Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 32: Chương 32: Như Ý Các




=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Vì trên đường đến Như Ý Các Diệp Gia Lâm đã tranh thủ tạt ngang khách sạn Lôi Quân đang ở để tắm sơ nên bây giờ khi cậu đang cầm đũa chọt đông chỉ tây thì mái tóc đen mềm vẫn còn ẩm ướt.

Sự thật đã nghiêm túc chứng minh rằng: Trong năm đầu của thế kỉ mới, dù là ‘đàn em’ hay ‘cấp dưới’ của một ai đó thì yêu tố cần vẫn là có mắt nhìn, còn yếu tố đủ chính là ‘vạn năng’—- Điều đó đã được minh chứng và giải thích một cách hoàn hảo qua hình ảnh của Rex và phó tổng Thường, còn người chứng minh tính chính xác của nó một lần nữa chính là Mr. Tôn của chúng ta.

Chẳng hạn như lúc này đây, tiểu Tôn vừa chạy tới bảo nhân viên chỉnh lại nhiệt độ phòng vừa bay tới biến ra một cái khăn đưa cho họ cứ như làm ảo thuật, hơn nữa chiếc khăn còn mang màu vàng sữa mềm mại trông cực kì bắt mắt…

Lôi Quân nhận khăn rồi đóng sập cửa phòng ăn ngay trước mặt Mr. Tôn chẳng buồn nể nang gì. Gã vòng trở về, trông thấy Diệp Gia Lâm đang than vắn thở dài chọt miếng đậu hủ trong chiếc chén trước mặt…

Gã chợt nở nụ cười, kéo người lên đùi giúp người ta lau tóc.

Diệp Gia Lâm được phục vụ mà vẫn không nghe lời, cục cựa tới lui la ó: “Anh mạnh tay quá, kéo tóc làm tôi đau da đầu rồi còn che hết cả tầm mắt…”

Lôi Quân thong thả cúi xuống cắn tai cậu, hà hơi: “Gia Lâm, nếu em còn không chịu ngoan ngoãn ăn cơm thì không cần phải ăn bữa cơm này nữa… Chúng ta lại trở về tắm thêm một lần nữa thôi.” Gã vừa nói vừa thong thả kéo lấy lớp vải mỏng bao lấy bộ phận ấy, ý đồ có thể nói là rất rõ ràng.

Diệp Gia Lâm lập tức ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, cách cầm đũa tiêu chuẩn, thực hiện đầy đủ lễ nghi bắt đầu một bữa cơm trưa sớm, trừ việc cả người nhất là phần mông cứng đờ ra thì có thể nói đây là tư thế ăn hết sức chuẩn mực.

Lôi Quân cười hôn lên đỉnh đầu cậu, gã nghĩ dù chỉ ngồi ôm lấy vật nhỏ này, vụng về lau tóc cho cậu, nhìn cậu cho thức ăn vào miệng thôi… Thì tâm trạng cũng rất thoải mái và thỏa mãn.

Một khi bắt đầu ăn cơm thì Diệp Gia Lâm lập tức bị các món ngon trên bàn hấp dẫn.

Sau khi lấy hai miếng bánh phù dung đậu cuốn ăn xong thì dừng miệng, vui sướng nói: “Ái dà, món ngọt này ngon thật… Nên mua về cho mẹ với anh hai một ít.”

Vừa nói vừa sờ túi tiền theo thói quen, sau khi chạm vào khoảng không mới nhớ ra mình đang không mặc quần áo nên lập tức ầm ĩ đòi mặc vào.

Trên đĩa bánh chỉ có tổng cộng bốn miếng xếp thành hình tứ giác, là món ngọt dùng để tráng miệng sau khi ăn xong.

Lôi Quân dùng một tay bốc miếng bánh đậu cuốn chẳng lớn hơn ngón cái bao nhiêu lên, tay kia giữ lấy cằm Diệp Gia Lâm đang làm ầm làm ĩ lên đút “ừm” vào, trong lòng đầy cảm giác thỏa mãn sau khi đút ăn thành công.

