Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 149: Chương 149: Tế phẩm 10




Edit: Xanh Lá

Đường Khanh ngây ngốc bị người mang đi từ bệnh viện, đến tận lúc lên xe, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, cô vẫn như cũ không biết đối phương rốt cuộc muốn đưa cô đi đâu.

Bầu không khí trong xe hạ tới điểm đóng băng, Quân Lẫm không mở miệng, cô cũng không dám mở miệng, chỉ sợ chọc vị này tức giận đến mức thăng lên thành tôn sát thần, cuối cùng vẫn là chính mình gặp tai ương.

Xe chạy thẳng khu vực ngoại thành, nhìn phong cảnh ngoài xe dần chuyển từ đô thị náo nhiệt phồn hoa đến ngoại thành yên ả, cuối cùng dừng trước một cổ trạch* (tòa nhà cổ) cực lớn.

Bên trong cổ trạch, đình đài lầu các tinh xảo linh lung, hành lang bên hồ thanh u tú lệ, có thể có được cổ trạch lớn như vậy ở thành phố G, cho dù là ở ngoại ô, giá trị con người này cũng không thể đo lường được, càng đừng nói đến bài trí bên trong cổ trạch, tuy không có thứ gì diễm lệ xa hoa, nhưng với con mắt đánh giá sau nhiều năm đi nhiều thế giới của cô, trong tòa nhà này bất cứ thứ gì cũng đều có giá trị xa xỉ, dù là chậu hoa bày biện trong phòng cũng mang vết tích lịch sử nhất định.

Từ lúc Quân Lẫm ra khỏi mộ tới giờ, tính kỹ cũng không vượt quá hai ngày, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy sở hữu một tòa trạch viện như thế, năng lực của hắn quả thực vượt qua dự tính của cô. Nghĩ vậy, bước chân cô hơi ngừng, lúc trước cô chạy tới bệnh viện quả đúng là lỗ mãng, còn tưởng hắn dù có thể ra khỏi mộ, cũng không có khả năng vào thành phố G nhanh như thế.

Chuyện đã xảy ra, giờ cô phải nghĩ cách cứu vãn, cô còn nhớ hắn đã nói sẽ trừng phạt nha!

Một tế phẩm, một tế phẩm cướp đi linh huyết của hắn, Đường Khanh quả thực không dám tưởng tượng mình sẽ phải chịu trừng phạt gì.

Bước chân theo phía sau chậm lại, Quân Lẫm mặt không biểu cảm quay đầu, dưới sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh kia có vẻ đặc biệt lạnh băng.

“Hiện tại biết sợ rồi à?”

“Sợ, có gì phải sợ chứ.” Đường Khanh lắp bắp mở miệng, nghĩ mình thế nào cũng là người từng xuống mộ, cùng lắm thì thế giới sau lại làm một hảo hán, nhưng trước mắt tuyệt đối không thể sợ!

Quân Lẫm cười lạnh một tiếng, nhưng lại không hề mở miệng, chỉ duỗi tay túm cô bước nhanh vào phòng.

Giờ đã là cuối thu, gió lạnh thổi qua, vốn là đìu hiu rét mướt, tưởng vào trong phòng có thể ấm lên vài phần, nhưng khi cô nhìn đến nội dung phát trên TV trong phòng, cô liền hận không thể cất bước quay đi.

Mẹ nó chứ, đang yên đang lành, ai rảnh rỗi đi bật phim kinh dị trên cả 3 cái TV thế!

Có còn nhân tính hay không!

Quân Lẫm tùy ý tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, thấy cô vẫn đứng ở cửa, nhướng mày nói: “Chẳng phải không sợ sao? Khẩn trương như vậy làm gì.” Nói xong, thấy cô co người về phía cửa, hắn liếc mắt nhìn, “Lại đây.”

Đường Khanh nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng tâm bất cam tình bất nguyện bước qua, vốn tưởng đối phương muốn làm gì, kết quả lại đưa cho cô một chiếc kéo.

Nhìn kéo trong tay, mặt cô đầy dấu chấm hỏi. Đúng lúc này, trong TV đột nhiên vang lên một đoạn nhạc cực kỳ khủng bố, cùng âm nhạc kinh dị còn có một tiếng quỷ kêu vô cùng thê lương. Dưới bầu không khí quỷ dị này, cô thiếu chút nữa làm rớt cả kéo trong tay.

Quân Lẫm mặt không biểu cảm nhìn cô, âm u nói: “Kéo rất sắc bén, không cùn như dao găm ngươi lấy từ Sở gia kia đâu.”

Một câu không đầu không đuôi, nháy mắt khiến cô tưởng tượng đến hình ảnh đối phương dùng cây kéo này hủy chi* (chân tay) rạch bụng mình, thêm kết cục của vị họ Lâu kia trong mộ lúc trước, cô nháy mắt liền bị dọa, xin giúp đỡ với hệ thống: “Thống, thật đáng sợ.”

Hệ thống khó hiểu hỏi: “Sao lại đáng sợ?”

