Nhưng mà lần nay Giang Thần Hy vẫn sẽ giúp cô giả quyết hậu quả chứ?
Trong lòng Tô lê thầm mỉm cười, trải qua chuyện lần trước cô đã hiểu được Giang Thần Hy là loại đàn ông đặt lợi ích lên hàng đầu, vì vậy một khi cô đã hết giá trị mà lại còn làm tổn hại tới lợi ích của anh, anh ta nhất định sẽ bỏ rơi cô.
Vì vậy Tô Lê dường như không thể dự đoán được kết quả cuối cùng của chuyện này…
Giang Thần Hy tựa trên sô pha, nhắm mắt lại, A Hào vội vã bước vào.
“Tin tức này là do một tài khoản vô danh đăng lên, tôi đã nói trang mạng đó xóa tin tức này đi rồi, vẫn còn một số trang mạng khác vẫn đang tiếp tục đăng tải, những gì khống chế được chỉ có nhiêu đây, còn có cả những đường truyền khác nữa, tôi cũng cố gắng hết sức rồi.”
Giang Thần Hy không phản ứng gì, chỉ hơi mở mắt ra nhìn.
Tô Lê về đến nhà, thấy Giang Thần Hy đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh cả đêm không chợp mắt.
Tô Lê đứng ở cửa nhìn anh, rồi thầm hít sâu một hơi bước vào, còn cố ý tỏ ra bước vào một cách thoải mái, nhìn anh nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, lạnh nhạt đáp một tiếng.
Tô Lê có lẽ không nghĩ tới, Giang Thần Hy sẽ trả lời cô, cô hơi lặng người đi rồi híp mắt lại cười nói: “Hai người đang nói chuyện, vậy em không làm phiền nữa, em muốn đi ngủ một lát.” Cô quả thực cảm thấy rất mệt mỏi.
Giang Thần Hy ừ một tiếng, cũng không ngăn cô lại, lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
Tô Lê híp mắt cười, không để lộ chút tình cảm nào, vô cùng bình tĩnh.
Lúc này điện thoại của A Hào lại rung lên, anh lập tức bắt máy, không biết người trong điện thoại nói gì, sau đó anh liền cúp máy, nhìn Giang Thần Hy, hơi do dự một lát rồi nói: “Vì chuyện của Thiếu phu nhân, hôm nay cổ phiếu của tập đoàn Giang Thị đã rớt giá thảm hại. Xem ra cho dù chúng ta có đưa ra biện pháp xử lí khẩn cấp, thì cũng sẽ gặp phải nguy cơ.”
Giang Thần Hy không phản ứng lại, chỉ dịch chuyển tầm mắt hướng lên lầu, Tô lê đã bước vào phòng, dường như chính cô cũng không quan tâm tới chuyện này cho lắm.
Sau khi im lặng một lúc Giang Thần Hy mởi mở miệng nói: “Đi điều tra một chút xem đây rốt cuộc là chuyện gì.”
A Hào vâng một tiếng, sau đó liền rời đi.
Giang Thần Hy ngồi trên sô pha vuốt vuốt sống mũi, hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy bước lên lầu.
Vừa mở cửa ra anh liền ngửi thấy mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.
Giang Thần Hy biết cô đang tắm, liền thuận tay mở cửa phòng tắm ra, phóng tắm bị hơi nước nóng bao trùm, trong bồn tắm vẫn đang xả nước, một lớp bong bóng hiện lên trên.
Giang Thần Hy bước qua đó, lấy tay tắt vòi nước, lạnh nhạt nói: “Hôm nay em không thích hợp ngâm nước như vậy, nếu mệt thì mau lên giường ngủ đi.”
Dứt lời, anh liền đi lấy khăn tắm.
Có điều Tô Lê lại cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ không nghĩ quẩn đâu.”
Giang Thần Hy cũng cười nói: “Tôi thấy em cũng không giống như loại người sẽ nghỉ quẩn đâu.” Nói rồi anh mang khăn tắm lại, nhìn Tô Lê vẫn đang ngâm mình trong bồn nước nóng nói: “Đứng dậy đi.”
