Chinh Phục Băng Phu: Nghịch Thiên Sủng Thê

Chương 14: Chương 14: Phá rối buổi lễ




Lễ ước hôn này có thể nói so với đính hôn ở hiện đại có vẻ quá khoa trương cả một con đường từ Thẩm gia đến Lam gia đều giăng đèn kết hoa, thậm chí còn trải thảm đỏ suốt quảng đường Lam Nguyệt nhìn đến mắt muốn trợn ngược, thật con bà nó quá khoa trương!

“Nguyệt Nguyệt thật sự phải làm như thế sao, da mặt người ta cực mỏng người ta sẽ ngượng đó!”

Thần Long được Lam Nguyệt trang điểm cách tân nửa hiện đại nửa cổ đại, khoát trên người bộ bạch y thêu chỉ bạc thật sự mà nói là thánh khiết thanh cao như tuyết liên, đẹp nét đẹp khiến người ta say mê như anh túc, cao ngạo, thánh khiết, không nhiễm bụi trần! Có thể nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhìn xem người đi trên đường nhìn Thần Long đến chảy nước miếng là biết liền!

Hổ Vương cười thầm nhìn Thần Long: Vương a không ngờ có ngày người cũng bị chủ nhân chỉnh thật thảm mà.

Thần Long: Ngươi dám cười có tinh ta sẽ để ngươi biết thế nào là hổ trụi lông không?

Hổ Vương: Vương a, tiểu bạch sai rồi!

Tiểu Bạch rất ngoan ngoãn sánh vai nha hoàn đi bên cạnh Thần Long, Lam Nguyệt thì đang không biết phải làm sao tiếp đây nàng định xuất hiện trong lễ ước hôn này để vạch mặt Lam Anh nhưng nghĩ lại tự nhiên nàng muốn Lam Anh cứ từ từ nhận lấy sự trừng phạt của nàng, nàng muốn lễ ước hôn này bị hủy nhưng nàng không biết với nhan sắc khuynh thành khuynh quốc này của Thần Long thật có thể ra trận không nữa?

Nàng trước đó đã viết thư cho phụ thân kể rõ sự tình, còn dặn phụ thân đón nàng cùng bọn Thần Long vào cửa, mặc khác nàng cũng nói với phụ thân việc của Lam Anh sẽ do nàng tự có chủ ý khuyên người không nên nhúng tay vào.

Bị lời nói của Thần Long kéo trở về Lam Nguyệt thật muốn đập đầu vào tường hắn nói mặt hắn mỏng nếu mặt hắn mỏng thì còn ai dày nửa?

“tiểu Thần Thần, ta nói chỉ cần chết sống ngăn cảng buổi lễ là được mọi chuyện ta tự có an bày!” Lam Nguyệt không biết Thần Long đây là đang chứa cái suy nghĩ gì nàng chỉ kêu hắn trong lúc làm lễ đứng ra náo động một tý là được thôi mà.

“Thôi được Nguyệt Nguyệt nhớ là xong chuyện phải thưởng cho người ta nha!” Thần Long nháy mắt vẻ mặt cún con lấy lòng Lam Nguyệt nhưng trong lòng hắn lại rủa tên Thiên Phượng chết tiệt dám bịa chuyện cần bế quang tu luyện nên quẳn cho hắn sánh vai kẻ ác.

Cuối cùng cũng đến Định Quốc Hầu phủ, Lam Nguyệt còn chưa bước vào đã thấy phụ thân đang đứng ở cửa đón nàng rồi.

“Nguyệt nhi thật là con, nói cho phụ thân biết thời gian qua con sống thế nào?”

Lam Thần tâm tư không khỏi thả lỏng nhẹ nhõm khi thấy Lam Nguyệt bình an vô sự trở lại. Âu đây cũng là nổi lòng của người cha dành cho con gái sau bao năm trời xa cách.

Cha con gặp lại tình cảnh này vì sao khiến tâm Lam Nguyệt thấy ấm áp, đây là cha nàng là người thương yêu nàng nhất, cổ họng nghẹn ngào Lam Nguyệt gọi lên hai tiếng “Phụ Thân” mà nàng hằng ao ước.

Chỉ như thế tâm nàng như hòa tan băng tuyết trong lòng ở tận sâu thẩm bên trong có một ngọn lửa đang cháy đó là tình thân, nàng cuối cùng cũng có gia đình.

