Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 160: Chương 160: Chương 9




Nếu như không có chuyện gì vậy ta cũng không quấy rầy nữa. Giờ ta phải quay về khách điếm xử lí vài chuyện.

Triệu Sơ gật đầu thi lễ với Mộ Dung Thư rồi đứng dậy ra về.

Sau khi Triệu Sơ đi rồi, mấy người Mộ Dung Thư cùng đến nhà Trương Đức.

Nhà Trương Đức cách chỗ họ khá xa, vẻn vẹn đi gần nửa canh giờ mới đến. Hiên nhi vốn khá phấn khích, nhưng đợi khi đến nhà Trương Đức thì đã ỉu xìu, may mắn là lúc đi đường được Trương Tuyền ôm, bằng không hai cái chân ngắn nhỏ nhắn của cu cậu hẳn là đứt lìa chứ chẳng chơi.

Cuộc sống của những hộ dân làm nghề chăn nuôi tằm ở trấn Thượng Chí cũng không được dư dả gì, bởi lẽ những tiểu thương mua tơ tằm đã tìm mọi cách ép giá xuống thấp nhất. Cả năm vất vả hơn phân nửa chỉ có thể đảm bảo cơm no áo ấm, còn nếu muốn khoác được lên người loại vải tơ tằm do chính mình góp phần làm ra thật đúng là chuyện xa xỉ. Cho nên chuyện Trương Đức đòi nâng giá bán về tình cũng là có thể thông cảm, dù sao, ai không muốn kiếm nhiều tiền một chút chứ?

Nhà Trương Đức khá lớn, cả sân đều nuôi tằm. Trương Đức nghe nói bọn họ đến thì lập tức tự mình tiếp đãi, trà trong nước lạnh, người này nhìn qua cũng không phải là một kẻ có lòng tham thái quá.

Trương Anh vừa nói rõ mục đích đến đây của bọn họ, gương mặt Trương Đức có phần khó xử, do dự một lát mới mở miệng nói:

– Ta cũng biết kỳ thực Trương gia các ngươi vẫn đối với người dân trấn Thượng Chí chúng ta rất tốt, thu mua tơ tằm cũng dùng giá cao để cho chúng ta có thể kiếm được tiền nhiều hơn, huống chi lần này còn gấp đôi giá cho chúng ta.

– Ngươi đã biết rõ như vậy, sau này chỉ cần Trương gia chúng ta có thể Đông Sơn tái khởi, các ngươi cũng sẽ càng ngày càng tốt. Nhưng hôm nay lại đòi giá gấp ba, vậy thì thật sự là quá cao.

Trương Anh lập tức mở miệng nói.

Trương Đức nghe vậy, chân tay luống cuống gãi gãi đầu. Mà lúc này có một người phụ nữ cao lớn vạm vỡ từ trong nhà đi ra. Khuôn mặt người này vừa nhìn đã biết là kẻ không dễ đối phó, Mộ Dung Thư cúi đầu hờ hững uống trà.

Phụ nhân kia nhếch khoé mắt giơ lên, dáng vẻ như hoàn toàn không đem mấy người Mộ Dung Thư để trong mắt, vô cùng cao ngạo nói:

– Chuyện này không phải hai ngày trước đã nói xong rồi sao? Nếu các ngươi không tăng giá gấp ba, chúng ta tuyệt đối sẽ không bán tơ tằm cho các ngươi. Các ngươi không phải cùng đám thương nhân đó tăng giá gấp ba sao? Bọn họ đều đã đồng ý, nếu mấy người các ngươi muốn kiếm nhiều hơn thì phải nâng giá tiền, lúc đó tất nhiên là chúng ta sẽ nguyện ý bán cho các ngươi.

Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Thư lập tức cau mày. Xem ra là loại người lòng tham không đáy.

Trương Anh không phản bác được. Bà vợ này của Trương gia là kẻ nổi danh xảo quyệt.

Trương Đức đứng lên kéo kéo ống tay áo phụ nhân nọ, hơi có ý chỉ trích lên tiếng:

– Ngươi bớt tranh cãi đi, trước kia Trương gia đối với chúng ta còn ít ân đức sao? Hiện thời Trương gia muốn Đông Sơn tái khởi, sao chúng ta có thể làm như vậy?

