Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 44: Chương 44: Cuộc sống ở chung bắt đầu trong sự hỗn loạn




=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

“Tình huống của Bắc Cương khá là phức tạp.” Thường Khanh bất đắc dĩ buông lỏng tay, nói: “Trước khi cải cách, ban quản lí công ty khá phức tạp. Quyền vận hành công ty luôn nằm trong tay chủ tịch, chủ tịch hội đồng quản trị chỉ là cái thùng rỗng kêu to. Hay có thể nói chỉ là người phát ngôn. Hai năm trước khi Tần Thứ tiếp nhận Bắc Cương đã chấp nhận nhượng bộ, đẩy chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị ra ngoài… Hai năm gần đây Tần Thứ luôn là người ra mặt xử lý tất cả từ việc to như cái bánh xe bò đến việc nhỏ như con kiến. Có thể nói là Hạ tổng chẳng giúp được gì, bây giờ không biết lão ta bị ai sai khiến rồi bày mưu đặt kế, bắt tay với một đám cổ đông to nhỏ đến làm khó làm dễ… Tình huống rất khó giải quyết.”

Diệp Gia Hành đẩy ly cà phê ra, nhíu mày nói: “Vậy cổ phần công ty trong tay anh ấy thì…?”

“Không tới 35%.” Thường Khanh vội tiếp lời: “Đừng nhìn tôi, gộp cả phần tôi vào cũng không lên nổi 50%.”

“Chuyện thế này.” Diệp Gia Hành cụp mắt, chậm rãi nói: “Tôi không thể giúp được… Dù có lòng thì tôi cũng bị ràng buộc bởi đạo đức nghề nghiệp. Mặt khác, tôi không biết gì về công ty các anh nên cũng đành phải bó tay.”

“Thật ra anh không cần phải làm gì cả.” Thường Khanh đột nhiên nắm lấy tay hắn, nhiệt tình nói: “Anh chỉ cần gặp Tần Thứ đánh cho tên đó một trận là được! Phải đánh mạnh vào… Sau đó phạt cậu ta quỳ bàn phím, đội thùng máy, nhốt ngoài cửa ba ngày! Trút giận hộ tôi là được rồi!”

Diệp Gia Hành: “…”

“À… Đó là tiếng lòng tôi, anh nghe cho vui thôi đừng để bụng nhé.” Thường Khanh làm bộ làm tịch chỉnh lại cà vạt rồi mới nghiêm trang nói: “Thật ra hôm nay tôi chỉ tìm đến để nhờ anh khuyên Tần Thứ vài câu. Ít nhất cậu ta cũng phải tìm cách gì đó chứ! Cứ ngồi đó để mặc lũ cáo già kia muốn làm gì thì làm… Chắc nghẹn cục tức chết mất… Tôi ngồi đó có lo lắng sốt ruột cũng chẳng ích gì vì dù sao người bị lật đổ cũng không phải là tôi.”

Diệp Gia Hành do dự: “Tôi nghĩ… Anh nên tin anh ấy một lần! Tần Thứ ấy hả? Có lẽ trong lòng anh ấy đã có kế hoạch rồi nhưng vẫn chưa kịp nói với anh thôi.”

“Không có cái bầu trời đó luôn.” Thường Khanh lập tức bác bỏ cực kì quả quyết: “Trong lòng tôi không có chút lòng tin nào cho cậu ta cả… Cả ngày nay còn chưa thấy mặt mũi cậu ta đâu mà.”

Sau khi đồng ý tìm chút thời gian khuyên nhủ Tần Thứ, Diệp Gia Hành rời khỏi quán cà phê.

Bọn họ hẹn nhau vào lúc bốn giờ chiều, bây giờ vừa đúng năm giờ. Lúc chia tay, phó tổng Thường đã bày tỏ sự chờ mong cực kì to lớn với bữa tối… Điều đó khiến hắn buộc phải nghĩ thầm rốt cuộc sự bóc lột ấy nặng nề đến mức nào mà khiến một phó tổng giám đốc như anh bày ra cái vẻ mặt thèm khát đó?

Tần Thứ đã lái xe Diệp Gia Hành đi, Rex thì đang đi làm việc cho hắn nên bây giờ Diệp Gia Hành phải bắt một chiếc taxi để về nhà.

Khi đẩy cửa nhà ra, hắn phát hiện hình như nhà mình… Có gì đó sai sai.

“Diệp Gia Lâm!” Tiếng vang còn chưa dứt thì phòng ngủ bên cạnh đã có một sinh vật đầu bù tóc rối lăn ra, nịnh nọt xum xoe: “Anh… Anh hai, anh không tăng ca hả?”