Tô Lê mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Giang thiếu, xem ra lần này em lại mang tới cho anh phiền phức không nhỏ rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi cười nhẹ nói: “Vậy có phải em nên giải thích với tôi không? Không cần phải lại nói với tôi rằng, giải thích chính là che giấu, tôi thấy chuyên này che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì?”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi, lạnh nhạt cười nói: “Lúc đó em còn nhỏ không hiểu chuyện, bị chụp ảnh khỏa thân, giờ bị người ta tung ra, chỉ có vậy thôi.”
Câu trả lời của cô nhẹ tựa lông hồng, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt, xem ra hoàn toàn không để tâm.
Ánh mắt của Giang Thần Hy vô cùng điềm tĩnh, Tô Lê không nhìn ra có chút công kích nào, nhưng anh vẫn luôn như vậy.
Tô Lê đứng bên bồn tắm nhìn anh, lạnh lùng cười nói: “Ban đầu em cũng nói rồi, em vốn dĩ là một người phiền phức, anh xem, bây giờ phiền phức càng ngày càng nhiều, Giang thiếu chắc hẳn cảm thấy rất đau đầu nhỉ? Giờ em đã không còn chút giá trị lợi dụng nào rồi, hay là trực tiếp ly hôn đi, anh cũng có thể bớt đi phiền phức.”
“Xảy ra chuyện như vậy liền ly hôn, em cảm thấy điều này có ý nghĩa gì với tôi sao?” Giang Thần Hy đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cô, cô trèo qua đó, có thể nhìn thấy rõ ràng những vết thương bầm tím phía sau lưng cô.
Cô như vậy mà tối qua vẫn có thể quay phim thâu đêm.
“Có chứ, đương nhiên là có, em từng nói anh có mục đích của mình và em cũng vậy, gả cho anh không phải là vì tiền sao, Giang thiếu sẽ đưa ra một khoản tiền đền bù sau li hôn, sau đó chúng ta sẽ thuận cả đôi đường, em hứa sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, nói được làm được.”
Giang Thần Hy cười, hướng mắt nhìn cô, sau khi im lặng một lúc liền đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Đề nghị này không tồi, tôi có thể xem thử.”
Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy rung lên, anh lấy ra xem, là nhà họ Giang gọi tới.
Sau đó anh liền nhận điện thoại.
Ở vị trí của Tô Lê, vẫn nghe được là ai gọi tới, là tiếng phụ nữ, chắc là Giang phu nhân.
Bà tức giận yêu cầu anh lập tức về Giang gia một chuyến, Giang Thần Hy lạnh nhạt đồng ý, sau đó liền cúp máy.
Sau đó anh quay sang nhìn Tô Lê nói: “Tôi tới Giang gia, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Cách xử lí mọi chuyện của Giang Thần Hy trước giờ vẫn luôn lạnh lùng như vậy, ai cũng không biết khi đó anh đang nghĩ gì, sẽ đưa ra những quyết định như thế nào, đương nhiên cũng có thể thấy được, trước khi anh vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện sẽ không đưa ra bất cứ phán đoán không lí trí nào.
Giang Thần Hy ném chiếc khăn tắm trong tay vào bên cạnh bồn tắm, đứng dậy rồi bước thẳng ra phía cửa nhà tắm.
Tô Lê nhìn anh, đột nhiên cất tiếng gọi lại.
Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn cô lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Bất luận Giang thiếu đưa ra quyết định gì, cũng phiền anh nói trước với em một tiếng, em sẽ tự mình rời đi, anh yên tâm, em sẽ không bám lấy anh đâu.”
Giang Thần Hy thu lại tầm mắt, hoàn toàn không nói gì, trực tiếp kéo cửa, rời đi.
Tô lê nhìn cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt có chút hoảng loạn, không nhịn được cười một tiếng.
……
Tin tức này rất nhanh đã đến tai Diệp Minh, anh thông qua các mối quan hệ của mình dốc hết sức vùi dập chuyện này xuống, nhưng cũng rất nhanh anh liền bất ngờ biết được từ người tung tin người đứng sau chuyện này chính là Phương Nghiên.
Phương Nghiên ngược lại rất vui mừng, cô bưng đĩa hoa quả đã được gọt sạch sẽ mang vào thư phóng của Diệp Minh, cô mỉm cười bước vào nói: “Đây là hoa quả mới mua hôm nay, rất tươi, anh thử xem, rất ngon đó.”