– Ngươi không vì mình ngẫm lại? Cuộc sống hiện tại của chúng ta thế nào? Đã bao nhiêu năm vẫn ở trong cái sân viện nhỏ xíu này. Ngươi còn nói Trương gia, bọn họ chính là nhà giàu, không cần chúng ta giúp đỡ. Ngươi bây giờ một câu cũng không cho nói, tới lúc tỉnh lại thì chúng ta chính là người chịu thiệt. Ngươi không muốn để dành tiền cho con trai mình thành thân cưới vợ sao? Huống hồ, bọn họ không cần tơ tằm của chúng ta, vậy thì còn có Lưu gia đang sẵn sàng muốn tranh đoạt đấy.

Phụ nhân đẩy Ttrương Đức ra, nghĩa chính ngôn từ nói. Nếu không phải nàng ta tính toán tỉ mỉ, nói không chừng hiện giờ bọn họ đang ở trong một cái viện còn nhỏ hơn đây nhiều.

Thấy tình hình này, Trương Anh quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, chờ mong phu nhân nhà mình sẽ có cách hay để giải quyết.

Mà Mộ Dung Thư lại đứng lên nhìn về phía Trương Anh và Trương Tuyền, cười nói:

– Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng. Dù sao gấp ba giá thật sự là cao. Tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng vẫn không cách nào hợp tác cùng các ngươi.

Dứt lời, lập tức đứng dậy như muốn bỏ đi. Phụ nhân tuy là người khôn khéo, nhưng cũng là kẻ hồ đồ. Tưởng rằng hiện thời Lưu gia còn có thể tiếp tục kinh doanh tơ tằm sao? Cả đống tơ tằm mua trước kia vẫn chưa có cách bán ra, huống chi còn là dùng giá cao để mua, lại càng chết thảm.

Trương Đức sốt ruột, lập tức gọi Mộ Dung Thư lại:

– Xin phu nhân dừng bước, mọi chuyện còn có thể thương lượng.

Nay tình huống Lưu gia ra sao ai mà không biết? Nếu không bán cho người ta thì với số tơ tằm này của nhà mình cũng không đủ để tự liên hệ với thương nhân.

Phụ nhân cũng rất ngoài ý muốn với phản ứng của Mộ Dung Thư. Hai lần trước khi đến thái độ của Trương Anh đều rất khách khí, cho thấy tơ tằm nhà bọn họ là quan trọng nhất, không thể thiếu, nhưng hôm nay thái độ của vị phu nhân này quả thật như thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hoàn toàn không để vào mắt. Lập tức nàng liền hoang mang lo lắng.

Trương Anh tuy rằng kinh ngạc với cách ứng xử của Mộ Dung Thư, nhưng khi nhìn thấy sự thay đổi thái độ của hai vợ chồng Trương Đức thì biết ngay cách của phu nhân thật sự có tác dụng.

Bước chân Mộ Dung Thư hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Trương Đức, nhàn nhạt cười hỏi:

– Còn có chuyện gì?

– Mọi chuyện còn có thể thương lượng lại, số tơ tằm đó cứ dựa theo giá cũ của các ngươi đi.

Trương Đức cúi đầu thấp giọng nói.

Phụ nhân đứng bên cạnh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng đã bị Trương Đức ngăn cản.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhẹ, một lần nữa ngồi xuống, nói khẽ:

– Thật ra ngoài số tiền trả cho việc mua tơ tằm, sau này chỉ cần đến mùa thu hoạch mà việc buôn bán của chúng ta càng làm càng tốt thì mỗi dịp cuối năm, chúng ta sẽ đưa thêm các ngươi một ít ngân lượng xem như là tiền thưởng. Bất quá điều kiện tiên quyết chính là, sản phẩm tơ tằm phải có màu sắc thượng đẳng, hơn nữa số lượng phải nhiều. Có lẽ đến một ngày nào đó, tiền thưởng so với tiền mọi người bán tơ tằm còn nhiều hơn.

– Thật sao? Nếu thật sự là như thế, vậy thì tốt quá. Các ngươi nói sớm thì chúng ta đã không có nhiều chuyện lằng nhằng như vậy.

Phụ nhân kia nghe xong lập tức cười rộ lên, trên khuôn mặt mập mạp như nở rộ một đóa hoa cực lớn.