Thần Long, tiểu Bạch nhìn cảnh tượng đầm ấm này sóng mũi không khỏi cay cay họ thật sự cảm thấy mừng cho chủ nhân, chủ nhân của họ suốt đời cô độc, suốt đời chịu đau thương, suốt đời sống vô tình nhưng hơn ai hết họ hiểu chủ nhân của họ khao khát thứ gọi là tình cảm này cho dù nàng chịu thương tích đầy người nàng cũng muốn nếm trải cái gọi là ‘chữ tình’ trên nhân gian.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, phụ thân nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt phụ thân sẽ che chở cho con. Nguyệt nhi những thứ thuộc về con ta sẽ giữ lấy cho con không ai có thể tướt đoạt nó”

Lam Thần kéo Lam Nguyệt vào lòng an ủi, đứa con gái này của ông mạng thật khổ từ nhỏ đã mất mẹ, thân thể lại không giống người bình thường nên không thể tu luyện, thần trí lại không ổn định bị người trong tộc cho là phế vật làm nhục nhã gia tộc cũng may ông kịp thời nhờ tri kỉ chăm sóc bằng không ông thật không biết nó sẽ còn sống tới hôm nay không.

“Phụ thân con...” “Nguyệt nhi con đã trở lại vậy nhân vật chính ngày hôm nay phải là con gái của ta, ta tuyệt không để con gái của đại ca lấn áp được”

Lam Thần không để Lam Nguyệt kịp nói gì đã mở miệng đánh gãy lời nói của nàng và lôi nàng chạy vào trong. Đây thật sự là cái tình hình gì nàng không rõ nha? Thần Long trố mắt nhìn, như vậy hắn không cần ra tay có phải không?

Đại sảnh có thể nói là rất náo nhiệt, rất sinh động. Người người có địa vì có gia thế điều tham gia cái buổi lễ này.

“thay mặt gia chủ Lam gia ta tuyên bố ....” “Khoan’’

Lam Thần hiên ngang kéo Lam Nguyệt bước vào đại sảnh tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn về phía này.

Chỉ thấy sau lưng Lam Thần là một nữ tử xấu xí đến mức khiến người ta không muốn nhìn nhưng phía sao nữa lại là... Họ cảm giác bản thân mình hít thuở không thông, đây là lần đầu họ thấy một nữ tử lại đẹp đến kinh tâm động phách như thế.

Phản ứng dữ dội nhất có là Lam Anh bởi nàng không ngờ Lam Nguyệt thế nhưng còn sống chỉ là bị hủy dung mà thôi, nhưng như vậy thì sau nàng được Gia chủ đồng ý hôn sự này cho dù Lam Nguyệt có trở lại cũng vô dụng.

Thân thể Thẩm Lãng Phàm cứng ngắt y không ngờ nàng lại thế nhưng xuất hiện tại nơi này, y tự nhiên thấy thật cao hứng và vui vẻ khi được thấy lại nàng.

Hổ Vương: Vương a tình hình này có vẻ người đỡ phải lộ hàng rồi!

Thần Long: ngươi thích ta sẵn sàng để ngươi lộ, ta chỉ nghe theo lệnh Nguyệt Nguyệt

Thần Long ném ánh mắt khinh bỉ dành cho tiểu Bạch rồi quay mặt đị chỗ khác hắn thật sự hối hận năm đó tại sao lại chọn tên không có đầu óc này làm thủ hộ cho mình nửa thật quá mất mặt mà. Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt trên mặt có muôn vàng ủy khuất.

Sự xuất hiện của Lam Thần làm tất cả mọi người đều kinh ngạc tuy nói Lam Thần là Định Quốc Hầu nhưng ông lại không phải gia chủ, gia chủ là phụ thân của ông, ông chỉ kế thừa chức vị hầu gia mà thôi. Hầu Gia tuy có quyền thế tại Lãnh Quốc nhưng đối với Lam gia mà nói người có quyền quyết định vẫn là gia chủ Lam Dực.

“Tam đệ đây là ý gì, lễ ước hôn này đã được gia chủ đồng ý tại sao lúc này đệ lại muốn ngăn cản” Người mở lời không phải ai khác mà chính là đại trưởng lão của Lam gia, đại ca Lam Thần là Lam Vân cũng tức là phụ thân của Lam Anh.

“Ta khinh rõ ràng hôn ước này của Nguyệt Nguyệt ngươi dựa vào cái gì đó gia chủ mà để con mụ Lam Anh kia thay thế, Nguyệt Nguyệt chỉ là trở lại đòi lại công bằng thôi!” Thần Long khinh bỉ nói mà không thèm liếc nhìn sát ý trong mắt đại trưởng lão.

