Chinh Phu

Chương 10: Chương 10: Chương 5(2)




“Chuyện của Điền Đại Khánh thật sự cám ơn huynh, đã giúp chúng tối giải quyết một việc lớn.” Đinh Mạt Mạt thật lòng thạ dạ đáp.

Thích Doãn Dương lắc đầu nói: “Thật ra thì cũng không thể tính là việc lớn gì, so với ân cứu mạng của nàng, thì đây chẳng qua là việc nhỏ thôi.”

Nghe hắn nhắc tới ân cứu mạng, trong đầu Đinh Mạt Mạt không khỏi nhớ lại hình ảnh hắn máu me khắp người vào ngày hôm đó, tình cảnh hôn mê bất tỉnh,khi nhớ lại những hình ảnh kia vẫn khiến cho nàng kinh hãi không thôi.

“Hôm đó, đến cuối cùng là vì sao Thích công tử lại bị té ngã ở trong rừng vậy?” Nàng không nhịn được bật hỏi, nhưng lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Nhưng nếu như Thích công tử không muốn nói ra, thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, cũng không quan trọng.”

Được nàng quan tâm khiến cho Thích Doãn Dương cảm động không thôi, vào lúc này lại không có những người khác ở đây, mà hắn cũng sắp trở về sơn trang để xứ lý tất cả mọi chuyện, vì vậy cũng không cần thiết phải tiếp tục gạt nàng nữa.

“Nàng biết Khiếu Vân Sơn Trang không?” Hắn hỏi.

Đinh Mạt Mạt gật đầu một cái, nói: “Biết, nhưng chỉ vẻn vẹn nghe qua mà thôi.”

Từ thuở nhỏ nàng đã được phụ mẫu dạy dỗ nghiêm khắc, mà sau khi tiếp nhạn mã trường, càng ngày càng bận đến tối mặt, vì vậy bây giờ nàng không có nhiều tâm tư để có thể đặt những chuyện khác vào trong lòng.

“Ta là trang chủ của Khiếu Vân Sơn Trang.” Thích Doãn Dương nói, cảm thấy rất nhớ mọi thứ ở trong sơn trang.

Không biết mấy ngày nay hắn dưỡng thương ở chỗ này, sơn trang có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không? Cái tên sát thủ hung tàn đó có thể tổn thương người của sơn trang hay không?

Một khi nghĩ đến đây, mày rậm của hắn lập tức không nhịn được nhíu chặt lại, chỉ là có nghĩa muội ở đó, dù nói thế nào, những nô bộc kia làm việc ở trong sơn trang đã nhiều năm như vậy, ít nhất thì cũng được an toàn chứ?

“Vậy…..Làm sao huynh lại bị thương còn đi tới được nơi này?” Đinh Mạt Mạt quan tâm hỏi.

“Ta không cẩn thận bị trúng kế, mới có thể bị kẻ gian đánh trọng thương.”

Thích Doãn Dương không hề che giấu chút nào, thẳn thắn nói ra tất cả, bao gồm thân thể của mình,và hôn ước của hắn với nghĩa muội Hồ Lan Nhi, còn có chuyện ngoài ý muốn ở nửa tháng trước.

Nghe hắn nói từ nhỏ song thân của hắn đã qua đời, lòng Đinh Mạt Mạt hung hăng thắt chặt lại, cảm thấy đau lòng vì hắn, nghe hắn nói năm đó hắn may mắn được người tốt bụng thu nhận, cũng nhận hắn làm nghĩa tử, nàng thật lòng cảm thấy vui mừng cho hắn, lại nghe hắn nói giữa hắn và nghĩa muội có hôn ước, lòng của nàng chợt trầm lại, cuối cùng lại nghe hắn nói nghĩa muội của hắn lại cùng liên thủ với kẻ gian để cướp đi tánh mạng của hắn, nàng tức giận không thôi.

“Thật là quá đáng! Tại sao lại có thể làm ra chuyện mất trí như thế chứ? Coi như nàng không muốn gả cho huynh, cũng không nên dùng loại thủ đoạn hung tàn như vậy!”

