Chinh Phu

Chương 12: Chương 12: Chương 6(2)




Đinh Mạt Mạt thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị, cảm giác ra áy náy trong lòng hắn, cảm thấy đau lòng cho hắn. Dù sao, bất hạnh của nghĩa muội hắn cũng không phải là do hắn gây ra, thế nhưng hắn lại phải gánh nhiều áy náy như vậy.

Tất nhiên chuyện Hồ Lan Nhi yêu sai người rất đáng buồn, nhưng chuyện nhẹ dạ cả tin vào lời của tên ác nhân có ý đồ mưu hại nghĩa huynh như vậy, lại còn gián tiếp hại chết rất nhiều tôi tớ vô tội, cũng thật sự khó có thể tha thứ.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, vào lúc này Thích Doãn Dương lại phải gánh chịu phần cảm giác tội ác này, thật sự không công bằng, dù sao thì hắn cũng thiếu chút nữa bị hại chết.

Chỉ là…..Trong lòng nàng rất rõ ràng, áy náy của Thích Doãn Dương không thể loại bỏ chỉ vì mấy câu an ủi của nàng được. Nàng nghĩ thầm, chỉ có khi Hồ Lan Nhi nhanh chóng khỏe hơn, thì Thích Doãn Dương mới cảm thấy thoải mái hơn một chút thôi.

Vì thế, nàng rất nguyện ý toàn tâm toàn lực đến giúp đỡ và chăm sóc cho Hồ Lan Nhi.

Đinh Mạt Mạt mở miệng nói: “Thật may là trước khi nàng kiệt sức thì đã tìm được nơi này, nếu như hôn mê bất tỉnh ở trong núi, vậy thì xem như đã gặp phải nguy hiểm rồi. Theo ta thấy, không bằng thì tạm thời hãy để cho Hồ Lan Nhi cô nương ở lại nơi này, tịnh dưỡng thật tốt đi! Dù sao thì tình trạng thân thể của nàng cũng không thích hợp bôn ba.”

“Cũng tốt, cám ơn nàng, vậy hãy để Hồ Lan Nhi ở lại đây quấy rầy vậy.” Thích Doãn Dương nói cám ơn từ đáy lòng, biết đây là sự an bài tốt nhất.

Không biết tên họ Ngụy kia có còn ở Khiếu Vân Sơn Trang hay không, nếu đưa nghĩa muội trở về, xem như mặc kệ là đã bôn ba trên đường đi, thì nếu như nghĩa muội gặp lại tên chết tiệt kia, cảm xúc lại bị kích động quá độ, chỉ sợ thai nhi trong bụng sẽ gặp nguy hiểm.

“Đừng khách khí, ta nhất định sẽ thay huynh chăm sóc nàng thật tốt, huynh cứ việc an tâm đi xử lý công việc cấp bách đi!” Đinh Mạt Mạt nói.

Nàng tận tình quan tâm và khéo hiểu lòng người như vậy khiến Thích Doãn Dương cảm thấy cực kỳ cảm động, đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực.

“Thật may là có nàng ở đây, nếu không với tình trạng của Lan Nhi vào lúc này mà không có ai ở bên cạnh để chăm sóc, ta thật sự không thể yên lòng. Chẳng qua ta chỉ sợ mình sẽ làm gia tăng thêm gánh nặng cho nàng, khiến nàng càng thêm mệt mỏi.” Giọng nói hắn mang theo đau lòng, hắn cũng không quên nàng còn phải chăm sóc mẫu thân của mình!

Đinh Mạt Mạt lắc đầu một cái, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, khi Lan Nhi cô nương ở đây, ta sẽ cẩn thận chọn một nha hoàn để phụ trách sắc thuốc, chăm sóc, thì ta không thể nào mệt mỏi được, đừng lo lắng cho ta.”

“Ta có thể không lo lắng cho nàng sao? Ta sợ có quá nhiều trọng trách đè ép trên vai nàng, có khổ cũng tự mình yên lặng chịu đựng, như vậy thật khiến người khác phải đau lòng.”