Mộ Dung Thư cười nhạt, đem phương thức hợp tác, cách để đạt được tiền thưởng tỉ mỉ giải thích cho vợ chồng Trương Đức, hai người kia nghe xong hai mắt tỏa sáng, càng nghe càng hăng say, tiếp đón mấy người Mộ Dung Thư vô cùng chân thành, nguyên bản nước trà rất lạt lẽo, về sau được phụ nhân đổi lại trà ngon. Tất cả những hành động này lọt vào mắt mấy người Trương Anh quả thực có chút khó tin, phu nhân vừa ra tay đã có thể bàn xong chuyện mua bán này một cách đơn giản như thế, còn làm cho cả nhà Trương Đức ân cần chiêu đãi, thật sự khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi.

Sau khi nói chuyện được một lát, Hiên nhi luôn luôn ngồi bên người Mộ Dung Thư yên tĩnh dùng trà lại ôm bụng, nhỏ giọng nói:

– Mẫu thân, bụng Hiên nhi đau đau.

Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn sang, Hiên nhi ôm bụng, xem ra hẳn là uống nhiều nước quá nên muốn đi tiểu, bèn bảo Trương Tuyền đứng một bên dẫn Hiên nhi đi tiểu.

Tiếp theo nàng lại cùng vợ chồng Trương Đức nói thêm vài thứ. Nhưng một lúc sau nàng cũng cảm giác bụng có chút khó chịu. Mộ Dung Thư âm thầm lấy làm lạ, ngày hôm nay cũng không ăn cái gì khác thường, sao giờ lại cảm thấy bụng hơi đau? Chẳng lẽ là do vừa rồi uống hai tách trà lạnh? Mang nghi hoặc, nàng cũng đứng dậy, nhờ phụ nhân chỉ đường, cùng Hồng Lăng đi nhà vệ sinh. Hai người vừa đứng dậy, Trương Anh cũng kêu đau bụng, muốn cùng đi qua.

Thế nhưng, có vẻ như Hồng Lăng và phụ nhân cũng bị đau bụng, xem ra quả thật là ấm trà nguội kia có vấn đề. Trên đường đến nhà vệ sinh, phụ nhân không ngừng giải thích:

– Là phụ nhân thô kệch ta hồ đồ, sao có thể dùng trà nguội chiêu đãi khách quý, khiến cho khách quý hiện thời đau bụng.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhăn mày lại. Nếu đúng là do trà nguội, cùng lắm mấy người bọn họ chỉ uống vài ngụm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đau bụng thế này. Trong lòng mơ hồ có chút nghi hoặc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nói không rõ chỗ nào không thích hợp, chỉ đành cau mày suy nghĩ sâu xa.

Nhà vệ sinh của nhà Trương Đức ở hậu viện, vì vậy mọi người phải đi một lúc lâu.

Nhưng khi vừa đến hậu viện, trực giác Mộ Dung Thư có một tiếng chuông báo động vang lớn, cảm thấy có nguy hiểm rình rập, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, làm cho Mộ Dung Thư không cách nào bỏ qua.

– Phu nhân, sao thế?

Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư, người đột nhiên dừng chân, nghi ngờ hỏi.

Mộ Dung Thư cúi đầu, giọng nói lãnh trầm:

– Hồng Lăng, đưa tay ngươi cho ta.

Tuy rằng Hồng Lăng nghi hoặc, hiện tại cũng muốn đi vệ sinh lắm rồi, nhưng vẫn đưa tay cho Mộ Dung Thư. Nàng đối với mệnh lệnh của Mộ Dung Thư chưa từng chần chừ bao giờ. Bên kia phụ nhân quay đầu nhìn về phía hai người, thấy hai người dừng bước không đi tiếp, liền ôm bụng, nửa khom người, không hề có hình tượng gì nói:

– Nếu các ngươi không gấp, vậy ta đây đi trước đã.

Mộ Dung Thư không nói, nàng khẽ khép đôi mắt, bắt lấy cổ tay Hồng Lăng, tỉ mỉ tra xét mạch tượng. Không đầy một lát, Mộ Dung Thư mở choàng mắt, buông tay Hồng Lăng ra, giọng trầm lạnh nhạt nói:

– Là có người hạ thuốc xổ.

Vừa rồi Hiên nhi là người uống nhiều nước trà nhất, vì vậy cu cậu mới là người muốn đi vệ sinh sớm nhất. Mà Trương Tuyền lại một ngụm cũng không uống, cho nên nhìn qua vẫn chưa có gì khác thường.

Trương Anh đi ngay phía sau Mộ Dung Thư và Hồng Lăng, nghe thấy mấy câu đó của Mộ Dung Thư, không khỏi kinh ngạc nói:

– Nhà Trương Đức cũng không phải loại người này, làm sao có thể hạ thuốc xổ chúng ta? Xem ra, là có người đang giở trò, không muốn để chúng ta và Trương Đức đạt được thoả thuận mua bán tơ tằm.

