Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 89: Chương 89: Thế giới tu tiên: Sư đệ hắc hóa 20




Edit: Xanh Lá

Thôn Thiên Ma Tôn vừa thấy Kỳ Tu dần yếu thế, tươi cười trên khóe miệng càng ngày càng sâu, “Ngay cả cha ngươi cũng không phải đối thủ của bổn tọa, ngươi cho rằng ngươi có thể báo thù cho hắn?” Nói xong, một trọng kích tung ra, tức khắc đất rung núi chuyển.

Kỳ Tu miễn cưỡng tránh thoát một chưởng này, chỉ là nhìn trán hắn toát mồ hôi mỏng, Đường Khanh lại rối loạn trong lòng.

“Hệ thống, nam chính sẽ thất bại sao?”

“Theo lý thuyết thì sẽ không, rốt cuộc thì thế giới cũng không cho phép nam chính tử vong, trừ phi là chính hắn tìm chết.”

Tuy hệ thống đã giải thích, nhưng cô vẫn lo lắng không chịu được, “Thôn Thiên quá cường đại, liệu có cái gì uy hiếp được hắn ta không?”

“Có, Huyễn Dạ châm cha ngươi vừa mới đưa cho ngươi, dùng nó, mặc kệ là người cường đại đến đâu cũng chỉ có thể rơi vào ảo cảnh.” Hệ thống nói xong, thấy cô nóng lòng muốn thử, lại nói: “Nhưng ngươi chỉ có một lần cơ hội, một khi thất bại, Thôn Thiên nhất định sẽ giết ngươi, mà Huyễn Dạ châm cũng chắc chắn sẽ bị hắn phá hủy.”

Đường Khanh hiểu rõ lời hệ thống nói, chỉ là tu vi của Thôn Thiên Ma Tôn này cao như thế, muốn một kích trúng ngay là cực kỳ khó khăn.

Ngay khi cô suy nghĩ nên động thủ như thế nào, đột nhiên Trảm Tiên Kiếm bị ma khí cường đại xâm nhập, thân kiếm khẽ run. Nó vừa run rẩy, Kỳ Tu đã thiếu chút nữa tuột tay khỏi nó, cũng may cuối cùng hắn vẫn nắm chặt không bỏ, chỉ là…… mặc dù một kích này chưa trúng, vẫn còn đòn tiếp theo, huống hồ một kích này hắn đã phải khó khăn lắm mới chống đỡ được.

Thôn Thiên Ma Tôn đánh tới quên mình, hắn ta đã rất lâu không đánh nhau thoải mái như vậy, các tu sĩ xung quanh cũng đều ngã rạp gần hết, cho dù có thể đứng được, cũng căn bản không ai có thể đến gần hắn ta.

“Xem ra, ngươi sắp phải đi với cha ngươi rồi.” Hắn ta kiêu ngạo cười to. Ngay khi Thôn Thiên chuẩn bị dùng hết toàn lực đánh một kích cuối cùng, đột nhiên, trên người truyền đến một cảm giác đau nhói gần như không thể cảm nhận được.

Tuy nói mặt ngoài hắn ta chiếm thượng phong, chẳng qua cũng sắp sửa kiệt lực, lúc này hắn ta xem nhẹ Kỳ Tu, chỉ là trăm triệu lần không ngờ, hắn thế mà còn xem nhẹ một người khác.

Cảnh sắc rõ ràng trước mắt dần mơ hồ, hắn ta phẫn nộ nhìn về phía người khởi xướng, tươi cười trên mặt đã không còn. Dưới cơn bạo nộ, hắn ta đánh ra một kích cuối.

Kỳ Tu không chết được, vậy cũng phải khiến hắn nếm thử nỗi đau mất người mình yêu nhất!

Đáng tiếc, bởi vì thị lực không ổn, một chưởng này của hắn ta đánh vào trước mặt Kỳ Tu.

Thấy thế, Đường Khanh ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ nhiều, cứ như vậy chặn một kích.

Đòn tấn công của tu vi Đại Thừa kỳ, mặc dù không dùng toàn bộ khí lực, nhưng cũng không phải tu vi như cô có thể ngăn cản, cho nên không có gì bất ngờ, cô ngã xuống. Chỉ là, cô cũng không ngã trên đất, mà ngã vào trong ngực người nào đó.

“Phượng, Phượng Dao.” Kỳ Tu đầy mặt sợ hãi ôm cô, lần đầu tiên ánh mắt hắn đầy luống cuống.

“Không cần lo cho ta, ta chỉ có thể tạm thời cố định hắn, đừng …… đừng lãng phí cơ hội lần này.” Đường Khanh đứt quãng mở miệng, nỗ lực ngụy trang dáng vẻ cực kỳ thống khổ. Về phần vì sao cô không đau, có chỗ dựa cường đại như ‘hệ thống ba ba’ ở đó, sao lại để cô đau được!

Kỳ Tu không muốn buông cô, nhưng tình hình trước mắt lại không cho phép hắn tùy hứng. Hắn nắm chặt Trảm Tiên Kiếm, ánh mắt đỏ tươi chém một kiếm thật mạnh về phía Thôn Thiên, tiếp theo, hoàn toàn không màng thân thể mình có chịu nổi hay không, hắn thu nạp tất cả linh khí xung quanh, trực tiếp rót vào vết thương do Trảm Tiên Kiếm tạo ra trên người Thôn Thiên Ma Tôn lúc vừa rồi.