Gã lại cầm miếng bánh cuối cùng lên, kiên nhẫn chờ cậu há miệng, thậm chí còn hiếm khi thuyết phục cậu: “Thấy ngon thì ăn thêm đi, đâu là món tráng miệng nổi tiếng đấy… Nếu mẹ em muốn ăn thì tôi sẽ mua về cho bà, còn anh trai em mà muốn ăn thì tự đi mà mua.”

Diệp Gia Lâm dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn gã: “Chẳng lẽ anh không định cướp của tôi hả?”

“Gì?” Lôi Quân không hiểu ý câu đó lắm, gã nhìn xuống miếng bánh trong tay rồi lại nhìn sang Diệp Gia Lâm đang chớp chớp mắt vừa giả vờ ngây thơ vừa chờ câu trả lời, hỏi: “Tại sao tôi lại phải giành cái này với em?”

Diệp Gia Lâm nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường kẻ loạn trí: “Chẳng lẽ anh không thấy khó chịu khi nhìn thấy tôi vui vẻ hả? Anh thấy tôi buồn bã thì trong lòng thoải mái hơn mà…? Làm gì có chuyện anh nghe tôi?”

Lôi Quân cố dằn lại cơn tức lại sắp bùng lên hỏi lại: “Tôi không nghe em bao giờ?”

“Anh không cho tôi uống rượu với người khác!” Diệp Gia Lâm tố cáo hết sức chuẩn xác.

— Một lần nữa, vấn đề lại trở về điểm bắt đầu.

— Thật ra, thế giới của chúng ta là một hình cầu không biên giới.

Lôi Quân bị lửa giận dốt người gào lên với Diệp Gia Lâm: “Tôi không nghe lời em đó thì sao?!” Gã nắm cằm cậu, ném miếng bánh cuối cùng vào rồi giữ chặt lấy cậu cúi xuống hôn. Gã dùng hành động thực tế để thỏa mãn nguyện vọng “cướp với tôi” của Diệp Gia Lâm.

Miếng bánh ngọt mềm mại phảng phất mùi hương ngơm ngát thấm vào lòng người hòa tan giữa hai đầu lưỡi, vị ngọt thơm quấn quít khiến con người ta muốn chìm sâu vào nụ hôn khá thô bảo này…

Diệp Gia Lâm biết rõ khi nào nên lùi nên tiến, sau khi nụ hôn vừa kết thúc cậu lập tức sợ sệt lí nhí nói: “…Không sao cả…”

Cho xin đi, cậu không muốn bị người ta đặt lên bàn ăn đại chiến với yêu tinh thêm một lần nữa đâu— Trên bàn có đĩa tôm đào hoa vĩ yến cậu thèm nhỏ dãi cậu còn chưa được ăn lần nào đây— À, hình như là ăn nhiều lần rồi…

Nên người ta mới có nói vỏ quýt dày thì phải cần tới móng tay nhọn. Người vây xem bình luận + 1: “Thụ thì phải trông mà vợ là phải coi.”

Diệp Gia Lâm bị người đè đầu cưỡi cổ nhưng vẫn đủ bản lĩnh quậy cho bữa cơm gà bay chó sủa, vừa ném đũa xuống cậu lập tức kéo lấy tay áo Lôi Quân lau miệng rồi trở về với cuộc đấu tranh anh dụng đòi lại quần áo: “Tôi phải quẹt rất nhiều thẻ của anh hai mới mua được đống quần áo đó đấy, Lôi… Lôi Quân, anh mà không bồi thường tôi sẽ không để yên đâu!”

Lôi Quân rất thờ ơ với kiểu uy hiếp thấp kém này: “Vậy em cứ không để yên cho tôi đi…”

“La ba cái thẻ IP, IC, IQ đấy!!!” Diệp Gia Lâm giơ ba ngón tay lên, nhấn mạnh hơn nữa: “Anh đền nổi không?!”

“Đền tôi cho em.” Lôi Quân cầm đũa Diệp Gia Lâm vừa dùng xong lên ăn, không hề ghét bỏ đống cơm thừa canh cặn đã bị cậu “chà đạp”.