Gương mặt của Đinh Mạt Mạt hơi nóng lên, lời nói này của hắn không chỉ có tràn đầy thương tiếc, còn mang theo giọng điệu cưng chìu, khiến lòng nàng như có một luồng nhiệt ngọt ngào khẽ lướt qua, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày cũng mỉm cười.

Nụ cười nhạt của nàng động lòng người như thế, khiến Thích Doãn Dương kìm lòng không được khẽ vuốt gò má của nàng, sau đó hai người say sưa đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, Thích Doãn Dương chậm rãi cúi đầu xuống, muốn hôn môi của nàng.

Nhưng vào lúc này, Hồ Lan Nhi khẽ phát ra một tiếng rên rỉ ở trên giường nhỏ, lập tức giống như tỉnh mộng, bọn họ không thể làm gì khác hơn là vội vàng tách ra.

Một lát sau, quả nhiên Hồ Lan Nhi chậm rãi mở mắt ra, mặc dù nàng đã tỉnh lại, nhưng mà khí sắc vẫn không được tốt lắm, nhưng so với vừa rồi thì sắc mặt đã khá hơn rồi.

“Doãn Dương ca….”

“Lan nhi, vừa rồi đại phu đã tới, ông ấy nói muội phải tịnh dưỡng thật tốt thì mới được.”

“Đúng vậy.” Đinh Mạt Mạt phụ họa nói: “Lan nhi cô nương, nơi này là nhà của ta, ngươi hãy an tâm ở lại đây điểu dưỡng thân thể!”

Hồ Lan Nhi vừa nghe, lập tức nhìn Thích Doãn Dương, mặt trông đợi nói: “Vậy….Doãn Dương ca cũng sẽ ở lại đây với ta sao?”

“Ta sẽ quay về, nhưng trước tiên thì ta phải tới quan phủ để báo án, trở lại Khiếu Vân Sơn Trang một chuyến để xử lý và khắc phục hậu quả, nhưng nếu tên kia vẫn còn ở đó, ta nhất định phại tự tay bắt hắn tới quan phủ!” Thích Doãn Dương cắn răng nghiến lợi nói.

“Nói không chừng tên Ngụy Thừa Tự kia đã bỏ chạy, chẳng qua hắn không chỉ có lòng dạ thâm độc, mà còn tương đối hung tàn, Doãn Dương ca nhất định phải cẩn thận….” Hồ Lan Nhi lo lắng trùng trùng nói.

“Yên tâm, ta sẽ cẩn thận ứng phó.”

Hồ Lan Nhi nhìn Thích Doãn Dương, nghĩ tới tất cả chuyện này đều là họa do nàng gây ra, thì nước mắt bỗng nhiên lại rơi xuống.

“Doãn Dương ca, thật xin lỗi, ta thật sự biết sai rồi…”

“Đừng nói xin lỗi nữa, Lan nhi, ta không trách muội.”

“Thật sao?” Hồ Lan Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ lên, kinh ngạc nhìn hắn.

‘Đương nhiên là thật, muội cũng là người bị hại mà! Cho nên đừng khóc nữa, mau chóng điều dưỡng thân thể thật tốt mới là chuyện thật sự quan trọng.” Thích Doãn Dương nhẹ giọng trấn an, chỉ sợ nếu như nàng còn tiếp tục khóc, sẽ có ánh hưởng không tốt tới bào thai trong bụng.

Mặc kệ nói như thế nào, thai nhi kia cũng là cháu của nghĩa phụ, hắn cũng phải bảo vệ thật tốt thì mới được.

Hồ Lan Nhi đưa ta lau nước mắt, khắp khuôn mặt là cảm động.

“Doãn Dương ca đối xử với ta thật tốt, ta thật sự ngu….Lúc trước lại tên ác nhân Ngụy Thừa Tự đó dụ dỗ cùng lừa gạt, thiếu chút nữa đã mất Doãn Dương ca rồi, (=.=”) về sau ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này nữa, tuyệt đối sẽ không phản bội Doãn Dương ca nữa.”

