nữa.... Hơn nữa....”
Nói đến câu cuối, Tú Ngọc cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Chủ tử thật sự quá thảm, tựa như nữ tử sinh non vậy, máu chảy thành dòng.
“Hơn nữa cái gì?” Mộ Dung Thư nhíu mày hỏi. Mặc dù thường ngày Thẩm trắc phi giỏi dùng thủ đoạn, nhưng đối Vũ Văn Mặc vẫn rất dụng tâm, ngày hôm nay đầu tiên là ngự y chẩn mạch cho nàng rồi, mà Vũ Văn Mặc lại thuận tiện ăn cơm trưa ở Mai viên, nếu là bình thường, có lẽ Thẩm trắc phi sẽ dùng tâm cơ nhận sự đồng tình. Nhưng ngày hôm nay, thấy vẻ mặt Tú Ngọc thật không giống giả tạo! Nhất định Thẩm trắc phi thật sự có chuyện.
Hiển nhiên, Vũ Văn Mặc cũng có ý tưởng giống như nàng vậy, lúc đầu cũng không để ý. Nhưng, hiển nhiên tình huống Thẩm trắc phi quả thật là rất tệ.
“Hơn nữa, Thẩm trắc phi chảy rất nhiều máu. Sắc mặt tái nhợt đáng sợ!” Tú Ngọc cúi đầu, trong mắt đã có nước mắt.
Nhìn vẻ mặt của nàng, có thể suy đoán được tình trạng lúc này của Thẩm trắc phi là thế nào! Mộ Dung Thư cúi đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, chảy máu? Bụng? Thẩm trắc phi đẻ non sao? Nhưng... Trong phủ chưa bao giờ truyền ra chuyện Thẩm trắc phi mang thai, nếu như không phải mang thai, thế thì, tình trạng lúc này của Thẩm trắc phi là vì sao?
Nàng âm thầm nhìn Vũ Văn Mặc, quả nhiên trông thấy vẻ mặt hắn căng thẳng. Nàng vội vàng nói: “Gia, thiếp thân cùng ngày đi nhìn một chút thôi.”
“Ừm.” Vũ Văn Mặc gật đầu, đứng dậy.
Nghe vậy, Tú Ngọc nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, âm thầm cắn chặt răng. Liền theo sau lưng hai người trở về Trúc viên.
Trúc viên.
Thẩm trắc phi đã cơn đau hành hạ ra một thân mồ hôi, y phục đều bị thấm ướt. Mặc dù nàng hết sức chịu đựng, nhưng bụng lại truyền tới từng trận đau tê liệt căn bản làm nàng không thể chịu nổi, còn đau hơn ngày hôm qua, làm nàng không cách nào có thể nhẫn nại.
Thẩm Oánh ở một bên chăm sóc lo lắng đến chân tay luống cuống, “Nhị tỷ...” Chẳng phải quỳ thủy tới thôi sao? Sao sẽ đau đớn như thế? , Hơn nữa máu còn không ngừng chảy ra nữa? Mới vừa đổi ga giường, lúc này lại bị máu nhuộm đỏ rồi. Cảnh tượng này dường như giống với tình tình rong huyết hay đẻ non trong miệng của Từ ma ma vậy! Thẩm Oánh sợ hãi.
“Đại phu... Còn chưa tới sao?” Thẩm trắc phi nhắm chặt hai mắt, giọng nói thều thào hỏi. Không chỉ Thẩm Oánh sợ, nàng càng sợ hơn. Nàng xác định nàng không có mang thai, nhưng máu này lại rất giống như bị đẻ non vậy. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Máu chảy ra nhiều vậy thì không phải là quỳ thủy!
Thẩm Oánh ngoảnh đầu lại nhìn, lắc đầu với Thẩm Trắc phi, “Nhị tỷ đừng vội. Đại phu lập tức đến ngay.”
“Vương gia cũng chưa đến sao?” Cõi lòng Thẩm trắc phi đầy mong đợi hỏi. Vào lúc này, nàng nhẫn nhịn chịu đau, hy vọng nhất chính là có thể nhìn Vũ Văn Mặc ở bên cạnh nàng, chỉ cần có hắn ở đây, có lẽ nàng sẽ không còn đau đớn như vầy nữa.
“Tú Ngọc đi Mai viên mời Vương gia rồi, chắc Vương gia sẽ rất nhanh đến thôi.” Thẩm Oánh trả lời.
Mai viên? Thẩm trắc phi bị đau thần trí mờ mịch con ngươi bỗng hiện lên vẻ sắc bén. Vũ Văn Mặc ở Mai viên... “Vương gia ở Mai viên ăn cơm trưa, đúng không?” Giọng nói nàng khàn khàn, sắc mặt trắng bệch, lời nói không có chút hơi nào.