Diệp Minh hơi nheo mắt lại nhìn Phương Nghiên, lạnh nhạt nói: “Xem ra tâm trạng của em rất tốt, chuyện gì khiến em vui như vậy, nói ra để cho vui cùng với?”
Phương Nghiên nhìn anh, ánh mắt có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng không dấu được dáng vẻ hoảng loạn của mình, cười nói: “Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Diệp Minh híp mặt lại, sau đó anh hất tung đĩa hoa quả trong tay Phương Nghiên xuống đất, Phương Nghiên bị giật mình lùi lại phía sau một bước: “Diệp, Diệp Minh anh đang làm gì vậy!”
Diệp Minh trực tiếp tát lên mặt cô, Phương Nghiên va vào chiếc bàn làm việc, mọi đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất.
Tô Lê hoảng sợ, một tay xoa lấy khuôn mặt của mình nói: “Diệp Minh, anh điên rồi sao, anh dám đánh em!”
Diệp Minh nắm lấy cánh tay cô lôi ra trước mặt, nghiến răng lại nói: “Phương Nghiên, nói, cô đã làm gì với Tô Lê? Nói đi! Cô đã làm gì với cô ấy! Tôi nhớ mấy hôm trước từng nói với cô, chỉ cần cô làm hại đến một sợi lông của cô ấy, tôi sẽ bắt cô phải trả lại gấp vạn lần.”
Đôi mắt Tô Lê đỏ rực, từng dòng nước mắt lăn xuống, cô ta nghiến răng nói: “Diệp Minh, đây là anh ép em phải làm, tại sao anh vẫn quyến luyến cô ta! Em mới là vợ chưa cưới của anh! Chính em! Tô Lê cô ta có là gì chứ, chỉ là một con điếm rẻ tiền, cô ta chính là loại hạ tiện…!”
Diệp Minh không đợi cô ta nói hết, liền ném cô ta xuống dưới đất, phẫn nộ nói: “Những bức ảnh này từ đâu mà ra? Nói, không tôi sẽ tự mình điều tra!”
Phương Nghiên cười ầm lên nói: “Anh muốn xem sao? Chỗ em còn có rất nhiều! Ha ha ha…”
Diệp Minh nghe xong, bất giác lặng người đi, anh chau mày lại nói: “Phương Nghiên, cô đã làm gì với cô ấy?”
Sống lưng anh có chút lạnh, năm năm trước, bỗng nhiên Tô Lê biến mất, anh căn bản không tìm được cô.
Anh mãi mãi không bao giờ quên lần cô đứng trước mặt anh, nhìn dáng vẻ vội vã của anh dùng chăn che đi việc xấu hổ giữa anh và Phương Nghiên.
Mà cô cũng chỉ lạnh nhạt cười, không nói gì, thậm chí không thèm nói chữ nào đã xoay người rời đi, mà từ sau ngày hôm đó, anh liền không tìm được cô nữa. Bởi vì tiếng cãi nhau của bọn họ làm kinh động tới người khác, nên bố mẹ Diệp Minh liền qua đó, thấy Phương Nghiên nằm trên đất, không hiểu chuyện gì chạy lại nói: “Diệp Minh, con làm gì vậy? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao?”
Diệp Minh nhìn Phương Nghiên, ánh mắt anh hơi hoảng hốt một chút sau đó bèn xoay người không quay đầu nhìn lại bước đi.
“Diệp Minh! Con muốn đi đâu! Diệp Minh, mau quay lại……”
Diệp Minh căn bản không nghe thấy ai goi anh, anh lái xe rời đi……
Tô lê vì vết thương đằng sau mà không ngủ được, cô giãy dụa trong cơn ác mộng rất lâu mới bật dậy từ trong ác mộng.
Đầu cô toàn mồ hôi, cô co người lại, cô có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể cô đang vì gặp phải ác mộng mà trở nên run rẩy.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại rung, lấy ra xem, là số điện thoại lạ, trong phút chốc, cô không nhớ ra là ai, cô hít sâu một hơi, âm thầm trấn tĩnh lại một lúc liền nghe máy, lạnh nhạt nói: “Alo, ai vậy?”
“Là anh, Diệp Minh.” Diệp Minh ngồi trong xe, anh hít sâu một hơi nói: “Anh muốn gặp em, bây giờ…có tiện không?