Thiếu chút nữa đã mất? Về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa?

Hồ Lan Nhi nói mấy câu đó, khiến lòng Đinh mạt mạt khẽ giật mình, mơ hồ cảm giác được thái độ của Hồ Lan Nhi giống như muốn trở lại bên cạnh của Thích Doãn Dương, mà Thích Doãn Dương cũng cảm thấy như vậy.

Hắn quyết định nói rõ ràng chuyện này, để những rắc rối khác trong tương lai.

“Lan nhi, mới vừa rồi quên giới thiệu cho muội, vị này là Mạt Mạt, nàng không chỉ là chủ tử của Mã trường Đinh gia, đồng thời cũng là …”

Hồ Lan Nhi không đợi hắn nói hết, lập tức nói: “Ta biết rồi, là ân nhân cứu mạng của Doãn Dương ca đúng không?” (=_=”) Nàng quay đầu nhìn Đinh Mạt Mạt, mặt cảm kích nói: “Mạt Mạt tỷ, cảm ơn tỷ, nếu không phải tỷ đã cứu Doãn Dương ca, sợ rằng Doãn Dương ca….Vậy thì sợ rằng cả đời ta cũng không có cách nào để tha thứ cho mình rồi.”

Đinh Mạt Mạt lắc đầu một cái, cố gắng giương môi cười một tiếng: “Chớ để ở trong lòng, nhìn thấy người khác bị thương ngã xuống đất, thì vốn không nên thấy chết không cứu.”

Nàng vẫn cảm thấy may mắn vì ngày đó mình đã gặp được Thích Doãn Dương. Thứ nhất, hắn sẽ không bị chết oan uổng, thứ hai, bọn họ mới có cơ hội quen biết và mến nhau.

“Làm sao ta có thể không để ở trong lòng được đây?” Hồ Lan Nhi nói: “Tỷ là ân nhân cứu mạng của Doãn Dương ca, thì cũng là ân nhân của ta, tương lai khi ta với Doãn Dương ca thành thân thì Mạt Mạt tỷ nhất định phải tới uống ly rượu mừng nha!”

Nghe lời nói của Hồ Lan Nhi, Thích Doãn Dương cùng Đinh Mạt Mạt đồng thời cứng đờ.

Đinh Mạt Mạt quay đầu lại nhìn về phía Thích Doãn Dương, chỉ thấy hắn nhíu mày rậm lại, tuấn nhan hiện lên một chút cười khổ cùng bắt đắc dĩ.

Hắn nghĩ, đột nhiên nghĩa muội gặp biến cố lớn như vậy, nên nhất thời cảm thấy cô đơn và vô dụng, rất sợ không có người dựa vào trong tương lai, cho nên mới muốn thành thân với hắn đi!

Vì không để cho chuyện càng thêm phức tạp, tốt hơn hết là hắn nên nói rõ ràng chuyện này.

“Lan nhi, về chuyện hôn sự giữa chúng ta, muội đã không muốn gả cho ta…ta cũng sẽ không miễn cưỡng, cho dù chúng ta không thể thành phu thê, ta vẫn sẽ chăm sóc…”

“Không, không! Làm sao lại miễn cưỡng chứ?” Hồ Lan Nhi vội vàng cắt đứt lời của hắn, giọng nói có chút nóng nảy: “Một cút cũng không miễn cưỡng, thật đấy! Doãn Dương ca, ta thật sự biết mình sai rồi, Doãn Dương ca mới chính là đối tượng tốt để ta phó thác cả đời, chắc chắn phụ thận cũng cảm thấy như vậy, mới gả ta cho huynh!”

Nghe Hồ Lan Nhi nhắc tới nghĩa phụ của Thích Doãn Dương, một loại dự cảm xấu xông lên đầu của Đinh Mạt Mạt, nàng cảm giác mình sẽ mất đi hạnh phúc này rất nhanh, chuyện nạy khiến tâm của nàng hung hăng níu chặt lại.