“Nha đầu không biết sống chết!”

Lam Vân tức giận, từ trước đến nay chưa từng có ai dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt hắn, nay một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa mà dám ngang nhiên khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn. Hắn mà không ra tay thị uy thì làm sao còn mặt mũi quản lý người trong tông tộc. (Sâu: Thần Long ca miệng còn hôi sữa chắc ông còn chưa có trên đời nói gì ca cũng mấy ngàn tuổi rồi, chưa kể thời gian bị phong ấn nữa!)

Khí thế Linh Hoàng bát cấp nháy mắt phát ra khiến không ít quan khách có mặt không chịu nổi uy áp mà khí huyết dâng trào.

Thẩm Lãng Phàm nghĩ muốn giúp nàng nhưng hắn được xưng tụng thiên tài Lãnh quốc cũng chỉ là Linh sư đỉnh phong làm sao chống chế được với Linh Hoàng bát cấp hắn thật lo sợ Thần Long sẽ bị tổn hại.

“Có bản lĩnh thì cứ ra tay, tưởng ta sợ ngươi sao bất quá một cái Linh Hoàng bát cấp”

Lời nói của Thần Long vừa phát ra đã thấy không ít người hít vào ngũm khí lạnh, Lam Thần, Lam Vân , những người có tu vi cao không khỏi nhìn Thần Long mấy lần.

Thiếu nữ này rốt cuộc có lai lịch ra sao lại có thể nhìn ra uy áp cường giả là cấp bậc gì mà một chút cũng không tổn hại.

Lam Nguyệt đang sánh vai phế vật nên trước phải giả vờ bất tỉnh, thật khổ nàng cố dùng năng lực dẫn cho khí huyết nghịch chuyển để bắt trước những người có tu vi cực thấp thổ huyết ngất xỉu cũng may phụ thân nàng như biết trước nàng sẽ không chịu nổi uy áp nên đã đỡ nàng vào lòng tránh cho nàng bị tổn thương nhiều hơn.

“Ngươi...” Lam Vân tuy kinh ngạc nhưng bị Thần Long khiêu khích cũng giận tái mặt mà xuất ra một đạo linh quang mà chàm với năm phần công lực công kích Thần Long.

“vô lễ, dám vọng tưởng đã thương Vương.,.. tiểu thư của ta muốn chết!” tiểu Bạch phất tay nhẹ nhàng đở đòn tấn công kia như phủi một hạt bụi khiến Lam Vân nhận ngược phản công văng vào tường.

“Rầm”

“Phốc”

Khiến hắn thổ huyết.

“tê” đúng thật làm người ta hít thuở không thông, bạch y nữ tử quả không tầm thường. Cái họ nhìn thấy rõ ràng là a hoàn của bạch y nữ tử cự nhiên là linh thú hình người, không chỉ vậy mà còn là siêu thần thú, là siêu thần thú họ không khỏi chữ tục trong lòng con mẹ nó quá biến thái tự nhiên là siêu thần thú! Thần thú đã khó thuần phục huống chi siêu thuần thú cao quý lại chịu khuất phục, nữ tử này rốt cuộc có lai lịch ra sao.

“Ngươi..” “bớt nói nhảm, ngươi hại Nguyệt Nguyệt của ta bị thương tiểu Bạch bắt hắn trói lại ta phải dạy cho hắn một bài học hở một chút là cà chớn phát ra uy lực, uy lực cái con khỉ ngươi không thấy tại ngươi Nguyệt Nguyệt của ta bị thương sao. Con mẹ nó ta xử ngươi, nhìn có gì mà nhìn còn nhìn nữa ta xử hết các ngươi”

Thần Long cướp lời Lam Vân, hai tay chống nạnh chân đứng hình chữ bát thật là so với mấy người đàn ba chanh chua đanh đá có hơn chứ không kém. Hình tượng này của Thần Long khiến người ta phải líu lưỡi họ thật muốn biết trước mắt có không biết bao nhiêu người cũng tổn hại như Lam Nguyệt mà ‘hắn’ chỉ lo cho Lam Nguyệt rốt cuộc là cái loại quan hệ gì?

Tiểu Bạch rất vân lệnh mà trói Lam Vân trong khi đó không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò, hứng thú, xem kịch của những người khác đang nhìn cục diện trước mắt.