Nghe vậy, Thẩm Oánh không đành lòng nhìn, trái lương tâm đáp lại: “Muội cũng không rõ lắm, chẳng phải ngày hôm nay ngự y trong cung đến bắt mạch cho vương phi sao? Có lẽ Vương gia đi rồi?” Lúc này nàng nào dám trả lời chắc chắn, dù sao nàng cũng rất rõ ràng, ở trong mắt Nhị tỷ, Vũ Văn Mặc vô cùng quan trọng. Cho nên mới âm thầm động tay chân nhiều như vậy.
“Bắt mạch?!” Hai mắt Thẩm trắc phi tỏa sáng, lại quên mất đau đớn trên người, không kịp chờ đợi hỏi: “Có kết quả chưa?”
Nhìn ánh mắt tha thiết mong đợi của Thẩm trắc phi, Thẩm Oánh chỉ có thể nhắm mắt đáp lai: “Đã có kết quả, chứng thật vương phi có hai chưa tới hai tháng.”
“Cái gì?! Thật sự mang thai! Điều này sao có thể? Rõ ràng nàng ta đã uống chén trà kia mà.” Thẩm trắc phi lắc đầu không tin, tự lẩm bẩm. Nàng tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Thư uống xong nước trà, nếu như nàng ta uống vào rồi, nếu nàng ta mang thai tất nhiên sẽ sinh non, mà nếu không có mang thai thì chuyện gì cũng không có. Nhưng rõ ràng nàng ta một chuyện nhỏ cũng chẳng có, ngược lại có mang? Chẳng lẽ trà có vấn đề? Không thể nào, chén trà kia là tự tay nàng ngâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Nàng cau mày suy nghĩ, làm sao cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là....
Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Thẩm Oánh.
Sau khi Thẩm Oánh nhìn thấy ánh mắt của Thẩm trắc phi, nhanh chóng mở to, Nhị tỷ thế mà hoài nghi nàng! “Có lẽ nàng ta vốn không có uống chén trà kia, chỉ giả vờ giả vịt trước mặt ta và Nhị tỷ thôi. Dù sao nàng ta cũng là dùng tay áo che mặt lại.”
Nghe vậy, con ngươi nhíu chặt đầy hoài nghi của Thẩm Oánh mới biến mất, đúng vậy, Thẩm Oánh là muội muội ruột thịt của nàng, làm sao có thể không giúp nàng lại giúp Mộ Dung Thư chứ? Nhất định là nàng bị đau đớn hành hạ mất đi năng lực phán đoán. “Muội nói rất có lý. Ta vẫn là xem thường Mộ Dung Thư, cho là bất kể thế nào nàng ta cũng phải uống nước trà. Không ngờ chúng ta nhìn thấy chỉ là tuồng kịch nàng ta diễn mà thôi.”
Thật đáng hận! Thật tức giận mà! Thẩm trắc phi luôn luôn dịu dàng bởi vì tức giận mà vẻ mặt mất đi vẻ uyển chuyển dịu dàng hàm xúc, ngược lại lại thêm mấy phần lệ khí (độc ác, tàn nhẫn). , Nếu như là một năm trước, đây là chuyện Thẩm trắc phi nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ tới, cuối cùng lại có một ngày, nàng sẽ trở thành Mộ Dung Thư trước kia, vì tranh thủ tình cảm mà dùng hết thủ đoạn, hơn nữa còn bất kể thủ đoạn tồi tệ nào, còn hơn gấp mấy lần Mộ Dung Thư lúc trước. Nhưng hết thảy, một năm trước nàng làm sao cũng không nghĩ tới. Một năm sau nàng lại dần dần bị khống chế.
“Xem ra, Nhị tỷ tuyệt đối không thể để nàng ta bá chủ. Nhân cơ hội này nên cưới thiếp thị cho Vương gia thôi.” Thẩm Oánh hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói.
Lời này lại đúng ý Thẩm trắc phi. Hôm nay phủ Nam Dương vương chỉ có một chính phi, một trắc phi, còn có một thiếp. Thật sự là quá ít, tính tình Mộ Dung Thư lại đại biến (biến đổi quá lớn), dẫn tới sự chú ý của Vũ Văn Mặc. Lúc này nếu như có thể đưa người mới vào phủ, nhất định có thể phân tán lực chú ý của vương gia. Thẩm trắc phi gật đầu một cái: “Rất tốt. Chờ sau khi ta khá hơn một chút, sẽ ra tay chuẩn bị, muội cũng giúp ta nhìn một chút, nữ tử nhà ai thích hợp, điểm quan trọng nhất là không thể thông minh, còn thành thật hơn một chút.”