Nghĩ đến hắn bị nghĩa muội mà mình tin tưởng bài mưu hãm hại, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng mất, Đinh Mạt Mạt kích động đến rất tức giận.

Ngày đó, nếu không phải nàng đúng lúc đi ngang qua cứu hắn, nói không chừng hắn đã mất mạng rồi! Nghĩa muội của hắn vì muốn diệt trừ hắn, lại có thể dùng thủ đoạn hung tàn như thế, hơi bị quá mức lãnh huyết rồi! (Melody: =.= Eto cái từ “lãnh huyết” ấy hay gặp nên chắc k cần giải thích đâu hử? :3)

Đinh Mạt Mạt giận đến cả người run nhẹ, lại liếc thấy vẻ mặt rất bình tĩnh của Thích Doãn Dương, nàng thoáng chốc có chút xấu hổ.

“Xin lỗi, ta…..Ta thất lễ rồi…..” Nàng ấp úng nói xin lỗi.

Dù nói thế nào, cô nương tên là Hồ Lan Nhi đó cũng là nghĩa muội của hắn, cũng lài ái nữ của người nghĩa phụ có ân tái tạo hắn, nàng kích động phê bình nghĩa muội của hắn như vậy, thật sự là rất thất lễ.

Thích Doãn Dương lắc đầu một cái, bên môi mang theo chút mỉn cười thản nhiên.

Phản ứng kích động phấn khích của nàng, cho thấy nàng quan tâm hắn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ đau lòng, làm sao chịu trách cứ nàng chứ?

“Không thể trách nàng được, nghĩa muội thật sự đã làm một chuyện rất sai lầm, nhưng mà thật ra thì bản tính của muội ấy không xấu, ta tin tưởng muội ấy chỉ bị người nọ dụ dỗ lừa gạt, hơn nữa muội ấy còn mang thai con của hắn, lương tri mới có thể bị che mất, làm ra chuyện như vậy.”

Nghe hắn nói về chuyện nghĩa muội của hắn, lại không có chút trách cứ nào, lòng Đinh Mạt Mạt căng thẳng, nghĩa tới giữa bọn họ có hôn ước.

“Như vậy…..Chờ sau khi huynh trở về….Vẫn phải cưới nghĩa muội của huynh sao?” Nàng nhịn không được hỏi, mà vấn đề này vừa nói ra khỏi miệng, nàng cũng không tự giác được ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Ánh mắt cùng giọng điệu của nàng lộ ra sự quan tâm đối với vấn đề này, Thích Doãn Dương dâng lên chút cảm giác rung động mảnh liệt ở trong lòng.

Biết không phải chỉ có mình động tâm, mà cả hai đều có tình ý với nhau, khiến ngực của hắn dâng lên một luồng nhiệt ấm áp.

Mặc dù hắn bị trúng vào một cái bẫy ác độc, thiếu chút nữa mất mạng, nhưng vì vậy mà gặp được Đinh Mạt Mạt, đây là do sự an bài khéo léo của trời cao sao?

Nếu như không phải hắn bị thương một đường đi đến hướng Đông, nói không chừng đời này bọn họ vĩnh viễn cũng không thể gặp nhau, cho dù là một ngày trong tương lai, nhân duyen trùng hợp để họ gặp mặt, bọn họ có khả năng chỉ là người xa lạ lướt ngang qua nhau trên đường, không chỉ không có bất kỳ quan hệ nào, chứ đừng nói chi là yêu mến lẫn nhau.

Nghĩ như vậy, hắn nhịn không được cảm thấy mình may mắn.

Nhưng nếu để cho hắn lựa chọn thêm lần nữa, thì hắn thà bị đứng ở trước của một quan một lần nữa giống như vậy, cũng muốn gặp cô nương làm hắn động lòng sâu sắc này lần nữa.

Thích Doãn Dương không nháy mắt cũng không chớp mắt mà chỉ ngắm nhìn Đinh Mạt Mạt, ánh mắt nhiệt liệt mà chuyên chú.

