Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 159: Chương 159: Tế phẩm 20




Edit: Xanh Lá

Nghỉ ngơi một ngày, lần nữa tỉnh lại sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, Đường Khanh còn có chút mơ hồ, cô xoa xoa mắt vừa định nhìn xem Quân Lẫm đã tỉnh chưa, lại phát hiện bên cạnh đã sớm không có hắn.

Tức khắc, cô ngồi dậy từ trong ổ chăn ấm áp, “Hệ thống, Quân Lẫm đâu?”

“Đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Hẳn là đi tìm một nửa linh cốt kia.”

Đường Khanh nhanh chóng mặc quần áo, lại vừa hỏi: “Có thể cảm ứng được người ở đâu không?”

“Có thể.”

Có hệ thống nhắc nhở, Đường Khanh rất nhanh tìm được người, chỉ là dù thế nào cô cũng không nghĩ tới khách sạn nhỏ nhìn như đơn sơ này lại có thể che giấu sâu như vậy, còn có tầng hầm ngầm, mà nhìn cách bố trí của tầng hầm này, e là nơi đây thường xuyên có người sử dụng.

Tầng hầm ngầm cũng không sâu, cô không cần đi bao lâu đã nghe được tiếng đối thoại.

Giọng nói này cực kỳ già nua, nghe như một bà cụ nằm lâu ngày trên giường bệnh.

“Nếu Đại Tư Tế chịu thả Tề gia chúng tôi, chúng tôi có thể trả lại linh cốt.”

“Dường như ngươi không có tư cách để nói điều kiện với ta.”

“Đại Tư Tế cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. Ngài có thể xuất hiện ở chỗ này, hẳn là Tề Tuyết đã thất bại. Con bé đã chuộc lỗi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”

Đường Khanh bị lý luận này làm cho choáng váng, cái gì gọi là bởi vì Tề Tuyết thất bại, liền coi như cô ta chuộc lỗi, Tề Tuyết sở dĩ thất bại còn không phải vì muốn giết bọn họ sao! Đây mẹ nó là kiểu mạch não thanh kỳ gì vậy!

Quân Lẫm hiển nhiên cũng không để ý đến lời này của bà ta, thậm chí còn chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp động thủ thu hồi linh cốt.

Đường Khanh còn nghĩ thời điểm mấu chốt này không nên quấy rầy hắn. Ngay khi cô chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt lại đột nhiên liếc thấy một ánh dao. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy lưỡi dao kia sắp chém về phía Quân Lẫm, cô liền không hề nghĩ ngợi, lập tức tiến lên chắn một nhát dao.

Một dao này trực tiếp chém lên tay cô, nhìn máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, cô còn ngây ngốc, Quân Lẫm bên kia đã hoàn toàn bùng nổ.

Lúc trước cô không tiến lên, nên cũng không thấy rõ được dáng vẻ của bà lão kia, giờ phút này vừa liếc mắt một cái, cô thực sự kinh ngạc không thôi, bởi cô chưa bao giờ thấy người như vậy, tựa như không có xương cốt, cả người – đặc biệt là nửa người trên – cứ như vậy nằm bẹp trên giường, giống như một đống thịt nát.

Bà lão và Tề Tuyết mỗi người chiếm một nửa linh cốt, linh cốt của Tề Tuyết sinh trưởng tại nửa người trên, nên linh cốt bà lão này có được dĩ nhiên là đôi chân kia rồi, chỉ chân bà lão này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, nó uốn lượn một cách quỷ dị.

Bà lão không có linh cốt tuy vẫn còn một hơi, nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, mà lúc này, cô chuyển ánh mắt về phía ông lão cầm con dao bằng đồng kia. Nói thật, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới ông lão hiếu khách này lại có một mặt như vậy.

Cổ ông lão đã bị Quân Lẫm bóp trong tay, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi tong một mạng, chỉ là ông ta cũng không hối hận, ngược lại nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy có linh cốt là một chuyện bất hạnh, bởi ngay sau khi người thừa kế linh cốt xuất hiện, một người sẽ mất đi thứ mình từng có, thậm chí đó có thể là tính mạng bản thân.” Nói đến đây, ông ta nhìn về phía bà lão, ánh mắt kia tràn ngập tình yêu cùng hoài niệm, “Tề Tuyết là con gái tôi, nhưng tôi không thể vì con bé được sinh ra mà đưa vợ mình vào tử địa, nên tôi đem linh cốt trên hai chân con bé trả lại cho vợ tôi. Hiện giờ, ngược lại cũng coi như giải thoát, một nhà ba người chúng tôi, có thể xuống dưới đó đoàn tụ.”

Trong mắt Quân Lẫm cũng không có chút thương hại nào, ngược lại vì tức giận gia tăng mà khiến Đường Khanh nghe được cảnh báo giá trị hắc hóa tăng lên từ hệ thống.

“Ta sẽ không chỉ đưa ba người nhà các ngươi đoàn tụ, mà còn đưa toàn bộ Tề gia cùng xuống dưới đó với các ngươi.”