“Nhất định là hắn muốn dùng cây kéo này xẻo thịt ta, sau đó hút khô máu ta, sau đó biến ta thành cương thi, Hu hu hu, quá khủng bố.”

Nghe ký chủ khóc lóc kể lể, mặt hệ thống giật giật, “Đó là cốt truyện trên TV, liên quan gì tới ngươi cơ chứ.”

“Nhất định có liên quan, nếu không sao hắn lại bắt ta xem chứ.”

Hệ thống:……

Lần đầu tiên biết được, hóa ra ký chủ của hắn không dám xem phim kinh dị nha. Có thể sợ hãi thành như vậy, hắn cũng coi như được mở mang kiến thức.

Quân Lẫm thấy thân thể cô cứng đờ, cũng không biết cô đã suy nghĩ miên man tới đâu, không khỏi lên tiếng: “Đứng đó làm gì, còn không mau cắt tóc cho ta.”

Ở thế giới này, nam tử để tóc tài luôn đặc biệt khiến người ta chú ý. Hắn cũng không thích bị nhìn chằm chằm như vậy, nên liền muốn cắt tóc đi.

“Hả? Cắt tóc?”

Nhìn dáng vẻ xuẩn ngốc kia của cô, Quân Lẫm nhướng mày, “Không muốn?”

“Muốn chứ muốn chứ.” Đường Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua khi cô đi đến sau lưng hắn, lại phát hiện ba màn hình TV siêu lớn kia vừa lúc đối diện với cô. Dù cô không muốn xem TV đến mức nào, vẫn không thể tránh né mà quét mắt qua vài lần. Còn nữa, loại chuyện cắt tóc này, cho tới giờ cô vẫn chưa làm bao giờ nha.

Nuốt nuốt nước miếng, cô nhỏ giọng nói: “Cái đó, trước nay tôi chưa cắt tóc bao giờ, nếu như……”

Không đợi cô nói xong, đã nghe đối phương lành lạnh nói: “Nếu làm không tốt, liền chặt tay.”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế, lại khiến tay cô trực tiếp run run. Cô biết ngay mà, cái bánh chưng ngàn năm này sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy!

Trước mắt là ba màn hình TV chiếu phim kinh dị siêu khủng bố, mà dưới tay mình còn là một cái bánh chưng lớn ngàn năm. Dưới áp lực cực đại, Đường Khanh cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi mất. Mà đúng là cô sụp đổ thật, nhìn mái tóc đen bị cô cắt đến gồ ghề lởm chởm như bị chó gặm kia, cô run run rẩy rẩy nói: “Tôi, tôi cắt lại.”

“A……” Theo một tiếng cười lạnh, Đường Khanh chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên không, ngay sau đó cô đã bị người ôm trong ngực.

Ánh mắt cô dại ra nhìn mỹ nam tử bệnh trạng trước mắt này, hoàn toàn ngây ngốc. Chỉ thấy đối phương vừa nắm tay cô, vừa dạy cô cắt tóc thế nào.

“Nơi này, còn cả nơi này nữa, đều quá dài.”

Hơi thở lạnh lùng phun bên tai, da thịt vốn mẫn cảm nháy mắt bị kích thích không nhẹ.

“Tôi, tôi, tôi tự mình làm.” Cô run run rẩy rẩy mở miệng, thấy đối phương cuối cùng cũng buông cô ra, còn chưa hoàn toàn thả lỏng, một đôi tay hơi lạnh đã đột nhiên sờ lên cổ cô.

Lần này, còn chưa đợi cô mở miệng dò hỏi, đối phương đã trực tiếp cắn lên chiếc cổ non mịn của cô.

Cảm giác quen thuộc bao phủ toàn thân, sau thoáng chốc cứng đờ, cô vừa hít sâu một hơi chuẩn bị tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn cắt tóc, không ngờ đối phương lại vẫn không bỏ qua.

“Ngài ngài ngài……” Đường Khanh cảm thấy hôm nay mình chưa từng nói được một câu rành mạch, tất cả đều là lắp bắp, “Ngài làm gì thế.”

Giọng nói cô mang theo tiếng nức nở, Quân Lẫm chỉ cảm thấy thân thể lạnh băng của mình như được rót vào một dòng nước ấm, hắn buông cổ cô ra, chuyển thành tiến thẳng xuống dưới.

Chỉ nghe một giọng nói khàn khàn vang lên, quần áo trên người mỗ tế phẩm nháy mắt đã tan tành.

“Ăn ngươi.”

Rõ ràng trong phòng mở máy sưởi, nhưng nằm trong ngực bánh chưng ngàn năm này, Đường Khanh lại cảm thấy đặc biệt rét lạnh, thêm một câu dọa người như vậy, nháy mắt kéo trong tay cô rơi xuống.

“Ăn tôi không ngon đâu.”

“Ngon hay không, phải ăn qua mới biết được.”

Rõ ràng đã là thời điểm mấu chốt, nhưng Quân Lẫm vẫn nhớ rõ chuyện cắt tóc này, hắn lần nữa đặt kéo vào trong tay cô, vừa vào sâu ra cạn, vừa nói với giọng cực kỳ gợi cảm: “Tiếp tục đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.