Diệp Gia Hành nhìn cậu, thản nhiên nói: “Ngại quá, tuy là anh cũng không muốn… Em làm tổ trong phòng viết nhạc hả? Mẹ đâu?”

“Mẹ bị chị xinh đẹp kéo đi dạo phố rồi.” Diệp Gia Lâm cầm chai xịt tóc lảo đảo ra khỏi phòng rửa mặt, đứng trước tấm kính trong phòng khách tra tấn đầu mình khiến mái tóc rối như tổ quạ ‘dựng đứng’, đã vậy còn tự luyến khen: “Đàn ông con trai thì phải thẳng như này!”

“Ừ, thẳng tới nỗi 24 giờ không rũ xuống luôn, cẩn thận lao lực chết đấy.” Diệp Gia Hành mỉa mai một câu rồi hất cằm về phía phòng khách: “Vợ cả em nhớ mãi không quên đâu rồi? Chẳng lẽ em gặp vấn đề phiền phức gì bên ngoài nên bất đắc dĩ lấy nó đổi tiền tiêu rồi hả?”

“A!” Nghe hắn nói xong Diệp Gia Lâm mới hoảng hốt nhào tới: “Anh anh anh anh, có chuyện rồi… Người đẹp bị bắt cóc rồi!”

Diệp Gia Hành rất bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của em mình— Cằm nhọn, da trắng cùng với cánh môi mỏng chọc tức người không đền mạng và đôi mắt to tròn đầy ý xấu… Nhìn tới khi cậu không thể giả vờ đáng thương nữa mới hỏi: “Em định ra ngoài ở hả?”

Diệp Gia Lâm chần chừ hồi lâu mới gật đầu, động tác nhanh như chớp khiến hắn không thể nhìn rõ.

“Có nói với mẹ chưa?” Diệp Gia Hành nhìn phòng khách trống rỗng, không có cây dương cầm cảm giác không quen.

“Chưa, anh nói giúp em đi~” Diệp Gia Lâm không đợi hắn từ chối đã nói tiếp: “Thật ra không phải do em muốn chuyển ra ngoài, lúc anh ta hỏi em chỉ đắn đo có một giây thôi là cây đàn đã bị mang đi rồi…”

Cậu nói cực kì nhanh, giữa câu không có nổi một chỗ ngắt nghỉ mà cứ tuôn hết cả tràng dài… Nghe kiểu nào cũng thấy câu đó đã được luyện đi luyện lại cả trăm lần.

Diệp Gia Hành cười cười khoác vai Diệp Gia Lâm bước về phòng ngủ.

Sau khi mở cửa ra mới thấy căn phòng trông như bão vừa quét qua, ngứa mắt nhất là ba cái tủ quần áo mở toang và hai vali hành lý trên sàn nhà— Quần áo trong tủ và vali bừa bộn khiến hắn không muốn nhìn thẳng.

Diệp Gia Hành buông Diệp Gia Lâm ra rồi đi dọn lại từng món đồ của mình… Làm hơn tiếng mới gom được kha khá, biến căn phòng trở về vẻ ngăn nắp ban đầu— Cửa tủ đã được đóng lại, quần áo bên trong đã được sắp xếp đâu ra đó. Còn cái vali trên sàn đã được dựng lên đặt trong góc nhà, cái còn lại chứa đống quần áo dành cho mùa hè và thu đã được xếp lại cẩn thận.

Làm xong hết Diệp Gia Hành mới thở phào nhẹ nhõm: “Đến đó ở vài ngày cũng được, nếu thấy không quen thì lại về nhà.”

—-Bị ép buộc á…? Nếu cậu thật sự không muốn đi, hắn không tin người ta ép cậu nổi.

“Em…” Diệp Gia Lâm xấu hổ ấp a ấp úng: “À… Ừm…”

“Có gì đâu mà cứ xoắn xuýt lên thế.” Diệp Gia Hành cố khép vali lại: “Cùng đường thì về đây anh nuôi, anh sẽ không để em chịu uất ức gì.”

“Thật không?” Giọng điệu lo lắng.

“Thật.” Diệp Gia Hành vò đầu cậu, cố nén cảm giác khó chịu khi chạm tay vào đống keo vuốt tóc nhấn mạnh thêm một câu nữa: “Anh là anh trai em.”

“Vậy lỡ như cái gã Lôi Quân kia bội tình bạc nghĩa với em thì sao?!” Diệp Gia Lâm cắn móng tay cố ra vẻ đáng yêu ngoan ngoãn.

“Cái này đáng để bận tâm này… Chắc là không tới phiên em đâu nhỉ?” Diệp Gia Hành đau não nhìn cậu.

“Em sẽ cầm dao thiến luôn!”

