Giang Thần Hy nhìn cô rồi nói: “ Đừng nghĩ nhiều làm gì, em bây giờ chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được.”
Tô Lê nhìn anh, rồi cúi đầu nhìn bát canh trên tay mình, được hầm thơm nồng, canh màu trắng sữa nhìn thôi đã kích thích rồi.”
Cô bưng bát canh húp một ngụm rồi điềm đạm nói: “ Ban đầu em đã hiểu rõ rằng, cuộc hôn nhân của chúng ta cũng chỉ vì lợi ích đôi bên, Em chỉ muốn tìm một chỗ dựa, để tránh nắng tránh gió cuộc đời. Còn mục đích của Giang thiếu gia, em chỉ đoán ra được một nửa, còn một nửa còn lại vẫn không đoán ra được. Thật ra anh không cần phải kiêng kị điều gì cả, anh có thể trực tiếp nói với em, rằng anh cần em làm những gì, em đều có thể dốc hết sức lực phối hợp với anh, thì cũng không đến nỗi khó xử như bây giờ rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Đừng quá xem rẻ bản thân như vậy, sự việc lần này, đã trong tầm kiêm soát của tôi vài phần, nhưng cũng có những thứ tôi không ngờ tới, sau này những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, tôi đảm bảo, em yên tâm, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân này đâu.” Nói rồi anh xoa nhẹ đầu cô tiếp tục nói: “ Cố gắng tịnh dưỡng, việc vai diễn em không cần phải lo, tất cả qua rồi.”
Tô Lê nhìn anh nhưng không nói gì, ánh mắt cô trùng xuống, mình cái bát rỗng trên tay.
Ăn xong một chút đồ ăn, cô lại ngủ thiếp đi.
Chỉ khi mọi chuyện đã ổn, thì những chỗ bị thương lại càng đau hơn, cảm giác đau nhứt toàn thân, cô không nhịn được khẽ rên lên vài tiếng, nhưng cảm giác mệt mỏi khiến cô không thể nào mở mắt được, cô dường như chìm sâu vào giấc ngủ, không thể tự mình thoát ra được, cô vùng vẫy, vết thương trên cơ thể dày vò cô.
Giang Thần Hy thực chất không hề rời đi, anh luôn ở phòng khách kế bên làm việc, anh nghe thấy từng âm thanh đau đớn của Tô Lê trong lúc ngủ mê, anh không kìm được khẽ chau mày.
Anh đặt tập tài liệu trên tay xuống, đứng dậy đi qua phòng Tô Lê, mấy gậy này nếu như là đàn ông cũng khó mà chịu đựng nổi, huống hồ gì là một người phụ nữ cơ chứ.
Vì sau lưng bị thương, Tô Lê không thể nào nằm ngữa được, cô chỉ có thể nằm nghiêng sang một bên, cô cuộn mình, giống như một con tiểu hồ ly bị thương, Giang Thần Hy nhìn thấy trong lòng thật sự nôn nao, anh không biết là tại sao, là đau lòng hay là không chịu được,hoặc là vì cái gì đấy. Anh hít một hơi sâu, cẩn thận từng ly từng tý nằm nghiêng người khẽ ôm Tô Lê vào lòng từ phía sau, để cô có một chỗ dựa thoải mái, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vỗ về Tô Lê, người con gái đang bị ác mộng dày vò.
Ngày hôm sau, Tô Lê tỉnh dậy, cô khẽ xê dịch cơ thể, phát hiện Giang Thần Hy ở kế bên cô, nhắm nghiền đôi mắt, yên tĩnh nằm bên cạnh.
Tô Lê có chút sững người, có lẽ cô không ngờ tới Giang Thần Hy lại ở lại bệnh viện để chăm sóc cô.
Giang Thần Hy thật ra không hề ngủ say, cảm giác Tô Lê đã tỉnh liền mở hai mắt, khoảnh khắc ấy, hai người nhìn nhau, không khí lắng lại, Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Hôm nay cảm thấy sao, đỡ chút nào chưa?”
Tô Lê có chút hoảng hốt, nếu như Giang Thần Hy không lên tiếng, Tô Lê còn cảm thấy bản thân thậm chí đã làm một chuyện vừa nực cười, vừa không chân thật. nhưng sự thật lại khiến cô cảm thấy càng thêm nực cười.