Bằng không bên này đã có Mộ Dung khó đối phó rồi, kết quả lại tới một người không dễ khống chế nữa, vậy mắt nàng há chẳng phải bị mù rồi sao? Thẩm trắc phi âm thầm cắn răng. Có thể do cắn răng dùng quá nhiều sức, kết quả làm bụng càng đau hơn. “Á.... Thật là đau...”
“Nhị tỷ, có phải lại đau nữa không? Hạ nhân đã ra ngoài gọi đại phu nửa canh giờ rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng chứ? Làm sao có thể kéo dài được nữa đây?!” Thẩm Oánh liếc mắt nhìn hạ thể Thẩm trắc phi, máu này chảy nhiều quá.
Lúc này, ngoài cửa lại có giọng nói.
“Thẩm trắc phi, Vương gia và Vương phi đến.”
Nghe Vũ Văn Mặc đến đây, Thẩm trắc phi mừng như điên, đôi môi tái nhợt bỗng hơi mỉm cười, nhưng khi nghe Mộ Dung Thư cũng tới theo, sắc mặt lập tức thay đổi, vì sao nàng ta tới đây? Là muốn xem nàng thảm ra sao đúng không?! Nàng ôm bụng nhìn xuống, âm thầm ảo não, ga giường mới vừa đổi thế nhưng đã bị nhiễm đỏ! Nàng lúc này nhất định vì mất máu quá độ mà sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó coi, hơn nữa, căn phòng nàng mùi máu tanh rất nặng. Bỗng chốc nàng lại không muốn Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư đi vào.
Thẩm Oánh thấy Thẩm trắc phi im lặng không trả lời, lập tức lên tiếng: “Mau mời Vương gia và Vương phi vào bên trong.”
Thẩm trắc phi âm thầm cắn răng, biết lúc này không thể mở miệng khước từ được. Đành hy vọng lúc này nàng đang suy yếu mà có thể đổi lấy thương tiếc của Vũ Văn Mặc.
Khi Mộ Dung Thư bước vào trong phòng, mùi máu tanh xông vào mũi, Mộ Dung Thư lập tức nhăn mày lại. Giống như bệnh quả thật không nhẹ!
Vừa vào trong phòng, liền thấy Thẩm trắc phi nhếch nhác co rúc ở trên giường, đệm trên giường một mảng lại một mảng màu đỏ đập vào mắt, cực kỳ chói mắt. Mà sắc mặt nàng ta lại tái nhợt đáng sợ, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt khô nứt.
Đây không phải là giả vờ! Mộ Dung Thư khinh ngạc nhìn thấy biến hóa của Thẩm trắc phi. Nếu như trí nhớ không sai, thân mình Thẩm trắc phi nhưng cực kỳ khỏe mạnh đấy. Làm sao bỗng nhiên lại bệnh thành như vậy? Phái nữ rất yếu ớt, bệnh phụ khoa rất nhiều. Đừng nói Thẩm trắc phi mắc bệnh phụ khoa đó chứ? Nhưng nhìn nàng ta như vậy lại cảm thấy không giống lắm, máu này... Hình như quá nhiều.
“Gia... Có phải Nhu nhi sắp chết rồi không?”
Lúc Mộ Dung Thư thất thần, bên tai lại truyền lên giọng nói du dương của Thẩm trắc phi.
Thẩm Oánh cực kỳ thông minh, sau khi Thẩm trắc phi mở miệng, lập tức đứng dậy rời khỏi giường, đứng sau lưng Mộ Dung Thư. Mà sau khi Vũ Văn Mặc nhìn thấy bày tay Thẩm trắc phi duỗi ra, liền đi qua, ngồi bên giường. Hắn nhíu mày trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ lúc nào bắt đầu phát hiện không đúng? Cảm giác bây giờ có khá hơn chút nào không?”
Nghe vậy, Thẩm trắc phi cơ hồ là lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn mới dịu dàng như vậy với nàng? Nhưng nàng rất thông mình, biết tận dụng cơ hội, dù sao cơ hội là khó được. Lập tức dùng hơi sức, chịu đựng bụng đang đau đớn kịch liệt, nước mắt từ trên mặt tái nhợt rơi xuống, thuận thế chui vào trong ngực Vũ Văn Mặc, giọng nói nàng rất nhỏ nhẹ, “Bắt đầu từ ngày dạ tiệc sinh nhật Nhu thì trở nên không bình thường, lúc đầu Nhu nhi cũng không để ý, thật không nghĩ đến hai ngày nay sẽ đau đớn như vậy.”