Nghe vậy, đôi mày Mộ Dung Thư cau chặt thêm vài phần, trực giác của nàng nghĩ không phải là đơn giản như vậy.

– Không nên kết luận sớm như thế.

Có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào nhà Trương Đức hạ thuốc xổ như thế đã là một chuyện đáng ngờ, dù sao dân chúng bình thường sẽ không thể làm ra được, mà cho dù võ công phu cũng làm sao có thể vượt qua hộ vệ mà Triệu Sơ và Vũ Văn Mặc phái tới bảo vệ nàng?

Hoặc đây chính là do người nhà Trương Đức gây ra? Nhưng nhìn dáng vẻ phụ nhân kia thì lại không giống. Mộ Dung Thư chẳng biết tại sao lại liên tưởng đến gã bắt cóc nọ, lời nhắc nhở của Triệu Sơ vẫn quanh quẩn bên tai.

Gã bắt cóc kia sẽ có tâm tư cẩn thận kín đáo như thế sao?

– Phu nhân, thế nào rồi?

Hồng Lăng lại hỏi tiếp.

– Phu nhân, ta không nhịn được rồi. Thuốc xổ này hạ cũng quá nặng, ta mới chỉ uống có mấy ngụm nước trà.

Trương Anh buồn bực nói. Quan hệ của Trương gia bọn họ và người dân trong trấn đều rất tốt, thật sự nghĩ không ra ai lại hao hết tâm tư dùng biện pháp này đối phó với bọn họ.

Mà đang khi Mộ Dung Thư muốn rời đi, bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng, mắt hoa lên, nàng lập tức không còn ý thức té xỉu. Trước khi nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy Hồng Lăng và Trương Anh cũng đồng thời ngã xuống.

Chừng nửa khắc sau, phụ nhân kia và Hiên nhi, Trương Tuyền từ hậu viện đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy Hồng Lăng và Trương Anh bị ngất trên đất, lập tức không hiểu xảy ra chuyện gì, vội kêu lên:

– Trương Anh, Hồng Lăng, các ngươi tỉnh! Sao lại bỗng nhiên té xỉu? Phu nhân đâu?

– Tỷ tỷ, Hồng Lăng!

Trương Tuyền kêu.

Nhưng hai người kêu rát cả cổ họng, Hồng Lăng và Trương Anh vẫn hôn mê như cũ.

Tiểu Hiên nhi nhìn tình huống bốn phía, tìm không thấy Mộ Dung Thư, bèn lôi kéo tay Trương Anh, giọng nói mang theo nghẹn ngào nức nở kêu lên:

– Mẫu thân đâu? Mẫu thân đâu? Trương Tuyền thúc thúc, sao lại không thấy mẫu thân?

Trương Tuyền chân tay luống cuống, bọn họ mới từ nhà vệ sinh đi ra đã nhìn thấy tình trạng này, chỉ thấy Hồng Lăng và tỷ tỷ té xỉu, lại không thấy phu nhân, chẳng lẽ phu nhân là ở tiền viện?

Đang khi hắn đang hoang mang, Trương Đức đã từ tiền viện chạy tới.

– Sao lại lâu như thế, các ngươi đều ở hậu viện, ta tưởng xảy ra chuyện gì mới chạy tới xem một chút, cũng không ngờ lại nhìn thấy bên kia có hai nam tử đang té xỉu!

Trương Đức nhìn thấy Trương Tuyền và vợ mình, lập tức ngón tay chỉ về chỗ cách họ không xa, vẻ mặt kinh hoảng nói. Mà Trương Đức vừa cúi đầu đã nhìn thấy Hồng Lăng và Trương Anh cũng ngã trên mặt đất, sắc mặt lại biến đổi, nói:

– Chuyện gì xảy ra? Sao các nàng có thể té xỉu ở đây?

Trương Tuyền nhìn theo hướng Trương Đức vừa chỉ, quả nhiên thấy được hai người, trên thân đều mặc hắc y.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trương Tuyền bỗng nhiên mê man.

– Nhanh đi báo quan!

Phụ nhân kia đột ngột kêu lên.

Hai mắt Trương Tuyền sáng lên, trước mắt chỉ có thể đi báo quan!

Nha môn.

