Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 81: Chương 81: Thế giới tu tiên: Sư đệ hắc hóa 12




Edit: Xanh Lá

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, nhưng Đường Khanh ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

“Hệ thống!!!!”

“Ta không biết!!!”

Không cần nghe hệ thống cũng biết cô muốn hỏi cái gì, đơn giản chính là sao nam chính lại ra ngoài trước thời hạn, nhưng hệ thống thật sự không biết.

Đối với hệ thống luôn tuột dây xích vào lúc quan trọng, tuy đã sớm quen rồi, nhưng cô vẫn không nhịn được mà phát điên.

“Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Nếu không, liền…… rau trộn*?”

(*)Rau trộn: Tiếng lóng chuyên để trả lời câu hỏi “làm sao bây giờ?”, ý chỉ cứ để sang một bên không quản, hoặc chưa có biện pháp khả thi, kiểu như “mặc cho số phận, xuôi theo dòng đời”.

Khóe miệng Đường Khanh giật giật, hận không thể một chân đá bay cái hệ thống rác rưởi này.

Kỳ Tu có vẻ kiên nhẫn mười phần, thấy cô không nói, hắn cũng chưa vội vã đi đến trước mặt cô, ngược lại giọng nói mang theo một tia ủy khuất, “Chẳng qua mới ba mươi năm không gặp, vậy mà sư tỷ đã không nhớ rõ ta, thật đúng là……lạnh bạc đó.”

Bị một nam chính sắp hắc hóa nói lạnh bạc, Đường Khanh thật muốn cười gằn, nhưng hiện tại cô không dám!

Mà hệ thống đáng chết kia lại ở bên tai nói mát, “Khanh Khanh, không cần sợ, tiến lên đi! Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chính là người đá hắn xuống đáy vực, ồ, đúng rồi, còn tặng hắn một nhát kiếm nha.”

“Ngươi câm miệng lại!”

Bị hệ thống kích thích như vậy, khẩn trương lúc trước thế mà lại thoáng bớt đi, tuy rằng nội tâm vẫn rất sợ, nhưng Đường Khanh đã có thể duy trì vẻ cao lãnh nhất quán xoay người nhìn về phía sau.

Chỉ thấy Kỳ Tu nửa dựa trên thân cây, một bộ y phục đỏ, tươi đẹp đến chói mắt, mái tóc đen tùy ý dùng ngọc quan búi lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh cười như không cười nhìn cô, lười biếng lại tà mị, nếu như bỏ qua y phục đỏ, ngược lại còn có vài phần khí chất trích tiên, nhưng mặc đồ đỏ vào, lại có loại cảm giác thần bí không nói nên lời.

Rõ ràng đẹp đến rực rỡ lóa mắt, nhưng Đường Khanh lại nhìn mà giật thót trong lòng.

Đây đâu còn là thiếu niên đáng yêu năm đó, rõ ràng chính là phần tử nguy hiểm nha!

“Hệ thống, giá trị hắc hóa của nam chính là bao nhiêu.”

“Đã…… Đã gần 80%.”

“Rất tốt, vẫn ít hơn đời trước một tẹo.”

“Khanh Khanh, ngươi…… cẩn thận một chút, nam chính đã đột phá Hợp Thể Kỳ, hiện giờ đang ở cảnh giới Ma Quân.”

Lúc này hệ thống yên lặng đốt cho mình một loạt ngọn nến. Nam chính như vậy, hắn cảm thấy hắn đã có thể tưởng tượng tương lai của mình thế nào rồi.

Phòng tối vô hạn kia, dường như đang ở cách đó không xa vẫy tay với hắn (hệ thống).

Duỗi đầu một đao rụt đầu cũng một đao, Đường Khanh áp xuống nỗi sợ trong lòng, lạnh nhạt nói: “Kỳ Tu.”

“Hóa ra sư tỷ còn nhớ rõ ta à.” Kỳ Tu hơi mỉm cười.

Nụ cười này, đẹp đến độ khiến thiên địa thất sắc, nhưng Đường Khanh lại thiếu chút nữa sợ tới mức cất bước bỏ chạy, cũng may lý trí còn sót lại nhắc nhở cô, muốn chạy trốn cũng không phải bây giờ, phải tuần tự có kế hoạch, ví dụ như trước lấy linh phù ra, lại ví dụ như tìm người giữ chân hắn.

“Người ta tự tay giết, sao có thể không nhớ rõ đây. Chẳng qua thực đáng tiếc, vách núi cao như vậy cũng không thể khiến ngươi ngã chết được.”

Trời biết sau khi cô nói xong lời này, bàn tay trong tay áo run rẩy biết bao nhiêu, kia chính là nam chính hủy thiên diệt thế, là đại ma đầu nha, cô lại dám ở đây vân đạm phong khinh nói ra lời này, giá trị cừu hận …… thật sự kéo đủ.

Nhưng cô cũng không có cách nào, dù sao cũng phải kéo dài thời gian, nếu không đâu thể kịp lấy linh phù.

Kỳ Tu nghe cô nói xong lời này, hai tròng mắt vốn đen nhánh càng thêm trầm lại, ngay cả ý cười treo trên khóe môi cũng thiếu chút nữa không duy trì được.

Nhát kiếm năm đó đâm vào ngực hắn kia, mặc dù miệng vết thương đã khép lại, nhưng những năm gần đây, mỗi khi nhớ tới vẫn âm ỉ đau, một cú đá kia thậm chí đã triệt tiêu hết toàn bộ chút hy vọng cuối cùng của hắn. Cô là người hắn vốn nên cực kỳ hận, nhưng hắn lại do dự mà không nỡ động đến cô chút nào.