Nếu những lời đó không được nói bằng giọng điệu háo hức chờ thử thì có khi người ta sẽ tin rằng cậu đang ở ‘thế yếu’ hơn.

Diệp Gia Lâm ôm ấp giấc mơ ‘bỏ trốn’ đầy lãng mạn và mục đích trốn mẹ cực kì hư hỏng tay xách giỏ tay ôm cây đàn guitar ‘vợ nhỏ’ sung sướng chạy xuống chiếc Hummer đỗ dưới nhà từ lâu.

—-Có lẽ, một cuộc sống mới đang bắt đầu chăng…?

Diệp Gia Hành đứng bên cửa sổ phòng khách nhìn chiếc xe quen thuộc dần đi xa khỏi tầm mắt.

—-Tuy hắn không biết lần này mình buông tay là đúng hay sai nhưng chỉ cần là chuyện cậu muốn thử thì hắn sẽ thỏa mãn cậu.

—-Không ngờ cái gã Lôi Quân này… Lại tẩm ngẩm tầm ngầm bắt cóc mất bảo bối nhà họ… Nhưng nếu có một người sẵn lòng đè đầu cưỡi cổ thằng nhóc khó ưa này, rước lấy đống phiền toái kia thì buộc phải công nhận là người đó đã giúp hắn nhẹ nhõm hơn nhiều. Đang nghĩ tới đó thì chiếc điện thoại vừa được đặt trên bệ cửa réo vang, là điện thoại của Lôi Quân.

Ông chủ Lôi luôn được người ta khen là thoải mái phóng khoáng nay lại ở đâu dây bên kia lề mề hết nửa ngày mới hộc ra được mấy chữ: “Anh hai…”

Diệp Gia Hành xoa cánh tay nổi đầy gai ốc, hiền hòa nói: “Một người mấp mé bốn mươi như ông chủ Lôi mà lại đi gọi một người nửa năm nữa mới tròn ba mươi như tôi là ‘anh hai’ thế có ngượng mồm không?”

Lôi Quân trả lời rất nghiêm chỉnh: “Anh là anh trai Gia Lâm thì tất nhiên cũng là anh trai tôi.”

“…” Tiếc là người ở đang đối thoại với gã không muốn chừa cho gã chút thể diện nào: “Anh tưởng anh là Diệp Gia Lâm là?”

Lôi Quân bị đấm thẳng mặt chỉ biết cười gượng gỡ gạc: “Anh đừng nghiêm túc quá… Chỉ là một cách xưng hô thôi mà… Ừm chốc nữa tôi sẽ nói lại với mẹ… Phiền anh thuyết phục mẹ trước một tiếng nha…”

Mấy thứ kĩ xảo mưu mẹo như tự lực cánh sinh với đi cầu cứu này… Lôi Quân còn non hơn Tần Thứ nhiều lắm.

Diệp Gia Hành lắc đầu nhìn chiếc xe đen phóng ra khỏi cổng khuôn viên, hừ khẽ rồi mỉm cười nói: “Anh gọi tiếng ‘mẹ’ này hơi sớm rồi đấy… Tôi chỉ phụ trách báo lại thôi còn những chuyện tiếp theo thì anh tự đi xử lý lấy. Nhưng mấy lời khó nghe thế này phải nói trước, Gia Lâm luôn được chúng tôi nuông chiều nên đâm ra kiêu ngạo, anh hầu hạ cho cẩn thận nhé.”

Lôi Quân khẽ chửi tục: “Tôi sắp cung phụng em ấy thành bà cô luôn rồi…”

Diệp Gia Hành không chờ gã than thở hết lời, ngắt ngang: “Đang lái xe đừng có nghe điện thoại, đặt an toàn lên hàng đầu.”

Diệp Gia Lâm bĩu môi nhìn tên ngốc vừa ngắt điện thoại xong lại tiếp tục cúi xuống gảy đây đàn guitar trong ngực: “Anh hai nói gì với anh vậy…? Có phải là khen em rất ngoan, cực kì ngoan không?”

“Đúng vậy…” Lôi Quân than thở: “Ngoan tới nỗi hai mắt tôi ngấn lệ…”

Vừa đặt điện thoại xuống không bao lâu thì Diệp Gia Hành lại nhận được cuộc gọi từ số chị Mai, nhưng người gọi lại là bà Diệp.

“Gia Hành.” Mẹ Diệp dè dặt nói: “À… Tối nay mẹ không về, con tự làm cơm ăn được không? Trong tủ lạnh có một con cá lớn, có cả mấy loại rau rất tươi nữa.”