Nếu trời cao đã cho hắn gặp được một người tốt đẹp lại đáng trân quý như vậy, thì hắn phải quý trọng nàng thật tốt mới được.

“Mặc dù có hôn ước ở đây, nhưng nếu như nghĩa muội không có ý định gả cho ta….ta cũng sẽ không miễn cưỡng muội ấy. Huống chi lúc trước ta cũng không có cô nương mà mình tâm nghi (ngưỡng mộ trong lòng), cho nên cho giữa chúng tôi có tình huynh muội, thì chắc cũng có thể ở bên cạnh nhau cả đời, nhưng bây giờ lại không giống như vậy nữa….”

“Bất đồng ở chỗ nào?” Đinh Mạt Mạt nhịn không được hỏi, nhịp tim vì ánh mắt nóng bỏng của hắn mà khuấy động làm rối loạn tiết tấu, ngay cả suy nghĩ cũng lâm vào rối loạn.

“Hiện tại ta đã có cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng rồi.” Giọng nói của Thích Doãn Dương nghiêm túc.

Đinh Mạt Mạt nín thở, khẩn trương cà lăm hỏi: “Phải….Phải….Vậy là côn nương của nhà nào?”

Cho dù ánh mắt hắn, giọng điệu hắn, cũng có thể để lộ ra đáp án của hắn, nhưng mà nàng chỉ sợ là mình tự mình đa tình, cho nên không dám suy đoán lung tung, không thể không đợi hắn nói ra câu trả lời.

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Thích Doãn Dương nâng khóe miệng, nói: “Cô nương mà ta ngưỡng mộ trong lòng, vừa mỹ lệ lại thông minh, vừa kiên cường lại dịu dàng, nhưng có đôi khi lại rất thích cậy mạnh, nên luôn có thói quan đè nén tâm tình của mình, luôn nuốt khổ vào trong lòng, làm cho người ta cực kỳ đau lòng.”

(Melody: Hí hí không phải nói mềnh nhưng mà ngại lắm cơ, dễ thương quá :3. Rồi ==” trả lại không gian của hai người ngay đây, sony vì đã cắt ngay khúc tình củm ^_~)

Nghe hắn nói nhỏ mà giọng điệu còn mang theo thương tiếc, Đinh mạt Mạt lại không nhịn được rơi nước mắt lần nữa.

Thích Doãn Dương không đành lòng, đưa tay ôm nàng vào trong lòng.

Hắn dịu dàng vuốt mái tóc đen mượt như thác nước của nàng, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng không nở khi nhìn thấy nàng khóc, nhưng ta thà để nàng rơi nước mắt, cũng không muốn nhìn thấy nàng vừa khổ sở vừa đè nén cảm xúc, vậy càng khiến cho người ta đau lòng hơn.”

Lời nói dịu dàng lần này, bức Đinh Mạt Mạt rơi nhiều lệ hơn.

Nàng nở nụ cười ấm áp, có chút thẹn thùng nói: “Thật ra thì không phải là ta thích khóc như vậy…..”

“Ta biết rõ, nhưng ta không để ý nàng rơi nước mắt. Mạt Mạt, ở trước mặt của ta, nàng vĩnh viễn không cần phải dùng kiên cường để ngụy trang, biết không?”

Đinh Mạt Mạt nhìn hắn cảm động không thôi, mặt đẹp thấm đẫm lệ quang trong suốt, bên môi lại mang theo nụ cười dịu dàng.

Tự đý lòng nàng cảm thấy rất may mắn khi mình có thể gặp được hắn, đây là người duy nhất trên đời có thể hiểu nàng, thương tiếc cho nàng, nam tử bao dung nàng!

Thích Doãn Dương khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, sau khi ngắm nhìn nàng một lúc lâu, kìm lòng không được cúi đầu hôn lên nước mắt của nàng, sau cùng là đặt lên môi của nàng.

Hắn dịu dàng khẽ mút đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, lúc nàng khẽ thở gấp thì đầu lưỡi nóng bỏng thuận thế thăm dò vào trong khoan miệng của nàng, ôn tồn dây dưa với lưỡi thơm tho của nàng.