“Dạ tiệc?” Vũ Văn Mặc cau mày.
Mà Thẩm trắc phi lại nhân cơ hội đưa mắt nhìn lên trên người Mộ Dung Thư, mặt lại nhìn Vũ Văn Mặc cực kỳ dịu dàng nói: “Có lẽ là Nhu nhi ăn nhầm thứ gì đó thôi. Có điều... Gia, trên người Nhu nhi rất đau.”
Ánh mắt Vũ Văn Mặc theo ánh mắt nàng ta nhìn về phía Mộ Dung Thư, lông mày khé nhíu lại nhíu chặt thêm hai phần. Lại cúi đầu nhìn Thẩm trắc phi trong ngực, ánh mắt lướt qua phản ứng của Mộ Dung Thư, sau đó không dấu vết để Thẩm trắc phi xuống.
Nghe Thẩm trắc phi nói, chạm phải ánh mắt khiêu khích của Thẩm trắc phi, khóe miệng Mộ Dung Thư khẽ nhếch, chẳng lẽ muốn lợi dụng chuyện ngã bệnh nhân cơ hội này muốn gây bất lợi cho nàng sao? Nàng ta thật đúng là lợi dụng tất cả cơ hội có được. Có điều, Mộ Dung Thư nhìn một vũng máu lớn trên giường, lúc này nàng ta nên lo lắng cho chính mình mới đúng chứ?
Mộ Dung Thư vừa muốn thu lại nụ cười lạnh trên môi mình thì phát hiện Vũ Văn Mặc nhìn lại nàng, cùng lúc nàng nhìn về hai tay hắn giao với Thẩm trắc phi. Mặc dù Vũ Văn Mặc không dấu vết đẩy Thẩm trắc phi ra, nhưng môi Mộ Dung Thư lại cười lạnh sâu thêm mấy phần.
“Vương phi, lần này Nhị tỷ bệnh thật sự quá nghiêm trọng. Có lẽ thật không phải đơn giản chỉ là nhiễm bệnh như vậy.” Thẩm Oánh ở sau lưng Mộ Dung Thư, nhẹ giọng nói.
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng một câu một chữ đều truyền vào tai mỗi người trong phòng không sót chữ nào.
Khóe miệng Thẩm trắc phi âm thầm khẽ nhếch, ánh mắt Vũ Văn Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Oánh. Thẩm Oánh thấy vậy vội vàng vùi đầu vào trong ngực, ngực bắt đàu đánh trống, mới vừa rồi ánh mắt Vũ Văn Mặc quá mức lạnh lẽo, chấn nhiếp lòng người, thật giống như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng nàng, âm thầm cắn răng, sẽ không, hắn sẽ không nhìn thấu nàng đâu.
Mộ Dung Thư gật đầu cười nhạt, không thèm để ý Thẩm Oánh sau lưng mình, mà nhìn thẳng về Thẩm trắc phi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng ôn hòa nói: “Mấy ngày nay Thẩm trắc phi vẫn bận bịu chuyện tiệc sinh nhật, khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi. Hôm qua sau khi sắp xếp tất cả công việc trong vương phủ còn phải đến đại lao thăm bổn vương phi, thật sự là quá bất cẩn rồi! Kết quả bây giờ làm thân thể suy yếu, Thẩm trắc phi, sau này không thể như thế nữa. Xem như muội quan tâm đến bổn vương phi, nhưng cũng không thể không xem thân thể mình ra gì được, mấy ngày nay muội phải điều dưỡng thân thể thật tốt, mặc dù bổn vương phi có thai, nhưng lại rất khỏe mạnh, chuyện ở trong phủ cứ để bổn vương phi xử lý đi.”
Thẩm trắc phi nghe nói vậy sắc mặt lại trắng thêm mấy phần, nhìn Mộ Dung Thư thật sự không biết nên nói gì cho phải, Mộ Dung Thư này quá giởi giảo biện, xảo trá mà! Âm thầm nắm chặt quyền.
“Mấy ngày nay nàng cứ điều dưỡng thật tốt đi. Chuyện trong phủ tạm thời để vương phi xử lý. “ Vũ Văn Mặc dùng giọng ra lệnh.