Hắn nhìn biểu cảm lạnh băng kia của cô, lại nghĩ tới tình cảnh năm đó, tư vị còn đau đớn gấp trăm lần, thậm chí ngàn lần Vô Tẫn Thâm Uyên kia, khiến hắn không dám hồi tưởng lại.

Nếu không nỡ giết, vậy giữ chặt ở bên cạnh mình thôi.

Khiến nàng vĩnh viễn không rời khỏi mình được……

Tưởng tượng đến điều này, hai tròng mắt hắn tức khắc thoáng hiện đỏ rực.

Uy áp thình lình xuất hiện ập đến, Đường Khanh thiếu chút nữa ngay cả linh phù cũng không cầm được, lời nói trước đó ngoại trừ để kéo dài thời gian, đa phần là cô cố ý kích thích hắn, rốt cuộc thì chỉ khi trong cơn thịnh nộ mới có khả năng lộ ra sơ hở.

Hiện giờ, cô biết cơ hội đã tới.

Dứt khoát ném tất cả linh phù trên người về phía hắn, không hề dừng lại nửa khắc, lập tức để Hỏa Diễm Hồng Hồ mang cô rời đi.

Phía sau truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, ngay cả bí cảnh này cũng đều vì thế mà chấn động. Đây chính là động phủ của đọa tiên, có thể khiến ngay cả động phủ của đọa tiên cũng chấn động, có thể thấy được uy lực của những linh phù đó.

Đường Khanh lại không hề tiếc những linh phù kia, rốt cuộc thì linh phù hết còn có thể mua lại, mệnh không còn thì cái gì cũng mất.

Hỏa Diễm Hồng Hồ tuy không nhiều lời lắm, nhưng từ hai ba câu trước đó cũng nghe ra đại khái nội dung.

“Kỳ Tu là bị ngươi đánh rớt xuống vách núi?”

Tâm tình Đường Khanh cực kỳ uể oải, cái gì gọi là xuất sư bất lợi! Đây chính là như thế!

“Ta phát hiện hắn là Ma tộc.”

Hỏa Diễm Hồng Hồ nháy mắt bừng tỉnh, chẳng qua rất nhanh lại có nghi hoặc mới, sao mới chỉ ngắn ngủi ba mươi năm, Kỳ Tu lại đạt tới cảnh giới cao như vậy, uy áp vừa rồi kia, chính là ngay cả nó cũng bị ép xuống!

“Về Kiếm Huyền Tông trước.”

Hồng Hồ nghĩ rất đơn giản, Đường Khanh đánh người rớt xuống vách núi, hiện giờ e là tới tính sổ. Mà cảnh giới của nó hiện tại căn bản không thắng được hắn, cho nên chỉ có thể về Kiếm Huyền Tông trước tìm trợ giúp mà thôi.

Nào biết, người còn không chưa ra khỏi Lạc Thủy Thành, trước mắt đã thình lình bị một bóng người áo đỏ chặn lại.

Lạc Thủy Thành biển người tấp nập, chợt thấy hai thân ảnh màu đỏ, liền đồng loạt tràn ngập tò mò nhìn qua.

Này vừa thấy, thực sự kinh đến mọi người.

Hỏa Diễm Hồng Hồ dưới trạng thái toàn thịnh, linh khí mở rộng hoàn toàn, đẹp đến không gì sánh được, nhưng một thân ảnh khác tuy cũng mặc hồng y* (*áo đỏ), nhưng lại không hề có chút thua kém, khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân kia, giống như con cưng của Thiên Đạo, lộng lẫy chói mắt.

Về phần Đường Khanh, cửu vĩ Hồng Hồ dưới trạng thái toàn bộ khai hỏa đã sớm che cô kín mít.

“Dao Nhi, ngươi đi trước.”

“Nằm mơ.” Giọng nói âm lãnh vang lên, người nghe không nhịn được mà run rẩy.

Chẳng qua hơn hết họ đều tò mò hắn rốt cuộc là ai, trên đời này hồ ly có thể nói tiếng người thật sự không nhiều lắm, hơn nữa còn là Hỏa Diễm Hồng Hồ, phóng mắt khắp thiên hạ, e rằng chỉ có linh thú của Thanh Hư Tử Kiếm Huyền Tông mới có khả năng đó, mà một người khiến ngay cả linh thú lục giai cũng phải cẩn trọng như vậy, sao có thể là hạng người tầm thường?

Mắt thấy không khí giữa hai người chuẩn bị bùng nổ, Đường Khanh hít sâu một hơi, cầm kiếm bước ra.

“Dừng tay.”

Giọng nói không lớn, lại làm một người một hồ hoàn toàn ngừng lại.

Hỏa Diễm Hồng Hồ vừa thấy cô chui đầu vào lưới, tức khắc giận đến mức biến thành hình người, “Dao Nhi, không được làm bậy!”

Thấy thế, Đường Khanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại xán lạn cười, “Ta cầu ngươi ba mươi năm ngươi cũng không chịu biến thành người cho ta nhìn, sao lúc này lại nguyện ý thế.”

Hồng Hồ nhíu mày, vừa định răn dạy, lại nghe thấy giọng nói lạnh thấu xương vang lên.

“Đủ rồi!”

Khí tức của Kỳ Tu có chút bất ổn, năm đó hắn khom lưng uốn gối như vậy, cẩn thận từng li từng tí như vậy, nhưng cô đâu đã từng cho hắn một gương mặt tươi cười! Quả nhiên, mình trước đây đúng là đủ hèn mọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.