Thích Doãn Dương phát hiện ra cảm xúc của Đinh Mạt Mạt, thì càng vội vàng muốn nói rõ ràng chuyện này.

“Lan nhi, hãy nghe ta nói, thật ra thì ta…”

“Thật ra thì cái gì?” Hồ Lan Nhi cắt đứt lời nói của Thích Doãn Dương lần nữa, đáng thương hỏi: “Chẳng lẽ Doãn Dương ca cũng muốn vứt bỏ ta sao?”

Nước mắt dâng ra hốc mắt lần nữa, thật ra thì nàng đã nhận ra Doãn Dương ca có cảm tình với Đinh Mạt Mạt, nhưng….Nhưng nếu ngay cả Doãn Dương ca cũng không cần nàng, chẳng phải đời này nàng sẽ không có chỗ để nương tựa sao?

Một nổi lo âu sâu sắc đang dày xéo lòng của Hồ Lan Nhi, nàng cực độ bất lực, vào lúc này chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ đủ tin cậy để dựa vào, mà Doãn Dương ca chính là đối tượng tốt nhất. (=.=)

Nhưng….nhưng….Chẳng lẽ Doãn Dương ca không muốn tiếp nhận nàng?

Nghĩ như vậy, sợ hãi cùng vất lực lại hung hăng níu chặt lòng của Hồ Lan Nhi, nàng càng không có cách nào để khống chế nước mắt.

“Ta biết rõ mình không đúng…..Ta quá ngu rồi…..Làm chuyện quá đáng như vậy, còn dám mong Doãn Dương ca tha thứ cho ta, lấy ta, ta thật sự quá…Nhưng….Nhưng mà…”

Tâm của nàng tương đối kích động, nước mắt không ngừng rơi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Thích Doãn Dương chưa quên lời dặn dò vừa rồi của đại phu, chỉ sợ nàng kích động quá mức, sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với thai nhi trong bụng và thân thể của nàng.

Hắn vội vã hạ giọng, trấn an nói: “Đừng kích động, Lan nhi, về chuyện lúc trước, ta không trách muội một chút nào…..muội bị ác nhân che mắt, ta biết rõ bản tính của muội thiện lương, tam sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Thật sao?” Hồ Lan Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ lên, hỏi: “Doãn Dương ca nói thật sao? Huynh sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì?”

“Dĩ nhiên.” Thích Doãn Dương gật đầu khẳng định.

“Đã như vậy, vậy hôn sự của chúng ta…”

“Trước tiên muội hãy điều dưỡng thân thể thật tốt.” Thích Doãn Dương ngăn cản nàng nói tiếp, giọng điệu kiên định nói: “Mới vừa rồi đại phu nói rồi, bây giờ thân thể của muội quá suy yếu, bất kể như thế nào trước tiên cũng phải điều dưỡng thân thể thật tốt thì mới được.”

Hắn nghĩ thầm, cũng chỉ có thể đợi tình trạng thân thể của nàng khá hơn một chút, ít nhất là bào thai trong bụng không còn nguy hiểm nữa, thì mới nói chuyện hắn và Đinh Mạt Mạt tâm đầu ý hợp, và chuyện họ có ý định thành thân.

Chỉ cần nghĩa muội biết rằng bất kể như thế nào thì hắn cũng sẽ chăm sóc nàng cả đời, cho nên cũng không cần phải kiên quyết muốn gả cho hắn.

Lần này hắn băn khoăn, là bởi vì hắn không có cách nào để nói rõ ràng chuyện này ra, nhưng lại khiến Hồ Lan Nhi hiểu sai ý tứ của hắn là chỉ cần nàng tịnh dưỡng thân thể, thì hắn sẽ bằng lòng cưới nàng.