Linh khí là sự hưởng thụ đối với tu sĩ, nhưng đối với Ma tộc mà nói, đây lại là thống khổ cực đại. Thôn Thiên Ma Tôn bị cưỡng chế rót nhập vô số linh khí, cuối cùng đầy mặt là vẻ không dám tin, nổ tan xác mà chết……

Hết thảy điều này, trước sau cộng lại chẳng quá một nén nhang thời gian.

Quá nhiều linh khí cũng khiến Kỳ Tu trọng thương, chỉ là hắn lại hoàn toàn không màng, ném Trảm Tiên Kiếm xuống, kéo bước chân nặng nề chậm rãi bế Đường Khanh lên.

“Kỳ, Kỳ Tu, ta biết ngươi hận ta, một chưởng này coi như…… coi như…… ta trả nợ. Kiếm Huyền Tông tuy…… có người hại ngươi, nhưng các đại trưởng lão lại là người rất, rất tốt, ngươi có thể niệm tình lần này, buông, buông tha cho bọn họ được không?” Đường Khanh tuy không cảm thấy đau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh đang xói mòn. Mắt thấy sắp không còn hơi thở, cô chờ không kịp mà nói với đối phương, lại nỗ lực cầm lấy tay hắn, “Đáp, đáp ứng……”

Lời nói chưa xong, bàn tay trắng nõn lại đột nhiên buông lơi.

Tim Kỳ Tu cứng lại, run run rẩy rẩy nắm lấy bàn tay buông thõng trên đất, thật cẩn thận bảo hộ trong ngực.

“Phượng Dao, nàng mệt mỏi có phải không.” Mở to đôi mắt trống rỗng, hắn cố kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Ngủ đi, đợi lát nữa ta sẽ đánh thức nàng. Nàng thích ăn mỹ thực, ta lúc trước còn cố ý học một chút, chờ nàng tỉnh ngủ, ta nấu cho nàng ăn có được không.”

Thôn Thiên Ma Tôn chết đột ngột, xung quanh tuy có không ít tu sĩ bỏ mình, nhưng vẫn có không ít tu sĩ kéo dài hơi tàn, mà lời này của Đường Khanh, đương nhiên bọn họ cũng đều nghe được.

Trong ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn không chưa kịp hiểu giữa đôi phu thê ân ái mẫu mực này rốt cuộc có chuyện gì, liền thấy Thanh Hư Tử cầm kiếm lên, hoàn toàn không màng đến vết máu khóe miệng, sát ý nổi lên đầy trong mắt.

“Kỳ Tu! Lời Dao Nhi nói rốt cuộc là ý gì!” Khóe mắt ông căng như sắp nứt, ngay từ đầu ông đã sớm phát hiện giữa hai người này có chút không thích hợp, hơn nữa nghe Hồng Hồ nói, ông đã sớm đề phòng Kỳ Tu, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng ông vẫn không bảo vệ được nữ nhi duy nhất của mình.

Đối mặt với chất vấn của Thanh Hư Tử, Kỳ Tu bạo nộ, “Câm miệng, ngươi làm ồn Dao Nhi ngủ!” Nói xong, hắn hết sức đáng thương ôn nhu nói với cô gái nhỏ trong ngực: “Dao Nhi, nàng yên tâm, nàng muốn ngủ liền ngủ đi, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào làm ồn đến nàng.”

Nói đến Phượng Dao, cũng chính là Đường Khanh, Thanh Hư Tử lập tức tiến lên tranh đoạt, “Ngươi không xứng có được nữ nhi của ta, buông con bé ra!”

“Ngươi nằm mơ!” Kỳ Tu ôm chặt Đường Khanh, rất có khí thế ai dám tiến lên liền liều mạng với người đó.

Nếu đổi thành người bình thường, nói không chừng sẽ còn có chút do dự, nhưng Thanh Hư Tử là ai, tiền căn hậu quả trước mắt không cần bất luận kẻ nào nói cho ông biét, ông đã đoán được bảy tám phần. Nữ nhi bảo bối sở dĩ lừa ông, tất nhiên là vì bị tiểu tử này uy hiếp!

“Trả nữ nhi của ta cho ta!”

“Đây là thê tử ta!”

“Cái rắm!”

“Nể mặt ngươi là phụ thân của thê tử ta, cút.”

Đã nói đến mức này, hai người dù thân chịu trọng thương vẫn rút kiếm tương chiến, trận chiến này lại kéo dài ước chừng một ngày một đêm, đến tận khi Kỳ Tu đánh ngã ông trên mặt đất không còn chút sức đánh trả nào, hắn mới ôm Đường Khanh rời đi.

***

Khi Đường Khanh tỉnh lại lần nữa, phát hiện nửa thân mình thế mà lại vùi trong đất, nếu không phải bốn phía không có người, ngay cả cô cũng bị một màn này dọa cho choáng váng.

“Hệ thống! Vì sao ta không cảm nhận được chân mình, ngược lại……”

“Ngược lại cảm thấy có rất nhiều xúc tu.”

Hệ thống thay cô nói hết lời, tiếp theo lại giải thích: “Linh dược tái tạo thân thể này vốn được trồng trên đất, đợi linh hồn ngươi rót vào, lúc này mới thong thả sinh trưởng. Hiện tại vừa mới “mọc” được nửa người trên của ngươi thôi, không vội, nửa người dưới xem chừng qua một hai năm là có thể được rồi.”

Đường Khanh nghe xong lời này, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, tuy cô biết có linh dược tái tạo thân thể, nhưng trước nay lại không biết loại phương thức hình thành quỷ dị này.

“Ngươi nói xem, ta sẽ không bị người ta coi là yêu quái mà làm thịt chứ……” Cô hết sức cẩn thận nhìn bốn phía, nói vô cùng thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.