“Được ạ, mẹ cứ đi chơi vui vẻ đi… Lần sau mẹ ra ngoài nhớ mang theo điện thoại nhé… Dạ, hết pin thì cũng như là không mang theo thôi nên lần sau mẹ nhớ đem thêm cục sạc…” Diệp Gia Hành mở cửa tủ lạnh ra kiểm tra, thuận miệng nói: “Hôm nay mẹ ăn gì thế ạ?”

—-Chậc chậc, đâu chỉ có một con cá to… Mà chính xác là cả cái tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, nếu muốn thì làm luôn một bữa tối phong phú cũng còn dư dả chán.

Vừa nhắc tới ăn là bà Diệp lại hào hứng: “Ôi dào, trưa nay Mai Mai dẫn mẹ đi ăn mì sợi Phúc Châu* ngon lắm… Sợi mì đó vừa dài vừa mỏng, hơn nữa còn rất dai… Mẹ có mua về nhà định nấu cho con ăn đấy. Bây giờ bọn mẹ sẽ đi ăn món Ý, Mai Mai nói ở đó có món bò bít tết và pecca sốt cà rất ngon… Con có muốn đi cùng không?”

(*) Mì sợi Phúc Châu là món ăn truyền thống của tỉnh Phúc Kiến, bắt nguồn từ thời Nam Tống, món ăn nổi tiếng nhờ ‘sợi mỏng như tơ, mềm mại dai dai, không dính lại trong nước dùng’. Nhưng vì cần phải thay đổi để phù hợp với từng vùng miền và công thức truyền thống nên lượng mì được làm ra rất ít (dù hiện này đã có trang thiết bị hỗ trợ nhưng tốt nhất vẫn nên làm bằng thủ công). Nguyên liệu gồm có loại bột mịn và trắng tinh, muối, bột khoai, dầu phộng.

“Không được rồi mẹ, Rex tìm con có việc nên mẹ cứ chơi vui đi ạ… Nếu muộn quá thì cứ gọi cho con để con đi đón nhé.”

“Không sao đâu, mẹ có thể gọi ‘tiếc quá’ mà.”

Diệp Gia Hành nghĩ nếu Rex mà có ở đây chắc chắn sẽ khóc than vang trời— Cậu ta ước ao mình được gọi là ‘Rex’ biết bao.

Luôn miệng dỗ ngọt mẹ mình cúp điện thoại xong, Diệp Gia Hành tắt điện thoại định đi tìm ít cơm ăn cho xong nhưng hắn còn chưa ngắm kĩ xem tủ lạnh còn gì thì chợt nghe thấy tiếng động trong phòng khách.

—-Sao lại thế này? Chẳng lẽ tên nhóc Diệp Gia Lâm kia đi ra ngoài không khóa cửa?!

Nhưng hắn vừa mới ra tới cửa nhà bếp thì đã thấy căn phòng khó khăn lắm mới trống được tí xíu bày đầy nào là vali to, vali nhỏ rồi là đủ các kiểu thùng đồ.

Người đứng chỉ huy nhân viên mang vào còn thích thú như chủ nhà đứng ‘hello’ với hắn: “Gia Hành, sao em về sớm vậy?”

“Tần Thứ, anh đang làm cái gì đấy?!” Diệp Gia Hành nhìn dòng người mang đồ vào vẫn nối liền không dứt… Hắn bắt đầu đau não, lời nói cũng mang theo vẻ khó chịu.

“Chuyển tới đây ở cùng với em chứ gì.” Tần Thứ nói rất chân tình đoạn vỗ cái vali cao tầm nửa người, nói tiếp: “Chuyển đến hơi gấp nên anh dọn khá vội… Không mang theo đồ điện gia dụng gì, sau này chúng ta mua thêm vậy.”

Mặt Diệp Gia Hành vẫn giữ vẻ mặt đó nhìn căn phòng ngăn nắp sáng sủa của chất đầy thùng hộp, hắn muốn nổi cáu nhưng ngại cái có người ngoài ở đây nên không tiện, có điều ánh mắt hắn đã lạnh đi.

—-Thì ra con người tìm trong công ty mãi vẫn không thấy đâu khiến Thường tổng phải chạy tới tìm hắn đòi lại đang bận đi dọn đồ…

—-Lại còn ‘gấp’ với chả ‘vội’ nữa… Mới đó mà đã chất đầy nửa căn nhà rồi, nếu để cho anh dọn ‘thong thả’ thì chắc phải thêm gấp ba đấy nhỉ?!

—-Tuy đã đồng ý cho anh đến ở nhưng hành động của anh có vẻ hơi nhanh đấy…! Hơn nữa Gia Lâm vừa mới đi thì anh đã lượn lờ vào nhà, anh biết chọn thời gian quá đó chứ?

Tần Thứ…! Anh muốn làm gì đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.