Giọng nói âm trầm tàn bạo vang lên, Đường Khanh còn chưa hiểu rõ vì sao hắn lại đột nhiên hắc hóa, liền nghe được hệ thống giải thích: “Con dao đồng chém thương ngươi kia chính là con dao năm đó năm đại gia tộc đùng dể mưu hại Đại Tư Tế, con dao kia có tà tính nhất định, có thể ức chế linh khí của Đại Tư Tế. Ông lão kia dù muốn chết, nhưng trước khi chết còn muốn làm gì đó cho Tề gia.”

Ông lão không lâu sau liền đi đời nhà ma, Đường Khanh không có nửa điểm đồng tình, rốt cuộc nếu không phải do ông ta, tay cô cũng sẽ không bị thương.

Thu hồi xong toàn bộ linh cốt, Quân Lẫm dĩ nhiên không cần thiết ở lại trấn nhỏ này, chẳng qua trước khi đi, cô còn nhớ rõ Mộc Cận đang phát cuồng ở thành phố H xa xôi, vì thế liền thuận tay giết chết mẫu cổ ký sinh trên người bà lão. Không có mẫu cổ, cổ trùng khác liền không còn bất cứ uy hiếp lực gì.

Xử lý xong hết thảy, hai người mới rời khỏi tầng hầm ngầm, chỉ là khi hai người muốn ra khỏi khách sạn, lại phát hiện khách sạn nhỏ nhìn như cổ xưa này đi thế nào cũng không ra được.

“Có cổ quái.” Nhìn cửa chính gần ngay trước mắt mà dù thế nào cũng không ra được, Đường Khanh nhíu mày.

“Là Mộc gia.” Thần sắc Quân Lẫm bình thản, không có nửa điểm nôn nóng.

Mộc gia năm đó lấy da của Đại Tư Tế, mà bề ngoài bọn họ am hiểu nhất là phong thuỷ, kỳ thật cũng rất có nghiên cứu đối với trận pháp, tại trấn nhỏ xa xôi này, có thể xuất hiện trận pháp cường đại như vậy, e rằng cũng chỉ có Mộc gia.

Đường Khanh vốn không hiểu biết về trận pháp, chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ, “Thống, ngươi biết đi ra ngoài thế nào không?”

“Khanh Khanh, kỳ thật ngươi đã phá một cái rồi đó.”

Nghe hệ thống nói, Đường Khanh mặt đầy vẻ tự hỏi, tiếp theo liền nghe hệ thống nói tiếp: “Chính là chỗ căn nhà kia, ngoại trừ Tề Tuyết và mấy thi thể bên phía Diệp gia, kỳ thật còn có trận pháp Mộc gia nữa, chẳng qua bị ngươi ném mấy cái lôi phù, liền toàn bộ bị diệt.”

“Cái gì?” Còn tưởng trận pháp Mộc gia này lợi hại đến đâu, kết quả cũng bị một tờ lôi phù của cô diệt gọn?

Hệ thống đã sớm đoán được ý nghĩ cảu cô, liền nói: “Ngươi đừng coi nhẹ chính mình, lôi phù của ngươi chính là phù văn cao cấp, về cơ bản không có mấy thứ không sợ phù văn này, tuy mấy thứ không sợ đó đều đã bị ngươi gặp rồi, ví dụ như xà nữ trong mộ địa lần trước, còn có nam chính Đại Tư Tế của chúng ta.”

Sau một trận cạn lời, Đường Khanh quyết đoán lấy ra lôi phù còn sót lại, nhưng cô còn chưa kịp bật lửa, Quân Lẫm đã ngăn cô lại.

“Trên tay ngươi có thương tích, không thể lỗ mãng được.”

Đường Khanh rất muốn nói đây chẳng qua là vết thương nhẹ, lại nghe đối phương nói tiếp: “Bị dao đồng chém phải, sẽ làm giảm tốc độ của ngươi xuống, thậm chí còn có thể ăn mòn da thịt ngươi. Sở dĩ đến giờ ngươi còn có thể hành động tự nhiên, là vì linh huyết trong cơ thể ngươi đã giúp tạm thời ngăn tác động này lại.” Nói đến đây, Quân Lẫm yêu chiều xoa đầu cô, cười nhẹ nói: “Chẳng qua ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi có chuyện.”

“Nhưng trận pháp này……” Đường Khanh thật sự không sợ, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, đây đều là việc nhỏ, trước mắt quan trọng nhất chính là phá trận pháp.

Quân Lẫm bảo vệ cô sau lưng mình, chậm rãi nói: “Một trận pháp nho nhỏ đã muốn vây khốn ta, chính là không thể nào.”

Dứt lời, chỉ nghe một âm thanh giống như thủy tinh vỡ vụn, khách sạn nhỏ mà Đường Khanh đang ở bên trong đột nhiên ầm ầm sụp đổ, chỉ là động tĩnh lớn như vậy nhưng bên tai lại không nghe thấy chút âm thanh nào, ngay cả mảnh ngói rơi xuống cũng căn bản không khiến người ta đau, hoặc phải nói rằng, mấy thứ này bản chất đều là hư ảo.

“Đây là Kính Tượng trận.” Quân Lẫm giải thích, trong mắt hiện lên một tia châm biếm.

“Bọn họ bày trận lớn như vậy, cũng chỉ để nhốt chúng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.