Chờ khi Vũ Văn Mặc nhìn thấy hai tên hộ vệ bị hôn mê, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Lại nghe Huyện lệnh đại nhân nói Mộ Dung Thư mất tích, hai nữ tử khác cũng hôn mê như hai gã hộ vệ này, thân hình Vũ Văn Mặc run lên mạnh mẽ, không kiềm được lui về sau mấy bước.

– Hồi bẩm vương gia, hạ quan đoán rằng đây là do gã bắt cóc kia gây nên. Không ngờ hắn lại dùng biện pháp xảo quyệt như thế. Sau khi xem xét, Triệu Ngũ thiếu gia đã xác định bọn họ trúng một loại mê dược không mùi không vị có thể tan trong không khí, chỉ cần hít phải sẽ không còn cảm giác, một lát thì té xỉu. Cái này khó trách, những nữ tử trước đây bị gã này bắt cóc lại không để lại bất kì dấu vết gì.

Vị Huyện lệnh đại nhân kia đứng ở góc độ lý tính nói ra ý nghĩ của mình.

Mà Vũ Văn Mặc lại nghe như sét đánh bên tai, trước mắt một mảnh màu đen hỗn độn. Bắt cóc! Bắt cóc! Thư nhi nàng là một nữ tử thân thể mảnh mai, cũng không biết võ công, tuy rằng thông minh hơn người, nhưng khi đối mặt với tên bắt cóc không có tính người kia, nàng phải làm sao?

Giờ này khắc này Thư nhi cần hắn, mà hắn lại bất lực.

– Ta đã châm cứu cho Hồng Lăng, nàng vừa mới tỉnh đã kể lại rõ ràng mọi chuyện. Trước khi té xỉu nàng đã nhìn thấy một gã nam tử thân hình vô cùng gầy guộc xuất hiện, tiếp đó thì không biết gì nữa. Hồng Lăng nói dáng người tên này hết sức quen mắt nhưng lại thật sự nghĩ không ra là đã gặp nhau ở đâu. Căn cứ vào đó, đã nhận định là tên bắt cóc gây nên.

Triệu Sơ đi đến, khuôn mặt trầm tĩnh u ám lạnh lẽo, giọng nói nặng nề dị thường. Trong lòng hắn tự trách không thôi, nếu hôm nay hắn đi cùng Mộ Dung Thư, vậy thì đã không xảy ra chuyện này. Dù sao bị gã kia bắt cóc, kết cục không nói cũng biết! Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, dung nhan hoa lệ nhất thời nhiễm lên một tầng sát khí.

Vũ Văn Mặc nghe vậy, trong ánh mắt mây đen vần vũ, như ánh chớp loé lên giữa cơn giông bão, mỗi tia sấm sét đều mang theo phẫn nộ và sát khí khiếp người. Hắn nắm thật chặt hai đấm, hoàn toàn mặc kệ tay phải bị trọng thương.

– Cho dù có lật tung cả trời đất cũng phải tìm bằng được hắn cho bổn vương, thậm chí có phải đào ba thước đất của trấn Thượng Chí đi nữa! Bổn vương muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!

Giọng nói của hắn giống như tới từ địa ngục mưa máu gió tanh huyết nhục mơ hồ, quyết tuyệt tàn nhẫn.

Thân hình vị Huyện lệnh đại nhân kia run lẩy bẩy, tuy rằng Nam Dương Vương vẫn luôn lạnh lùng, nhưng cũng chưa từng khiến người khác sợ hãi hoảng hốt như hôm nay! Hắn không khỏi hoài nghi, vị phu nhân kia đến tột cùng là ai? Lại khiến cho vương gia và Triệu Ngũ thiếu gia tức giận như thế.

– Được, được lắm!

Triệu Sơ nhếch khóe môi đỏ sẫm, âm lãnh ra tiếng.

Gã bắt cóc kia tốt nhất tự cầu nhiều phúc, nếu như hắn dám gây tổn thương cho Mộ Dung Thư dù chỉ là một sợi tóc, hắn sẽ tận tình cho gã được hưởng thụ hết thảy khổ hình trong thiên hạ này! Trong chớp mắt này, đôi mắt vốn luôn ôn nhu thấu hiểu lòng người như tri âm tri kỷ cao nhã, nhất thời hóa thành địa chấn rung chuyển trời đất khiến người người kinh sợ!

