Chinh Phục Cô Nàng Song Tử

Chương 11: Chương 11: Đêm không yên bình(2)




Tingg...tinng...

-alo!Cô nhắm mắt uể oải bắt máy sải tay ra chiếc giường thân yêu.

-Tiểu Ly,cậu thay đồ đi tớ sang đón cậu đến một nơi!Sena bo lô bô la trong điện thoại.

-Bây giờ là mấy giờ rồi?

-8h hơn rồi đấy!Sena đáp. Vậy nhé tí tớ sang đón.

-ơ..này..này..

Túttt...túttt

Haizzz từ lúc quen biết Sena cô cảm giác bản thân mình thay đổi,hoà đồng hơn thì phải,cô bước nhẹ xuống giường vươn tay kéo màn che cữa sổ,ánh sáng bổng nhiên chói lóa cả căn phòng,cô vươn tay che mắt để ánh sáng dần thích nghi thì cô nở nụ cười nhẹ,ngoài song cữa sổ cánh bằng lăng rụng theo gió cuốn vào đáp nhẹ lên làn tóc tô điểm nụ cười đẹp tựa thiên sứ của cô.Quay lưng,đưa tay lấy cánh bằng lăng đặt nhẹ xuống chiếc bàn trang điểm,cô chọn cho mình chiếc váy trắng bằng vải voan thanh thoát bước vào phòng tắm.

Ngâm mình vào làn nước ấm buổi sáng làm cô thoải mái mỉm cười,quên đi cái mệt mỏi vì thức khuya xem toàn bộ tài liệu các đại gia tộc mà Anna đã đưa cho cô.

Sau nữa tiếng đồng hồ,cô bước ra với chiếc váy trắng đơn giản nhưng tôn lên làn da nhẳn nhụi như hoa sứ của cô,làn tóc được tết hờ lệch sang một bên buộc bằng dây ruy băng trắng,cô nhẹ nhàng cài nụ hoa bằng lăng lên mái tóc bước xuống lầu.

Sena đang ngồi dưới lầu,nghe tiếng động từ cầu thang thì ngước nhìn rồi mỉm cười,hôm nay cô nàng Sena ngây ngô trong chiếc váy hồng hello kitty,thắt bím hai bên đội hờ chiếc nón cối cùng chiếc kính ngố tròn.

-Vào ăn sáng cùng tớ rồi chúng ta cùng đi!Cô cười với Sena bước thẳng vào phòng ăn,Sena gật đầu,tíu tít chạy theo cô.

Cầm ly sữa uống một ngụm,cô hỏi:

-Sena lúc nãy cậu bảo chúng ta đi đâu?

-hihi,đi chọn một thứ vũ khí cho cậu ở bên cữa hàng của Hames thị trấn!

-ồh!Vậy ta đi thôi!Cô nháy mắt kéo tay Sena ra xe.

Sau khoảng 15'đi xe,dừng tại một cữa hàng trong xầm uất,lu mờ với con phố nhộn nhịp,cô đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa,chiếc chuông gió phong thuỷ chạm vào khung cửa kêu đinh đinh đang đang.

Không khí yên ắng bên trong yên ắng đến kì lạ,tách biệt sự ồn ào bên ngoài,đưa mắt cách bày trí cổ quái như nơi đây chưa từng quét dọn,cô nhíu mày nhìn Sena.

Liền hiểu ý cô,Sena nhanh nhảu giải thích:

-Ông cụ chủ cữa hàng là một quái nhân,ông ấy luôn thích sống và bày trí như vậy,nên cậu đừng nghỉ ngợi,ông ấy rất thích sưu tầm,đồ ở đây rất tốt!

Gật đầu

Cô bước vài bước quan sát vật xung quanh,trong khi đó Sena í ới gọi:

-Ông Davis!Ông có ở đây không?cháu Sena đây ạ.

Từ phía sau tấm gương phản chiếu,Davis bước ra nhìn Sena từ tốn:

-Sena hôm nay đến thăm ông à!

-Dạ vâng ạ!Sẳn tiện cháu dẩn bạn đến chọn đồ luôn!hihi

Sena cười cười nhìn Davis

-Hừ,ta biết ngay mà,đâu khi không cháu rảnh rổi thời gian đến thăm ông già này!Davis vuốt râu giả bộ giận Sena.

-Đâu phải vậy,cháu thăm ông thật mà!