Lời đã nói ra, Thẩm trắc phi dù không cam lòng cũng đành gật đầu, nhưng trên mặt lại vờ cười trả lời: “Lão gia lo lắng. Là do thời gian này Nhu nhi không chú ý điều dưỡng thân thể, ngày hôm nay mới có thể biến thành thế này, miễn gia đừng lo lắng.” Thật đáng hận! Chẳng qua bây giờ nàng đang đau bụng như vầy đã không thể xuống giường, chớ nói chi đến xem sổ sách quản chuyện vụn vặt trong vương phủ này, cho nên nếu Mộ Dung Thư không ngốc thì khẳng định phải nhân cơ hội này nắm quyền vào tay, nàng ta đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Có điều, làm sao nàng có thể để nàng ta dễ dàng như nguyện như vậy chứ! Thế nào cũng phải trêu chọc đùa cợt nàng ta một phen. Nên nhịn đau, vẻ mặt nhuộm vẻ bi thương, vỗ trán nói: “Nghe nói hôm nay nhà mẹ tỷ tỷ sẽ tuyên án rồi. Từ nay về sau, cho dù tỷ tỷ không có người nhà mẹ đẻ dựa vào thì nhà mẹ đẻ muội sẽ chính là người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ.”
Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về phía Thẩm trắc phi nói: “Vậy tỷ tỷ cám ơn muội rồi.” Một hồi lâu sau nhà Mộ Dung sẽ bị tuyên án, nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi, dù sao tội mưu phản tư thông với địch phản quốc, kết cục xấu nhất là tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội.
Thẩm Oánh đang rũ mắt cũng có chút động đậy, Mộ Dung Thư này đối phó thật không dễ, đúng là hỉ nộ không lộ nửa điểm. Thật làm cho người ta không bắt được suy nghĩ trong lòng nàng.
Lúc này, Vũ Văn Mặc đang nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, mặc dù tròng mắt đen vẫn tĩnh mịch lạnh lẽo như thường ngày, nhưng đáy mắt lại lóe ra một đạo dị quang, lửa nóng chuyên chú, còn có chút... Nghi ngờ.
Khi chạm phải ánh mắt hắn, Mộ Dung Thư theo bản năng cau mày. Hắn đây là, có ý tứ gì? Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không ngờ tới ánh mắt lại chạm phải ánh mắt tràn đầy oán độc của Thẩm trắc phi.
Lúc Mộ Dung Thư muốn đi lên trước thăm hỏi mấy tiếng thì nha đầu Trúc viên lại mang đại phu đi vào.
Đại phu vào phòng trước hành lễ tới mấy người bọn họ. Sau đó theo sự phân phó của Vũ Văn Mặc, đi tới chẩn mạch cho Thẩm trắc phi.
Đại phu này là thần y nổi danh kinh thành, đại đa số quan viên nếu như không thoải mái sẽ bỏ ra rất nhiều tiền mời hắn đến trong phủ xem bệnh. Bình thường hiếm có bệnh nào có thể làm khó được hắn, y thuật có thể sánh bằng ngự y, có tiếng cùng Hoa đại phu. Nhưng cũng không phải không thứ gì cũng làm được, dù sao chỉ là cổ đại.
Sau khi hắn để tay lên trên mạch Thẩm trắc phi, giữa hai hàng lông mày vốn có chút nếp nhăn bỗng nhăn thành chữ Xuyên, vẻ mặt càng nặng nề hơn. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua sắc mặt Thẩm trắc phi, còn có vết máu trên giường đơn kia.
Mấy người khẩn trương nhìn về phía đại phu, dù sao nhìn thần sắc này thật sự là quá trầm trọng rồi.
Trong khoảng thời gian này Mộ Dung Thư vẫn nghiên cứu sách thuốc, trong sách thuốc miêu tả các triệu chứng, bao gồm cả phụ khoa. Lượng máu chảy ra nhiều như vậy bụng còn đau đớn khó chịu như vậy, sợ là rong huyết rồi. Nguyên nhân tạo thành rong huyết có rất nhiều, nhưng Thẩm trắc phi ở trong Nam Dương vương phủ sống an nhàn sung sướng, rất khó sẽ xảy ra tình trạng rong huyết, nhưng lại cảm thấy tình trạng này không giống kiểu bị rong huyết. Nếu lúc này nàng có thể bắt mạch cho Thẩm trắc phi, có lẽ sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm trắc phi vốn còn cảm thấy có thể là cơ thể hư nhược, nhưng quỳ thủy ra quá nhiều làm nàng suy yếu đau đớn như vậy, nhìn vẻ mặt đại phu dường như chuyện này không phải đơn giản như thế, trong lòng không khỏi lộp bộp, nặng nề.
Vũ Văn Mặc từ trên giường đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đại phu.