Cô khẽ nheo mắt cười rồi “ Ừ” một tiếng nói “ Đỡ nhiều rồi”
Giang Thần Hy khẽ xoa đầu cô không nói gì, anh đứng dậy vận động một chút sau một đêm làm cái gối cho Tô Lê, cánh tay có chút tê cứng, điềm đạm nói: “ Sáng hôm nay tôi có một cuộc họp, lát nữa dì Trương sẽ đến, em hôm nay phải làm hai mục xét nghiệm, dì Trương sẽ ở cạnh chăm sóc em.”
Tô Lê nhìn anh nhưng không đáp lời.
Giang Thần Hy nhìn cô rồi xoa đầu, xem cô như một đứa trẻ nói: “ Đừng đi đâu lung tung, em nên ngoan một chút.”
Tô Lê nhìn anh, sau một hồi trầm ngâm, cô khẽ nâng miệng, cười tinh nghịch đáp: “ Vâng”
Trợ lý của anh đã đến giúp anh thu dọn đồ đạt, đang ở ngoài hành lang đợi anh.
Tô Lê nhìn cách cửa phòng khép lại, nụ cười trên môi chợt tắt, cô tự cảm thấy nực cười, cô vớ lấy điều khiển kéo rèm cửa lên, bên ngoài, tuyết đã rơi, hai không gian bị ngăn cách.
Tô Lê tự mình ra khỏi giường bệnh, cô nắm chặt tay vịn của hành lang đi tới đi lui, cũng không biết có phải thật sự bệnh rồi hay không, lại thêm phần bị thương. Cũng có thể là do thời tiết bên ngoài, tâm trạng cô rất không vui.
Sẽ không còn ai thương xót cho cô nữa, vì vậy cô càng thương bản thân mình hơn.
Hôm qua nghe xong đoạn đối thoại giữa Giang Thần Hy và Lục Cảnh Niên, cô hoàn toàn không cảm thấy gì, giống như bản thân cô đã nói, ban đầu cô không hề có chút kỳ vọng nào vì vậy cũng không hề cảm thấy thất vọng.
“ Chỉ có một mình cô thôi sao?” Tiếng Lục Tử Thần từ phía sau vang lên.
Nghe xong Tô Lê quay lại về đối phương, Lục Tử Thần trong tay ôm bó hoa cười dịu dàng đang nhìn cô.
Tô Lê cười nói: “ Lục thiếu gia, trùng hợp vậy?”
Lục Tử Thần nghe xong khẽ bật cười: “ Không phải trùng hợp, tôi cố ý đến thăm cô, nghe nói cô bị thương.”
Tô Lê khẽ cười rồi đáp: “ Đại khái ngoài kia vẫn chưa ai biết tôi bị thương nằm viện, Lục thiếu gia lại thần thông quãng đại như vậy ư?”
Lục Tử Thần nhìn cô bật cười, ánh mắt trùng xuống ho một tiếng, giống như bị vạch trần, gương mặt có chút ngại ngùng đáp: “ Tôi là do một vài lí do khá bất ngờ nên mới biết cô bị thương, vì vậy muốn đến thăm cô, không biết cô thế nào rồi, nhưng mà có vẻ vẫn tốt hơn tôi tưởng tượng.”
Tô Lê khẽ nhíu mày, rủ mắt thở dài rồi đáp: “ Vậy trong tưởng tượng của Lục thiếu gia tôi như thế nào?”
Lục Tử Thần nhìn cô nhưng không hề đáp lời, anh bước tới dìu cô rồi nói: “ Cô đi lại như thế này đây ư?”
Tô Lê “ Ừ” một tiếng: “ Vận động một chút. Lưu thông khí huyết.”
Lục Tử Thần cũng chỉ “ Ừ” rồi nói: “ Tôi dìu cô, như vậy an toàn hơn, ngộ nhỡ cô lại bị thường thì lại rắc rối to.”
Tô Lê nhìn anh nhưng lại không hề từ chối.
Lục Tử Thần thậm chí còn đi cùng cô làm vài xét nghiệm để chắc chắc rằng không còn vết thương nào nữa.
Dì Trương cười khà khà cảm ơn Lục Tử Thần, cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ, Lục Tử Thần nhìn Tô Lê cười nói: “ Đừng khách sáo.”
Tô Lê không hề nói gì, dựa vào giường bệnh, mũi kim vẫn còn trên cổ tay, hình như có chút buồn ngủ.