Lam Anh cắn chặt mội đến bật máu đôi mắt chứa sát ý nhìn Lam Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Nguyệt. “Tiện nhân, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta xem ta thế nào trừng trị ngươi!” Lam Anh nghĩ thầm ánh mắt thêm mấy phần cay độc liếc Lam Nguyệt đang bất tỉnh trong lòng Lam Thần.

Không phải Lam Anh không muốn động thủ chỉ là lúc cha nàng phát ra uy lực nàng cũng không chịu nổi mà thổ huyết, mặc khác nàng muốn giữ hình tượng ngây thơ trong sáng trong mắt Phàm ca ca của nàng, nên Lam Anh chọn án binh bất động.

Thẩm Lãng Phàm không che dấu sự say mê, ánh mắt nóng rực nhìn vào Thần Long, y biết nàng rất mạnh, nữ thần trong lòng y quả nhiên không làm y thất vọng.

(Sâu: Thần Long ca là nam đó người ới, ta chán quá đỡ ta với*...—Á! Rầm*..phịch..* Sao không ai đỡ ta vậy nè? Té thệt là đau hụhụ)

“Phụ thân a, cho Nguyệt Nguyệt ăn cái này đi!” Thần Long tự nhiên đưa cho Lam Thần một bình ngọc thượng hạng, cũng như xem Lam Thần là phụ thân của mình mà gọi.

Lam Thần do dự nhưng vẫn trút đan dược ra chỉ là...

“Hí” hô hấp nặng nề, đồng loạt dụi mắt họ không có nhìn làm đó là màu vàng óng ánh, hương thơm ngào ngạt khiến tâm hồn người ta tràn đầy sinh khí và sức sống lại có chín vầng ánh sáng trong suốt của vân đan, đó rõ ràng là Thánh Phẩm Cửu Phầm Tề Vân Đan, đan dược chữa thương mà khắp đại lục này chỉ còn chưa tới mười viên, giá trị đan dược liên thành có tiền cũng chưa chắc mua được, tự nhiên là nó.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào đan dược trên tay Lam Thần nóng rực như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhào ra cướp nhưng lại e ngại thực lực của Thần Long nên họ chỉ dám nhìn không dám hành động gì.

Lam Thần đến cả hô hấp cũng quên luôn mà hai mắt nhìn đan dược trên tay không nói thành lời.

Thần Long đương nhiên là không biết họ nghĩ gì, cứ tưởng đan dược hắn lại hốt sai nên dò xét trên người đến khi thấy được thứ gì đó thì mừng rỡ lôi ra lại là một chiếc bình ngọc thượng hạng đan dược được đổ ra lần này có mà Lam nhạt hương thơm so với đan dược trước mạnh hơn và càng làm người ta lóe mắt, ánh mắt càng thêm điên cuồng.

Thần Long bỏ đan dược vào miệng Lam Nguyệt đan dược vừa tới trong miệng lập tức tan ra như một chất lỏng dịu ngọt là thanh quản Lam Nguyệt dễ chịu vô cùng khiến Lam Nguyệt từ trong hôn mê tỉnh lại còn Lam Thần thì từ trong kinh ngạc lại thêm kinh ngạc miệng không khỏi lắp bắp không nói thành lời.

“Thánh... Phẩm ...Thập ...Thành ....Lam ...Vân ..Đan”

“Cái gì!”

Đã kích thật là đã kích viên sau so với viên trước thật sự có thể hù dọa người ta bất tỉnh mà! Đan dược ở cấp bậc cao từ cửu cấp đã hiếm, nay lại là Thánh Phẩm càng chân quý mà lại một cái chớp mắt không tiếc xuất ra cửu phẩm đan mà trên đại lục còn không quá mười viên thì thôi, chỉ là Lam Thần chưa kịp hoàn hồn cho con gái dùng thuốc lại xuất ra thập thành đan dược từ lâu đã đi vào truyền thuyết trên đại lục còn không tới ba viên.

Đã kích thật sự đã kích, quá mức đã kích rồi!

Ánh mắt nóng rực tha thiết, da diết, mong mỏi và phấn khởi của mọi ngưới cứ thế dán lên người Thần Long làm y không được tự nhiên nhưng đã lỡ phóng lao rồi phải theo lao.

Thần Long chắc hẳn sẽ không biết vì sự kiện lần này ‘hắn’ chính thức trở thành ‘nữ nhân’ mà không biết bao nhiêu người muốn theo đuổi trong thời gian sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.