Đại phu cúi đầu không ngừng lắc đầu, cử động này càng làm cho người ta nóng lòng không thôi. Đợi đến khi mở mắt ra, liền đứng dậy gập người nói với Vũ Văn Mặc: “Mời Vương gia theo lão phu ra ngoài.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thẩm trắc phi càng thêm âm u hơn, nhìn chằm chằm đại phu, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, ra lệnh: “Có lời gì cứ ở chỗ này nói không sao cả!” Made by
Đại phu nghe vậy khổ sở ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc.
Ánh mắt Vũ Văn Mặc chợt động, gật đầu.
Đại phu cúi đầu trầm giọng trả lời: “Bẩm thưa Thẩm trắc phi, lão phu sẽ kê một phương thuốc bảo hạ nhân đi lấy thuốc về sắc, sau khi uống thuốc xong không lâu sau sẽ cầm máu ngay, uống hai tháng sẽ hết đau bụng.”
“Hả? Vậy quá tốt rồi.” Thẩm trắc phi mỉm cười nói.
Tuyệt đối không đơn giản như vậy! Đôi mắt Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm đại phu.
Quả nhiên, đại phu lắc đầu nói: “Xem như chữa hết đau bụng, cũng không còn chảy máu nữa. Nhưng thân thể Thẩm trắc phi bị tổn thương nguyên khí, cuối cùng điều dưỡng không tốt.”
“Đại phu, rốt cuộc ý ngươi là sao hả?” Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh đều sợ hãi mở miệng hỏi.
Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói: “Thỉnh đại phu nói ra hết tất cả một lần đi.”
Đại phu gật đầu nói: “Cho lão phu cả gan hỏi một câu, có phải gần một năm qua Thẩm trắc phi vẫn luôn dùng thuốc dưỡng thân hay không?”
Mặt Thẩm trắc phi đang tái nhợt bỗng đỏ hơn phân nửa, bởi vì gả vào vương phủ hai năm nhưng bụng vẫn không có động tĩnh, mẫu thân cực kỳ lo lắng, nên tìm đại phu lấy phương thuốc, cho nên một năm qua nàng vẫn dùng thuốc dưỡng thân này. Chuyện thế này vốn ngại ngùng mở miệng, càng ngại để người khác biết, không ngờ đại phu này lại có thể đoán được! Bởi vì liên quan đến bệnh tình của nàng, không dám giấu giếm, nàng đành phải thừa nhận, “Vâng”
Sau khi trả lời, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc. Thật lòng nàng không muốn để hắn biết nàng vì mang thai mà mỗi ngày đều phải uống thuốc.
Mà vẻ mặt Vũ Văn Mặc lại lạnh lẽo, cũng không có gì khác thường.
Mắt Mộ Dung Thư bỗng tỏa sáng, chẳng lẽ Thẩm trắc phi ăn phải vật gì có tính cực hàn sao? Hai thứ tương khác, tự nhiên sẽ tổn thương thân thể. Nhưng Thẩm trắc phi là người tinh minh (tinh tế thông minh) như vậy thế nào lại làm mình trúng chiêu?
“Lão phu kết luận trong vòng ba ngày gần đây Thẩm trắc phi đã ăn phải lăng hoa tử! Lăng hoa tử này là vật có tính cực hàn, người bình thường ăn thì không có gì, chỉ hơi đau bụng chút thôi, nhưng nếu là người có thai sợ rằng có thể sẽ bị đẻ non, nhưng chỉ cần phát hiện kịp thời thì không đến nỗi đẻ non. Mà đúng lúc thân thể Thẩm trắc phi vốn đã mang tính hàn cho nên mới phải uống thuốc dưỡng bồi bổ thân thể. Nhưng hai loại này lại hoàn toàn xung khắc với nhau, làm cho thân thể Thẩm trắc phi vốn vô cùng lạnh bị tổn thương càng nặng hơn. Nếu ngày đầu tiên phát hiện triệu chứng đau bụng mà được uống thuốc điều trị, có thể sẽ chuyển biến tốt được, đáng tiếc để đến bây giờ, lão phu cũng không có cách nào hơn! Dù có thể cầm máu giảm đau, nhưng sau này Thẩm trắc phi đã không thể có bầu được nữa!” Đại phu một hơn đã nói hết việc chẩn đoán ra của mình.
Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều nghe đặc biệt rất rõ ràng.
Hiển nhiên chuyện đại phu nói ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người! Tại sao có thể như thế?
Thẩm trắc phi mặc mày trắng bệch nhìn chằm chằm đại phu, bất kể như thế nào nàng cũng không có cách nào có thể nghĩ tới mình sẽ có tình trạng như vậy, không thể mang thai?! Không thể có thai!