“Không cần, không cần, không cần…” Đầu Diệp Gia Lâm lắc như quạt điện: “Xí, loại người như anh chỉ được xem là mặt hàng lỗ vốn… Tặng không mẹ tôi còn không thèm nữa là.”

Lôi Quân đập đũa lên bàn, tiếp tục đè cậu xuống: “Cơm nước xong lại làm loạn!”

Trong khi ông chủ Lôi đang bao một phòng hầu hạ người ta ăn cơm thì ở một nơi khác trong thành phố Z, nhà họ Diệp cũng đến giờ dùng bữa.

Còn 20 phút nữa là đến 12 giờ trưa, người được dặn đi gọi cơm – Rex rón rén mở cửa nhà họ Diệp, tay làm chuyện xấu giơ lên vẫy vẫy…

Sau lưng xuất hiện “âm hồn không tan, đâu đâu cũng thấy” Tần Thứ, cùng với mấy nhân viên cầm hộp giữ ấm thức ăn của Như Ý Các.

Thế là, vào cái ngày đáng để kỉ niệm này, dù không hẹn nhưng cả chủ tịch Tần lẫn ông chủ Lôi đều chọn đúng một địa điểm ăn cơm, hoàn toàn không có kế hoạch trước, tất cả đều là tâm linh tương thông, không hẹn mà nên, trăm sông đổ về một biển— Điều đó khiến con người ta buộc lòng phải cảm thán: Thế giới này vẫn còn rất nhiều điều trùng hợp!

Điều đáng nói là nhà hàng có từ lâu đời được truyền qua nhiều thế hệ như Như Ý Các không có dịch vụ mang về trong phạm vi kinh doanh. Dùng một câu của Thường ái khanh để nói, đây chính là thứ “đặc quyền giai cấp tức chết người!”.

Trông thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện, Diệp Gia Hành ngẩn ngơ một lúc sau đó khẽ gọi Rex.

Cậu ta nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Tần Thứ, đôi móng vuốt không dám kéo nhăn áo của chủ tịch Tần nên đành phải sống chết vò áo mình nói: “…Chủ tịch Tần à, anh phải cứu tôi, trong nhà tôi có mẹ già và cô vợ trẻ chưa cưới, kế hoạch đời người to lớn vẫn còn chưa được phát triển…”

Tần Thứ làm bộ cầm thực đơn trong tay kiểm tra lại danh sách các món ăn với nhân viên của Như Ý Các, hoàn toàn xem Rex đang trong trạng thái “trong suốt” như không khí.

Rex bị anh ngó lơ bắt đầu ngứa răng: “… Tần tổng! Tôi làm vì anh đấy nhá!!”

Tần Thứ ho khẽ, tốt bụng nhắc nhở: “Rex, nếu cậu vẫn không chịu ‘nghe lời’ thế thì nói không chừng cuối cùng chẳng còn toàn thây đâu.”

Giọng Rex run run: “Vậy vậy vậy… Vậy anh tới đây để làm gì?”

“Cái này ấy à.” Tần Thứ cười trách trời thương dân: “Thật ra tôi tới đây để đưa tiền trợ cấp.”

“…” Rex khóc không ra nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nhớ gửi vào tài khoảng vợ tôi.”

“Là người yêu ‘chưa cưới’.” Tần Thứ sung sướng đả kích cậu, lòng cực kì thỏa mãn.

Diệp Gia Hành gọi Rex vào phòng đọc sách rồi đóng cửa chặn ánh mắt xem kịch vui của ai đó lại.

Sau đó, bà Diệp Tống Hàn Nhã đẩy cửa phòng ra trông thấy Tần Thứ đứng chỉ huy người ta sắp món ăn lên bàn như chủ nhân thì lập tức gắn tín hiệu “tiểu Đường” cho anh rồi cứ đứng ở cửa phòng rề rà không biết nên chào hỏi người ta thế nào.