Mặc dù Đinh Mạt Mạt rất e lệ, nhưng lại vui lòng tiếp nhận nụ hôn của hắn, hơn nữa nàng còn học được rất nhanh, bắt chước hành động của hắn, cùng quấn quít với lưỡi của hắn.

Nàng ngọt ngào đáp lại, khiến Thích Doãn Dương kìm lòng không được hôn sâu hơn, càng cuồng dã hơn, cho đến khi hai người cơ hồ đều không thở được, hắn mới buông lỏng môi của nàng.

Thấy nàng bị hôn đến ánh mắt tràn ngập sương mù, môi đỏ tươi, dáng vẻ kia vừa kiều mỵ lại mê người, sau đó hắn không nhịn được lại tới gần hôn nhẹ xuống môi nàng, mới thu hẹp hai cánh tay lần nữa, ôm chặt nàng vào trong ngực.

Đinh Mạt Mạt lẳng lặng dựa sát vào trong ngực của hắn, cảm giác mình được bao vây bởi một cảm giác an toàn và thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.

Đáy lòng của nàng tràn đầy ngọt ngào, chưa bào giờ cảm thấy ấm áp hạnh phục như thế, thật hy vọng rằng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảng khắc này.

Bọn họ lẳng lặng ôm nhau, ai cũng không muốn mở miệng để phá hủy không khí tràn ngập hạnh phúc này, cho đến khi ngoài cửa truyền đến vài tiếng sấm im lìm.

Thích Doãn Dương liếc nhìn ngoài cửa một cái, nhăn mày có chút lo lắng.

“Xem ra đợi lát nữa sẽ có mưa to, chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi.” Hắn cũng không hy vọng nàng mắc mưa, nếu như trúng gió rét, nàng có thể bị nhiễm phong hàn.

“Ừ.”

“Nàng có khỏe không? Có mệt mỏi hay không?” Thích Doãn Dương quan tâm hỏi.

“Không , ta không sao.”

“Vậy thì tốt rồi, chúng ta mau lên đường đi!”

Bọn họ đi ra cửa động, ngồi lên lưng ngựa của mình, cùng chạy băng băng ra bên ngoài rừng núi.

Trên đường đi lại truyền tới mấy tiếng sấm, rất nhanh trời lại mưa, hơn nữa còn lớn hơn trong chốc lát.

Thích Doãn Dương nhíu mày, chợt ghì cương ngựa lại.

Đinh Mạt Mạt thấy thế cũng dừng lại, đến bên cạnh hắn, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

“Mưa rơi càng lúc càng lớn rồi, nàng vẫn nên lại đây đi!”

Hắn vừa đưa cánh tay dài ra vừa kéo, ôm nàng trước ngực, cũng lập tức kéo áo choàng, làm hết sức mình để che kín thân thể trong ngực.

Hành động che chở của hắn khiến Đinh Mat Mạt cảm thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng, nàng lẳng lặng dựa vào trong ngực rộng rãi của hắn, vui vẻ nâng lên môi đỏ mọng.

Kể từ sau khi nàng học được thuật cưỡi ngựa vào năm bảy tuổi, nàng luôn tự mình không chế ngựa, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ngồi trên cùng một con ngựa với người nào.

Làm một cô nương độc lập và kiên cường hơn mười năm, bỗng nhiên nàng cảm thấy thỉnh thoảng nhận được che chở, sủng ái như nữ nhân nhu mì cũng không tệ.

Nàng cảm động nhắm mắt lại, không kìm lòng được lấy hai cánh tay ôm chặt thân thể của hắn, mà hành động của nàng khiến ngực của Thích Doãn Dương nóng lên, thu hẹp lại cánh tay để vòng chắt eo nhỏ nhắn của nàng, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng hơn.

“Giá” Hắn quát mắng một tiếng, con ngựa lập gấp rút tiếp tục chở bọn họ lên đường về Đinh gia, mà Truy Nguyệt cũng chạy băng băng theo bọn họ trong mưa to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.