Loại tình trạng này ngược lại Mộ Dung Thư cũng không nghĩ tới, mới vừa rồi lúc nhìn thấy đệm đầy máu của Thẩm trắc phi cũng đã phỏng đoán, nghĩ tới. Có điều.... ăn lăng hoa tử trong vòng 3 ngày, Thẩm trắc phi là uống lúc nào? Chẳng lẽ nàng cũng không biết lăng hoa tử tương khắc với cơ thể nàng sao, còn có dược vật nàng đang dung cũng có tương khắc. Truyện chỉ đăng duy nhất trên
“Gia....” Thẩm trắc phi ngẩng đầu lên, giọng nói hết sức run rẩy. Hiển nhiên nàng chịu kích thích không nhỏ.
Tất nhiên điều này cũng nằm ngoài dự liệu của Vũ Văn Mặc, dù sao Thẩm trắc phi nàng cũng là thanh mai trúc mã, tuy nói giữa hai người, hai đại gia tộc có hận thù tranh đấu thế nào, nhưng lúc này Thẩm trắc phi ở trong mắt hắn đã giống như, muội muội mất đi hi vọng tương lai, cần được thương yêu. Hắn ngồi trở lại, cầm tay Thẩm trắc phi, nhẹ giọng an ủi: “Ngày mai bổn vương sai ngự y trong cung nhìn xem trước một chút. Chỉ cần ngày sau nghiêm túc điều dưỡng thân thể chắc chắn có thể.”
Thẩm trắc phi nghe vậy lệ bỗng chực trào, nước mắt đầy mặt, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?” Nàng lao vào trong ngực Vũ Văn Mặc, khàn giọng kêu gào. Giờ phút này đau đớn trên người làm sao bằng được đau đớn trong lòng. Nàng làm sao cũng không thể tiếp nhận được, lăng hoa tử này là chuẩn bị cho Mộ Dung Thư! Mà nàng ở trong lúc vô ý uống tách nước trà nàng ta chưa hề động tới! Kết quả là làm cho mình rơi vào tình cảnh ngày hôm nay!
Mộ Dung Thư! Mộ Dung Thư! Trong lòng Thẩm trắc phi gọi tên Mộ Dung Thư hai lần, trong mắt tràn đầy hận ý.
Nếu nàng không thể sinh con, đời này không cách nào có thể trở thành Nam Dương vương phi, cuộc sống sau này chắc chắn vô cùng ảm đạm. Thậm chí nàng có thể mất đi sủng ái của Vũ Văn Mặc! Không... Đã bắt đầu dần mất đi rồi. Đã ba bốn tháng nay hắn không hoan ái cùng nàng. Hôm nay nàng lại rơi vào tình huống thế này, hắn càng không thể sủng ái nàng nữa! Đều là Mộ Dung Thư, tất cả chuyện này đều là lỗi của Mộ Dung Thư! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Vẻ mặt Thẩm Oánh cũng không thể tin nhìn Thẩm trắc phi, đáp án này quá mức nằm ngoài dự liệu của nàng. Một nữ tử nếu không thể sinh con, chính là phạm vào thất xuát chi điều, nếu vương gia không hưu tỷ ấy, tỷ ấy vẫn có thể ở lại vương phủ, nhưng lại không thể chân chính ngẩng đầu lên nữa. Thế nào cũng không nghĩ đến, hiện giờ tỷ ấy hẳn là hại người cuối cùng lại hại mình.
Hôm nay Thẩm trắc phi rơi vào tình cảnh hôm nay, tâm tình Mộ Dung Thư rất phức tạp, dù sao Thẩm trắc phi luôn dùng bất cứ thủ đoạn nào để đối phó nàng, vào lúc nàng trong đại lao, lại càng muốn hại chết nàng. Hôm nay Thẩm trắc phi chịu báo ứng mặc dù không chết, nhưng đây cũng là kết quả bất cứ phụ nữ nào cũng không thể tiếp nhận được, đặc biệt là nữ nhân cổ đại, tư vị không con sẽ như thế nào?
“Lão phu đi ra ngoài kê đơn thuốc.” Sau khi đại phu thấy phản ứng mọi người trong phòng, liền lập tức mở miệng nói.
Vũ Văn Mặc phất phất tay, đại phu như trút được gánh nặng rời đi.
Thẩm trắc phi như không hề hay biết đệm dưới giường đã bị máu nàng nhuộm đỏ. Nàng tuyệt vọng ngã vào lòng Vũ Văn Mặc, hai tay nắm chặt hông hắn.