“Vậy thì tốt, vì muốn được thành thân với Doãn Dương ca, ta nhất định sẽ điều dưỡng thân thể thật tốt, cho dù thuốc có đắng tới đâu, thì ta cũng sẽ ngoan ngoãn uống sạch, một chút cũng không thừa!’

Thích Doãn Dương nghe vậy nhíu mày, thật sự không muốn khiến nghĩa muội mong đợi trong lòng, nhưng nếu kích thích tâm tình của nàng trong giờ phút quan trọng này, thì bọn họ không thể gánh vác nổi hậu quả.

Hắn liếc về phía Đinh Mạt Mạt, vẻ mặt bất đắc dĩ, dùng ánh mắt để khẩn cầu nàng tha thứ.

Đinh Mạt Mạt miễn cưỡng kéo ra nụ cười, nhưng lại có vẻ hết sức cứng ngắc.

Dĩ nhiên là nàng không nghi ngờ cảm tình giữa mình và Thích Doãn Dương, nhưng…..Nhưng…..

Hôn ước giữa hắn và Hồ Lan Nhi chưa được giải trừ, mà vào lúc này Hô Lan Nhi lại chỉ có thể dựa vào hắn, hơn nữa ân tình của nghĩa phụ hắn…..

Nếu nghĩa muội hắn có ý định gả cho hắn, hắn thật sự có thể cự tuyệt sao?

Tạm thời bất kể hắn có ra quyết định như thế nào, thì làm sao nàng có thể nhẫn tâm để hắn vì nàng, mà thành một người vong ân phụ nghĩa đây?

Một chút đau đớn kịch liệt cùng nặng nề xẹt qua ngực, giống như có người cầm dao găm bén nhọn đâm vào trái tim của nàng, dâng lên một cảm giác đau đớn khó có thể áp chế được.

Nàng cắn răng cố nén nổi đau đớn trong lòng, không muốn Thích Doãn Dương cảm thấy khó xử.

“Hai người cứ hàn huyên( tâm sự) tiếp đi….Ta đi…..Ta đi phân phó nha hoàn, chuẩn bị sắc thuốc cho Lan nhi cô nương.”

Nàng xoay người vội vàng muốn rời đi, Hồ Lan Nhi lại mở miệng kêu nàng lại.

“Mạt Mạt tỷ.”

Đinh Mạt Mạt dừng bước lại, cứng đờ quay đầu lại.

“Thế nào? Có việc gì sao?”

“Cám ơn tỷ đã cứu vị hôn phu của Lan nhi, tương lai sau khi chúng tôi thành thân, thì ta nhất định sẽ báo đáp tỷ.” Hồ Lan Nhi nói.

Vị hôn phu? Thành thân?

Vài chữ này, khiến Đinh Mạt cảm thấy giống như có người đang rắc một xấp muối dầy lên vết thương ở trong lòng nàng, đau đến gần như nàng không thể nào chịu nổi nữa.

Nàng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười rất khó coi, nói: “Ta không cần bất lỳ báo đáp nào, Lan nhi cô nương hãy an tâm ở lại đây điều dưỡng thân thể đi!”

Từ ánh mắt cùng giọng nói của nàng, Thích Doãn Dương có thể cảm nhận được nổi bi thương của nàng, khiến ngực của hắn cũng dâng lên một cảm giác đau đớn, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, nàng đã vội vã xoay người lui ra ngoài.

Hắn không chút do dự muốn chạy ra đuổi theo nàng, nhưng Hồ Lan Nhi lại thút tha thút thít hỏi: “Doãn Dương ca….Ta thật sự sợ…..Ta vừa nhắm mắt, sẽ nghĩ tới dáng vẻ hung ác của người nọ….Huynh có thể tạm thời ở lại đây hay không, cho đến khi ta ngủ mới thôi?”

Hồ Lan Nhi đáng thương như vậy, dáng vẻ sợ hãi cùng bất lực, đã cản trở bước chân của Thích Doãn Dương, mặc dù tam hắn đã sớm bay tới bên cạnh của Đinh Mạt Mạt, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ở lại với Hồ Lan Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.