Tần Thứ đã dò hỏi được tin tức mẹ Diệp sắp đến từ trước nên khi quay người lại phát hiện bà Diệp đang đứng ngay cửa thì cười có ba phần ngượng ngùng, ba phần lịch thiệp, ba phần đứng đắn bước tới nắm lấy tay bà, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Con chào mẹ Diệp.”

Bà Diệp nghe anh chào xong cũng thấy hơi ngại.

—Ây dà, đứa nhỏ này gọi bà là “mẹ” nhưng lại gọi theo cả họ, chắc là sợ bà giận đây mà?

—Trông có vẻ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, điềm đạm nho nhã rất được lòng người, hệt như con gái…

—Lúc đầu bà còn gây gỗ với Gia Hành vì nó, đứa nhỏ này bị kẹp ở giữa chắc sẽ không thoải mái được bao nhiêu đâu nhỏ? Vậy mà bây giờ lại lễ phép thế này…

Vì vậy, bà Diệp vỗ lưng bàn tay con sói đuôi to Tần Thứ, dịu dàng nói: “Con này, con đừng khách sáo quá, cứ xem nơi này như nhà mình…”

Nói tới đây bà mới nhớ ra người này đã ở với con mình gần một năm, đây đã là một nửa nhà của người ta từ lâu rồi nên lại xấu hổ nói: “Con xem xem, mẹ quên mất. Con là… Ừm, đã ở cùng nhau…”

Khoảnh khắc đó, bà vẫn không nói hai chữ “bạn trai” ra khỏi miệng.

Nhưng Tần Thứ là ai?

Anh đã biết ân oán tình thù giữa Diệp Gia Hành và Đường Kỉ Trạch từ lâu nên chỉ cần nghĩ một lúc là đoán ra mẹ Diệp nhận nhầm người— Sau đó liên hệ với tính cách kì quặc của Diệp Gia Hành, chắc chắn hắn sẽ không chủ động nói với mẹ chuyện mình chia tay… Anh lại càng khẳng định. Da mặt anh rất dày, nhân lúc Diệp Gia Hành không có mặt, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, anh mỉm cười tránh nặng tìm nhẹ nói: “Bây giờ không còn ở bên nhau nữa rồi ạ.”

Nghe xong, lòng bà Diệp chợt thấy áy náy.

Bà chiến tranh lạnh với con mình một năm, tuy khúc mắc và ái ngại trong lòng bà vẫn chưa được cởi bỏ sạch sẽ nhưng trên cơ bản bà đã chấp nhận sự thật con mình là người đồng tính. Bây giờ nghe Tần Thứ nói “không còn ở bên nhau” bà lại nghĩ nguyên nhân là do mình nên con và bạn trai nó mới “ở riêng”.

Thế là sau khi đắn đo mãi, cuối cùng bà kéo lấy tay Tần Thứ, dùng giọng không mấy lớn nói: “Vậy… Con cứ sang đây ở đi.”

Đáy lòng Tần Thứ dậy cơn sóng vui sướng và hưng phấn nhưng ngoài mặt vẫn ra chiều khó xử: “Mẹ Diệp… À không, dì Diệp, làm vậy không tốt lắm đâu ạ?”

“Không sao đâu.” Nhìn Tần Thứ ngoan ngoãn nghe lời, cảm giác không vui trong lòng bà đã tan biến đi nhiều, bà thở dài nói: “…Nếu con thật sự muốn sống yên ổn thế này cả đời, nếu con không ngại thì có thể gọi ta một tiếng ‘mẹ…”

Diệp Gia Hành nhìn Rex cứ né tránh bước vào cửa phòng đọc sách, tuy mặt hắn không giăng sương lạnh như vẫn có cảm giác lạnh như băng.

Rex nhìn quanh một vòng nhưng không tìm được thứ gì để che trước mặt nên đành phải cười rụt rè bước tới, ton hót gọi: “Diệp tổng…”

Tay không đánh vào mặt đang cười. Diệp Gia Hành cũng không nỡ nổi giận với Rex đang cười như thể không có da mặt nên đành phải xụ mặt hỏi: “Tại sao Tần Thứ lại ở đây?”