Nắm lấy cánh tay Davis nũng nịu.

-Vậy bạn cháu đâu!

Sena đưa tay chỉ về phía cô,theo hướng tay Davis nhìn thấy bóng lưng cô,quanh thân một vòng ánh sáng mờ ão bao phủ,Davis nhíu mày

“Hừm,là cấm chế thượng cổ,sao lại che giấu hơi thở và thân phận”

-Bạn ấy là nhân loại,tối nay có cuộc khảo sát cháu muốn chọn cho cô ấy một món vũ khí đễ cậu ấy dể bảo vệ mình!

-Con nó cô bé đó là nhân loại!Davis nghi ngờ nhìn Sena

-Đúng như vậy!Sena đáp gọn.

-ừh!Nào ta sang bên cô bé đó!Davis bước nhanh gần đến cô,ông muốn xác định thực sự cô là ai?

Còn cô đang nhíu mày nhìn chằm chằm hộp gỗ in hoa văn mạn đà la cùng dòng chữ văn tự cổ xưa,trong tiềm thức như có ai thoi thúc cô đến bên nó,vươn tay phủi nhẹ lớp bụi mỏng,cô vừa chạm vào chiếc hộp gổ bổng loé sáng,bật tung ra ánh sáng trắng lượn lờ bay ra,sau một hồi thích ứng thì nhìn vào bên trong là một dãy băng lụa mỏng,linh khí bao trùm xung quanh,tay cô vô ý thức chạm nhẹ vào tắm lụa,dường như có linh tính dải lụa quắn chặt vào cổ tay cô như thương nhớ chủ nhân mình rất lâu vậy,trong lúc cô thẫn thờ thì Davis trợn mắt,toàn thân run lên nhìn việc vừa mới diễn ra,tâm liền động:

“Lúc trước người đó từng nói khi băng tằm tìm được chủ nhân thì thế giới sẽ thay đổi người kế vị,thần sẽ trở lại,cưú rổi nhân gian!”

Sena thì khác,chỉ ngớ ngẫn nhìn dãi lụa,rồi nhìn cô xong rồi cười vui lôi kéo đang trong trạng thái không xác định đến cạnh cô:

-Tiểu Ly trên tay cậu là thứ gì vậy?trong không giống vải mà chẳng giống dây?

-Tớ không rõ nữa!Cô lắc đầu.

-Này cô bé!Davis nhìn chằm chằm cô như thể muốn tìm cho ra trên người cô có vết nức nào không.

-Ông gọi cháu!Cô nhìn Davis

-Đúng,thứ trên tay cháu là Băng Tằm,nó đã nhận cháu là chủ nhân rồi!

-Vì sao lại là cháu?

-Vì Băng Tằm đã ngủ say cả 1000năm nay,khi nó tìm được chủ nhân trong thần thức của nó thì tự động nó thức tỉnh!

-aaaa,ông nói đây là Băng Tằm trong cổ thư hả?vật vừa sinh ra đả chứa linh khí thiên địa,có tính lấy nhu khắc cương,bảo vệ người sở hữu,....

Cô đang tiếp thu những gì vừa nghe,choáng váng nhìn lại thứ quắn chặt trên tay.

“Này là cô quá may mắn không đây!”

Davis nãy giờ đánh giá cô,và chắc chắn rằng cô không phải nhân loại,nhưng tại sao cô phải giấu thân phận mình.

-Vậy ông ra giá,cháu sẽ mua!

-Vật đã có duyên với cháu,ta không nhận tiền đâu!

-Như vậy không thể!Cô từ chối.

-Cậu đừng từ chối,ông ấy chỉ làm theo tính mình thôi,nếu cậu không nhận ông ấy sẽ giận mất!

-Không nhưng nhị gì cả!Davis dứt khoác.

-vâng!

-Vui rồi nhé!cậu có vũ khí phòng thân tớ củng yên tâm!Thôi trời đã chuẫn bị lặn,chúng mình trở về chuẫn bị thôi!Quay sang Davis: -Thưa ông,chúng cháu cáo từ,hẹn ngày khác gặp lại ạ!

-Ừ!hẹn gặp lại.Davis đưa tiển cô và Sena ra cữa xong quay vào trong tiến đến tấm gương rồi biến mất.

Trời chiều dần khuất,đêm nay cuộc khảo sát bắt đầu mọi chuyện sẽ thế nào đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.