Hồng Lăng xông đến huyện đường, vốn muốn chạy thẳng vào trong phòng, nhưng bị bọn nha dịch ngăn cản, quỳ gối trước mặt Vũ Văn Mặc, khóc lóc cuống quít dập đầu thỉnh cầu:

– Xin vương gia nhất định phải cứu phu nhân! Xin vương gia nhất định phải cứu phu nhân! Tiểu thiếu gia không thể không có phu nhân.

Đều do nàng, nàng rất vô dụng, vì sao không hề nhận ra tình huống không đúng? Nhiều người như vậy đều bị đau bụng, nhất định là có người cố ý gây ra, hiện thời vương phi lại bị bắt đi ngay trước mắt nàng! Làm sao nàng có thể tha thứ cho bản thân mình đây? Gã bắt cóc kia thật không phải là con người, những nữ tử bị hắn bắt đi, tương lai làm sao còn có cuộc sống an lành? Thân phận vương phi tôn quý, làm sao có thể chịu khổ như thế?

Việc này nàng tình nguyện xảy ra cho chính bản thân, nàng nguyện ý thay thế vương phi nhận hết cực khổ thế gian! Tiểu thiếu gia không thể không có phu nhân. Từ khi biết phu nhân bị người ta bắt đi, tiểu thiếu gia vẫn khóc lóc, ầm ĩ muốn mẫu thân, nàng nhìn mà thật đau lòng!

Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ nhìn Hồng Lăng khóc lóc cầu xin, sắc mặt càng lúc càng trầm.

Mộ Dung Thư, tốt nhất đừng có việc gì.

Nàng là nữ tử đặc biệt như vậy, thông minh như vậy, bất kể gặp phải khốn cảnh nào đều có thể bình tĩnh đối mặt, xoay chuyển càn khôn…

Bởi cách một thời gian gã bắt cóc lại xuất hiện, trấn Thượng Chí lại lâm vào khủng hoảng. Mà người của huyện nha bắt đầu chung quanh lục soát, một nhà cũng không bỏ qua. Có điều đây là đang truy bắt gã bắt cóc, dân chúng trong trấn đều hết sức phối hợp.

Mà ở Lưu gia, sau khi nghe nói Mộ Dung Thư bị bắt cóc, Lưu lão gia vui sướng khi người gặp họa, nói với láng giềng:

– Đây là báo ứng! Giúp Trương gia đối đầu với Lưu gia chúng ta, nàng chính là bị mỡ heo che mờ lương tâm, các ngươi hãy chờ xem. Gã bắt cóc này không giống những tên khác, nhiều lần như vậy đều có thể thoát được, ta thấy lúc này đây cũng tuyệt đối sẽ không bị bắt lại. Có điều khuôn mặt nàng ta bị rỗ, cũng không biết sẽ bị gã kia bán đến loại địa phương nào.

Mấy câu này của Lưu lão gia vừa được truyền ra, chỉ trong vòng nửa canh giờ ngay hôm đó, cái viện lớn bọn họ vừa mới mua được đã bị một trận lửa lớn thiêu huỷ toàn bộ!

Nhưng mà, gã bắt cóc này quả thật vô cùng gian ngoa xảo trá, hắn bắt đi nhiều nữ tử như vậy, vẫn không có nửa điểm động tĩnh. Mọi người xuất toàn lực tìm kiếm nhưng không tìm thấy nơi hắn ẩn nấp, kết quả hắn trốn ở đâu?

Không tìm được gã bắt cóc, nhưng sắc trời bỗng nhiên tối sần, một trận mưa lớn đột ngột kéo tới.

Đêm khuya, mưa như trút nước vẫn chưa ngừng. Trong không khí toàn là hơi ẩm.

Cảm giác cực độ không khoẻ từ dưới thân truyền đến, đầu đau như muốn nứt ra, dường như đâu đây còn có tiếng người tranh cãi, đang lúc hoảng hốt, Mộ Dung Thư cau mày, chậm rãi mở mắt ra.

– Chỉ là một ả xấu phụ! Ngươi làm sao có thể nói nàng là một nữ tử tuyệt sắc? Thật là làm lãng phí không ít mê dược.

Giọng trách cứ của một gã đàn ông.

– Ca, ngươi yên tâm, nàng tuyệt đối không phải xấu phụ, những nốt rỗ trên mặt nàng là do hoá trang. Vừa rồi ta đã lau sạch mặt cho nàng, đợi lát nữa ngươi vào xem một chút, cam đoan khiến ngươi giật mình.

Tiếng nữ tử lấy lòng, dè dặt cẩn trọng giải thích.

Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, tiếng của nữ tử này vô cùng quen thuộc, dường như đã nghe qua chưa lâu.

Là Tam phu nhân Phương Dung Mai!

Gã kia nghe Phương Dung Mai giải thích xong thì từ xa tiến lại. Trong tay hắn cầm ngọn đèn, mà lúc này Mộ Dung Thư đã nhắm mắt lại, vờ như hôn mê. Ánh sáng chói loá rọi lên trên mặt nàng, truyền đến hơi nóng, mang theo mùi dầu hỏa.

Ca vừa thấy dung mạo thanh lệ thoát tục của Mộ Dung Thư, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Đã nhiều năm hắn luôn ở bên ngoài lừa bán phụ nữ, cũng từng chạm qua không ít thiên kim tiểu thư, cũng có người rất xinh đẹp, nhưng không một ai đẹp bằng nữ tử trước mắt này!

Phương Dung Mai từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Thư, người đang hôn mê, trong mắt hiện lên tràn đầy vẻ ghen ghét, nhưng chỉ là trong nháy mắt, nàng đã thu lại, khuôn mặt đen gầy cười nói với ca:

– Ngươi là nam nhân của ta, sao ta có thể lừa ngươi? So với mấy nữ nhân trong phòng kia nàng xinh đẹp gấp trăm lần. Nếu bán vào thanh lâu hoặc là câu lan viện, chắc chắn sẽ được giá cao. Chúng ta không cần lo lắng cho cuộc sống sau này nữa.

Đường đường là Nam Dương vương phi, nếu lưu lạc nơi thanh lâu, bị nam nhân thiên hạ hưởng thụ, xem nàng còn có thể cao cao tại thượng, còn có thể được vương gia sủng ái nữa hay không!

Mộ Dung Thư đang nhắm mắt nghe được gã “ca” kia và Phương Dung Mai nói chuyện, trong lòng phần nào đã rõ vài phần. Quả nhiên, hai người này chính là kẻ bắt cóc. Mà sở dĩ tên đầu sỏ kia nhắm vào một người mặt rỗ như nàng, tất cả đều do Phương Dung Mai sau lưng xúi giục. Tình huống trước mắt không lấy gì làm lạc quan cho lắm. Nàng phải nhanh chóng trốn khỏi nơi này!

Gã “ca” kia nhìn Mộ Dung Thư đến ngây ngẩn, nhưng mà nghe xong Phương Dung Mai nói, phục hồi tinh thần lại, không phải không thấy đáng tiếc nói:

– Đáng tiếc, không phải xử nữ. Nếu là xử nữ thì chắc chắn bán được giá cao.

– Ca, nhìn dáng vẻ ngươi dường như thật thích nàng? Nàng không phải xử nữ không phải vừa hay à? Chờ ca ngươi hưởng thụ xong lại bán cho kỹ viện cũng được mà. Đám tú bà trong kỹ viện mụ nào không lõi đời. Dung mạo nàng thoát tục như thế, làm sao kỹ nữ bình thường có thể so được? Mấy mụ ấy nhất định sẽ tranh nhau đoạt lấy, đến lúc đó giá cũng lên theo.

Trong lòng Phương Dung Mai có tính toán khác. Thời gian vừa qua nàng quả thật sống một cuộc sống không phải là người. Ban đầu nàng làm sao biết được ca là một gã bắt cóc? Hơn nữa tại phương diện nam nữ hoan ái còn biến thái như vậy, đòi hỏi vô độ! Trước đây những nữ tử bị bắt tới chỉ cần không phải xử nữ, từng người hắn đều ngủ qua, vì vậy, chắc chắn Mộ Dung Thư không thể thoát!

Nghe tới đó, trong lòng Mộ Dung Thư chợt có sát ý. Nàng là người hiện đại, chưa bao giờ nghĩ tới việc giết người, mà lúc này, nàng có suy nghĩ kích động muốn tự tay giết chết Phương Dung Mai! Chỉ với giọng nói kia, nàng cũng có thể đoán gã đàn ông gọi “ca” này có bao nhiêu đáng khinh! Trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác ghê tởm khó ức chế. Âm thầm nắm tay, nàng phải nhanh chóng nghĩ cách trốn khỏi nơi này.