“Đến đưa cơm mà.” Rex dựa vào kinh nghiệm đàm phán hòng đánh lừa dư luận, lừa gạt qua cửa nhưng tiếc là chút kinh nghiệm đó cậu lấy được khi đi theo Diệp Gia Hành, hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng trực tiếp hỏi thẳng vào điểm mấu chốt: “Tôi bảo ai đi gọi cơm?”

“Ờm à ờ…” Rex ỡm ờ nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi áp lực tâm lý ngày càng tăng cao nên nhắm chặt mắt nói: “Anh bảo em đi gọi cơm nhưng mà Tần tổng lại gọi tới nói để anh ấy làm nên em mới biết thời biết thế đồng ý cho đỡ việc…”

Diệp Gia Hành nhìn thẳng vào mắt cậu thật lâu, bất thình lình hỏi: “Cậu đã đồng ý sang Bắc Cương ăn máng khác với Tần Thứ rồi phải không?”

Rex lập tức trợn mắt, chỉ tay lên trời thề rằng mình chỉ đi theo mỗi Diệp tổng, hắn ở đâu cậu sẽ đứng ở đó, tấm lòng thành này có trời đất chứng giám vân vân mây mây…

Diệp Gia Hành cặt ngang màn huyên thuyên “dâng hiến chân thành” của cậu, tiếp tục nắm được mấu chốt vấn đề: “Vậy Tần Thứ đã cho cậu cái gì?”

Sau khi quanh co nửa ngày, cuối cùng Rex vẫn thẳng thắn cầu xin khoan hồng: “À… Diệp tổng, nửa tháng trước vợ tương lai của em đã chuyển công tác sang một khách sạn thuộc quyền sở hữu của Bắc Cương…”

Sau khi thở dài, Diệp Gia Hành lắc đầu nói: “Thôi, dù sao cũng làm việc dưới tay người ta nên buộc lòng phải cúi đầu… Nhưng mà Rex này, có mấy lời tôi phải nói thẳng với cậu: Vì chuyện hôm nay chỉ là việc cá nhân nên tôi không trách cậu nhưng nếu có một ngày nó liên quan tới công việc của cậu tôi và anh ta, cậu vẫn làm như vậy nữa thì tôi chính là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu!”

Rex lập tức đổi vẻ nịnh nọt ton hót thành mặt nghiêm túc nói với Diệp Gia Hành: “Diệp tổng, anh không cần phải nói những lời này với em… Theo anh bao năm nay, em không có bản lĩnh gì to tát nhưng đạo đức nghề nghiệp và nhân phẩm thì em vẫn phải có! Nếu không thì anh đã chẳng ngó ngàng tới em rồi…”

Xem như “mâu thuẫn với cấp dưới” đã được giải quyết, Diệp Gia Hành bảo Rex ở lại ăn cơm với mọi người.

Hắn vừa ra tới cửa phòng đọc sách thì cảnh Tần Thứ vừa nói cười vui vẻ với mẹ mình vừa dọn chén đũa đập ngay vào mắt, thế là vẻ lạnh lùng treo trên mặt hắn lập tức dịu đi.

Dù chưa quyết định được thân phận mình dành cho Tần Thứ nhưng hắn vẫn bước tới định giới thiệu hai người với nhau.

Nhưng hắn chỉ mới đi tới gần phòng ăn, tiếng ‘mẹ’ còn chưa thốt ra miệng…. Tì đã nghe thấy có người nhanh hơn, thuận miệng hơn, tự nhiên hơn, thân thiết hơn gọi ra tiếng ‘mẹ’.

Tần đại boss đặt đôi đũa cuối cùng trong tay xuống, cười nói: “Mẹ, đến lúc nên gọi mấy người Gia Hành ăn cơm rồi.”

Diệp Gia Hành bỗng thấy mê man… Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh dần trở nên không đúng vì tiếng ‘mẹ’ đấy…

Ai tới nói cho hắn biết ở đây… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.