Lục Tử Thần nhìn cô dịu giọng nói: “ Được rồi, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.”
Tô Lê chỉ “ Ừ” một tiếng, cũng không biết nói gì, dì Trương tiễn Lục Tử Thần ra về, trở vào cười rồi nói: “ Vị Lục thiếu gia này cũng thật tốt bụng, sáng nay giúp chúng ta không ít việc.”
Tô Lê nhìn dì Trương cười nói: “ Có lẽ vậy.”
Lục Tử Thần thực sự là người tốt hay sao, Tô Lê trong lòng khẽ thầm cười, chưa chắc như vậy. Người có danh tiếng trong ngành luật cũng như thương trường như Lục Tử Thần, sẽ chỉ là một luật sư bình thường ư?
Nếu chỉ là một luật sư bình thường, sao cso thể vung nhiều tiền như vậy?
Tô Lê ở bệnh viện ba ngày liền muốn xuất viện, Tô Lê không có ý định để Giang Thần Hy đến, sự thật, vài ngày trước cô đã nói với Giang Thần Hy rồi, anh không nhất thiết mỗi ngày đều đến thăm cô, cô không cần như vậy.
Những quan tâm vờ vịt như vậy đối với cô mà nói thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa hai người cũng không có chuyện gì để nói, anh mỗi tối ghé đến, chẳng qua thì phòng bệnh lại nhiều thêm một người mà thôi.
Vả lại lúc trước là Tô Lê chủ động ứng phó với anh, bây giờ cô bị thương như thế, căn bản là không thể trải qua những chuyện như vậy nữa.
Chỉ là cô muốn làm thủ tục xuất viện, bác sĩ và y tá của bệnh viện không ai dám đứng ra giải quyết.
“Giang thiếu phu nhân, Giang thiếu gia đã nói rồi, không có sự đồng ý của cậu ấy, cô buộc phải ở lại bệnh viện nghỉ dưỡng.” Vị bác sĩ điềm đạm nói.
Tô Lê nhìn đối phương, trầm ngâm rồi đáp: “ Thôi được, vậy thủ tục xuất viện đợi anh ấy đồng ý rồi làm.” Nói rồi Tô Lê tiếp tục đi ra hướng cửa bệnh viện, cũng không có ai dám ngăn cô lại.
Vị bác sĩ lập tức bảo y tá gọi điện cho Giang Thần Hy, nếu không lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, ở đây không ai có thể gánh vác nổi.
Bởi vì chuyện Tô Lô bị thương không nói cho bất cứ ai bên ngoài, chị An- quản lý của cô gọi điện thoại đến, muốn hỏi khi nào cô có thể trở lại đoàn phim.
Bởi vì cô có cảnh quay nào đều ngưng lại, Giang Thần Hy- vị cổ đông lớn này đích thân gọi điện cho đạo diễn, yêu cầu ngưng tất cả cảnh quay của Tô Lê, quay những cảnh khác trước.
Đạo diễn tuy là một vị đạo diễn có tiếng, nhưng cũng phải e dè, không muốn đắc tội với Giang Thần Hy, nếu như anh đã mở lời, không nể mặt thánh cũng phải nể mặt phật. Tô Lê tuy rằng vẫn chưa khỏi bệnh, nhưng cô vẫn quyết tâm đến trường quay, khó khăn lắm cô mới có được cơ hội, nhất quyết cô sẽ không từ bỏ.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Giang Thị, Giang Thần Hy trầm ngâm nghe điện thoại từ đầu dây bên kia, điềm đạm nói: “ Nếu không có trở ngại gì thì cứ để cô ấy xuất viện đi.”
Ở đầu dây bên kia, bác sĩ đáp: “ Giang thiếu phu nhân đã không còn gì đáng lo nữa, có thể xuất viện.”
Giang Thần Hy chỉ “ Ừ” một tiếng: “ Vậy thì theo ý cô ấy đi.” Nói rồi anh cúp máy.
Anh không tiếp tục cuộc họp, điềm đạm bảo A Hào đang ngồi kế bên: “ Bảo với chị An, giúp tôi trông chừng Tô Lê.”
A Hào đáp: “ Vâng!” sau đó ra khỏi phòng làm việc, gọi một cuộc điện thoại.
Giang Thần Hy đầy vẻ suy nghĩ hướng mắt nhìn xa xăm…….