Mộ Dung Thư thấy vậy mắt dời đi, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sau khi nàng rời khỏi, Thẩm Oánh cũng lập tức theo ra ngoài.
Mộ Dung Thư nhìn lướt qua Thẩm Oánh, dừng bước.
“Xin vương phi tha thứ cho những sai lầm của tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ đã bị trừng phạt, xem như bị báo ứng. Vương phi là người thiện tâm, xin đừng lại đẩy Thẩm trắc phi vào trong đống lửa nữa được không?” Thẩm Oánh đứng sau lưng Mộ Dung Thư, giọng điệu chân thành cầu xim.
Mộ Dung Thư nhếch miệng cười lạnh mang vẻ khinh thường, các cô nương Thẩm gia này quả đúng là trời sanh làm diễn viên! Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đầu cũng đều muốn lợi dung cơ hội mưu phúc lợi cho mình, Thẩm Oánh này không đơn giản. Nàng xoay người, cười nhạt đối mặt nói với Thẩm Oánh: “Thẩm Tam cô nương đang nói gì thế? Bổn vương phi nghe không hiểu. Ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, dù sao Thẩm trắc phi là Nhị tỷ của ngươi. Lúc này ngươi nên làm không phải là đuổi theo bổn vương phi ra ngoài, mà là xem xem Thẩm trắc phi cần gì, hạ nhân đã lấy được phương thuốc đi mua thuốc chưa mới đúng chứ?”
Sắc mặt cơ thể như bị kiềm hãm, hết sức khó chịu. Thân hình cứng đờ nhẹ nhàng phúc thân thi lễ sau đó xoay người trở về trong phòng.
Mộ Dung Thư hé mở con ngươi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lướt qua bóng lưng nàng, thu lại nụ cười trở về Mai viên!
Mới vừa về Mai viên, đã thấy hai nha đầu xúm lại khóc rống, mọi người khóc như hoa lê đẫm mưa (hoa lê trong mưa), tựa như có biết bao uất ức. Mộ Dung Thư thấy vậy đành phải lên tiếng hỏi thăm: “Sao vậy?” Nàng vừa dứt lời quay đầu nhìn Thu Cúc đang ở sau lưng.
Thu Cúc lắc đầu, nàng cũng không biết, vừa rồi lúc ăn cơm trưa, còn rất tốt mà, sao mới vừa đi Trúc viên có chút thời gian, hai người này lại khóc thành bộ dạng thế này rồi hả?
Hai nha đầu nhìn thấy Mộ Dung Thư, lập tức hít hít lau nước mắt, đi đến chỗ Mộ Dung Thư.
Hồng Lăng vừa lau nước mắt, vừa nói: “Vương phi đừng đau lòng, tuy phủ Tướng quân đã không còn tồn tại nữa, nhưng thật may ngoại trừ Tướng quân đều có thể giữ được tính mạng.” Dù sao phủ Tướng quân là nhà mẹ Vương phi, hôm nay nhà mẹ rơi vào hoàn cảnh thế này, vương phi nhất định rất khổ sở! Các nàng là khóc cho vương phi.
Mộ Dung Thư nghe vậy liền biết kết quả phán quyết đã hạ rồi. Thu lại vẻ mặt, trầm giọng nói: “Kết quả thế nào?”
Hồng Lăng cắn răng quay đầu quên nhìn sắc mặt Thanh Bình, sau đó nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng nể tình Mộ Dung tướng quân có công, nhiều lần đánh đuổi quân địch xâm phạm, từng có công, nhưng công không thể đền tội. Hoàng thượng hạ chỉ, buổi trưa ngày mai xử trảm. Những người còn lại, toàn bộ bị biếm xuống làm nô lệ. Nam tử sung quân, nữ tử biến mại vào sở viện toàn bộ của cải nhập vào quân tư.”
“Biến mại?” Mộ Dung Thư nhíu mày. Quả thật phải bán vào thanh lâu kỹ viện sao? Một Mộ Dung Lan lãnh tĩnh xinh đẹp như hoa sen, Mộ Dung Nguyệt đáng yêu khả ái, còn có Mộ Dung Ngọc nhỏ tuổi nhất nữa? Tuổi còn nhỏ đã bị bán vào thanh lâu kỹ viện, đời này vĩnh viễn trải qua cuộc sống không có ánh mặt trời!
Lúc trong lòng nàng đang ro rút đau đớn thì Vũ Văn Mặc vốn nên ở Trúc viên bỗng nhiên lại tới.
“Đây là kết quả tốt nhất rồi.” Vũ Văn Mặc ở phía lưng nàng trầm giọng nói.