– Nữ nhân lớn lên khuynh quốc khuynh thành như thế, ta còn chưa từng được ngủ với nữ nhân đẹp như vậy. Không biết khi ở trên giường, biểu hiện của nàng có gì khác hơn những nữ nhân kia không! Mai nhi, cũng nhờ ngươi hiền lành, lại suy nghĩ cho ta như vậy. Trước đây ta cũng có nữ nhân, nhưng các nàng đều không ngoan ngoãn nghe lời như ngươi. Không tệ, rất không tệ.

Ca nghe Phương Dung Mai nói xong lập tức gật đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ dâm ô.

Hắn giao ngọn đèn cho Phương Dung Mai xong, chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, lại nhìn Phương Dung Mai nói:

– Trước cứ để nàng nghỉ ngơi hai ngày đã. Có thể là hôm nay hạ thuốc hơi nặng, tới giờ này nàng còn chưa tỉnh lại. Chờ nàng tỉnh, ngươi đem nàng giam cùng những nữ nhân kia. Ta hơi mệt chút, chờ ngày mai có tinh thần, mới vui vẻ hưởng thụ tiểu mĩ nhân.

Phương Dung Mai gật đầu. Về chuyện nam nữ tuy rằng hắn đòi hỏi vô độ, nhưng từ trước tới nay không thích ngủ với nữ tử mê man không thể phản kháng, vì vậy sau khi bắt về đều để cho các nàng ăn no rồi mới ra tay. Dù sao đã bắt được Mộ Dung Thư, nàng cũng không cần gấp gáp. Thế nhưng, nàng vẫn rất muốn ngay lập tức nhìn thấy tình cảnh Mộ Dung Thư bị ca cường bạo! Nhất định trong lòng sẽ vô cùng sảng khoái vui vẻ.

Mộ Dung Thư luôn luôn nhắm chặt hai mắt, nhìn qua tựa như vẫn đang hôn mê, nhưng trong lòng nàng đã có tính toán. Lúc này thế đơn lực bạc, nàng cần phải có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, càng phải biết rõ rốt cuộc đây là nơi nào, hơn nữa nàng còn trúng thuốc mê, cần hồi phục sức lực.

Về phần Phương Dung Mai, không cần vội nhất thời.

Phương Dung Mai chậm rãi cúi người. Giọng nàng đè xuống cực thấp, nhưng vẫn khó nén sung sướng:

– Đã một năm, ta đều trôi qua những ngày sống không bằng chết thế này. Vốn cho là cuộc đời chẳng còn hi vọng lạc thú gì, nhưng thật không ngờ lại có thể gặp ngươi. Chỉ cần nghĩ tới việc tương lai cuộc sống của ngươi còn không bằng heo chó, tức thì ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng, nàng nói xong, bỗng nhiên cũng cảm giác không thú vị, dù sao Mộ Dung Thư vẫn đang hôn mê, căn bản không nghe được, nói cũng như không. Phương Dung Mai cắn chặt răng, đứng lên đưa chân ra muốn đá Mộ Dung Thư một cái, nhưng chân vừa đưa ra lập tức nghĩ đến ca. Nay mai hắn còn muốn hưởng thụ Mộ Dung Thư, lúc này nàng không thể ra tay, đành thu chân về.

Tuy rằng cả năm qua Phương Dung Mai vẫn luôn duy trì cuộc sống bằng việc chỉ ăn một cái bánh ngô nho nhỏ mỗi ngày, nhưng vẫn rất khoẻ, chỉ một lát đã nâng Mộ Dung Thư lên, kéo nàng vào một căn phòng.

Bởi vì bị kéo, Mộ Dung Thư cảm thấy cả đôi chân và hai vai mình đều vô cùng đau đớn. May mắn hiện tại là đêm khuya, trong phòng cũng chỉ là đốt một ngọn đèn dầu leo lét, Phương Dung Mai không thấy rõ vẻ mặt nàng. Nàng có thể duy trì nét mặt, nhưng không thể giấu được sắc mặt trắng bệch.

Mới vừa vào một căn phòng, một loại mùi khó chịu trực tiếp xông vào mũi.

Ngay sau đó chợt nghe Phương Dung Mai nói:

– Các ngươi đều thành thật chút! Nếu buổi tối dám ầm ĩ kiếm chuyện, đừng trách ta không nhắc nhở, ai gây sự thì ăn roi! Chờ lúc bán các ngươi sẽ bán vào câu lan viện làm kỹ nữ hạ đẳng!

Lời này vừa nói ra, nữ tử khắp phòng đều hoảng sợ tụm lại, người người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mộ Dung Thư âm thầm nhíu mày. Tình huống trước mắt rất không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.