Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 112: Chương 112




Sau đó, thì nhìn thấy Tô Lê nghiến răng dùng lực tháo chiếc nhẫn trên ngón tay cô xuống, và cùng lúc đó, do dùng lực quá, chỉ thấy ngón tay thon thả của cô dần dần đỏ lên, thậm chí còn xước mất một tầng da.

Lúc đó Tô Lê chỉ là cảm thấy rất đau, ngón tay lúc đầu còn chưa chảy máu, sau đó nhìn thấy máu tươi từng ít một ít một từ da tay chảy ra, sau đó càng lúc càng nhiều…

Giang Thần Hy nhìn cô, hơi cúi xuống, “Tô Lê!”

Tô Lê nhìn anh, lại vẫn cười như cũ, cô để chiếc nhẫn đã tháo xuống lên bàn, nhẹ nhàng nói: “ Nhẫn đặt ở đây đi.” Giọng nói của cô lạnh lung, thậm chí những cử chỉ thân mật ở quá khứ cũng không còn nữa.

Giang Thần Hy ngước nhìn cô, trầm ngâm một lúc, nói: “ Em thà bị xước da cũng nhất định phải tháo chiếc nhẫn xuống…” anh nói xong lại dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Xem ra là quyết tâm sắt đá rồi?”

Tô Lê nhìn anh, khẽ cười nói: “ Đúng thế. Đều nói Giang Thần Hy là một người đáng sợ, là người không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình, vốn dĩ cho rằng đó chỉ là tin đồn, bây giờ thì tận mắt chứng kiến rồi.” Vì để cứu người mình yêu, anh ta có thể không tiếc gì đi giết người khác, mặc dù sau đó anh ta bị ngăn cản rồi, nhưng mà Tô Lê mỗi lần nghĩ tới thì lạnh toát cột sống, hoặc là trong ba năm qua, mỗi lần mà anh tìm đến cô, đều là lúc mà anh muốn giết cô chăng? Tô Lê không dám nghĩ nữa, cô khẽ thở dài một tiếng, nói: “ em rất muốn sống tiếp, có thể sống được đâu có dễ dàng gì, người mà chưa từng nhìn thấy cửa địa ngục, thì sẽ không bao giờ biết được.”

Giang Thần Hy nhìn cô, bình tĩnh nói: “ em phải nghĩ cho kĩ, hiện tại Tiểu Ngữ còn chưa rõ sống chết ra sao, cho dù bây giờ cô ấy có tỉnh, thì một chân cũng bị phế rồi, với cả tính đến hiện tại, còn chưa tìm được chứng cứ chứng minh em trong sạch, em là một người thông minh, em cảm thấy em lựa chọn ly hôn với anh vào lúc này là đúng hay không?”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “ kiện em mưu sát sao?” Vừa nói, cô hít một hơi dài, nói: “ thế phải xem xem mọi người có đồng ý bỏ qua cho em hay không. Nếu như không muốn bỏ qua cho em, thế thì em làm gì cũng không có tác dụng gì cả, không phải sao?”

Thực ra cô không hề nghĩ qua rằng Giang Thần Hy sẽ cảm thấy cô là vô tội.

Giang Thần Hy nhìn cô, hai người im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tùy em.” Nói xong, anh đứng lên, chuẩn bị lên lầu, bởi bì chuyện Giang Tiểu Ngữ bị thương, cả ngày nay anh chưa nghỉ ngơi rồi.

“Giang thiếu.”

Chỉ là anh vừa mới bước tới chân cầu thang, Tô Lê bèn gọi anh, Giang Thần Hy khẽ quay đầu lại nhìn cô.

Tô Lê đứng ở bên đó, cười nói: “Em nghĩ chuyện của chúng ta, sẽ không ảnh hưởng tới bất kì ai khác, đúng chứ?”

Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm không nói gì cả.

Tô Lê thấy anh không nói gì, thế là cô tiếp tục nói: “Nếu như, em nói là nếu như, em không trở thành tù nhân, vẫn là hy vọng Giang thiếu có thể thưởng cho em những bữa cơm, giờ em không còn chỗ dựa rồi, nhưng mà em vẫn phải sống tiếp, vì vậy Giang thiếu đại nhân đại lượng, đừng đánh đứt đoạn đường phía sau của em, em không yêu cầu gì cao, không tới nỗi phải đói bụng là được, thỉnh cầu này không quá đáng chứ?”

Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng lại không hề trả lời cô, thậm chí giống như anh chưa từng nghe thấy vậy, anh thu lại tầm nhìn, bước thẳng lên lầu…

Tô Lê nhìn theo bóng anh, hít một hơi, cúi xuống nhìn tay trái của mình.

Bị thương không quá nghiêm trọng, mặc dù chảy ra một chút nhưng rất nhanh nó lại khô lại, chỉ là bây giờ cảm thấy rất nóng và rát.

Tô Lê một mình lặng lẽ ngồi lại vào ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ…

Cô cúi đầu nhìn con chó nhỏ đang nằm quỳ dưới đất trước mặt cô, cô ôm nó lên, “ Mày yên tâm, tao đã khi nào bỏ rơi mày chưao? Nhưng mà sau này có thể tao không còn những đồ ăn ngon để cho mày ăn nữa rồi, nếu như mày kén ăn, thế thì chỉ có mà nhịn đói, có biết không hả?”

Con chó con này là cô nhặt bên ngoài về từ ba năm trước, cô nhớ lúc đó, trời đông lạnh buốt, mẹ nó vì rét quá mà bị chết, còn con chó con này cũng là con còn lại duy nhất trong đàn chó con chưa bị rét chết.

Có lẽ nó cũng biết được, phải nỗ lực để tiếp tục sống, bất luận là khó khăn tới mức nào, đều phải sống thật tốt, bởi vì chết rồi thì không còn cái gì nữa, vì thế nên ông trời nếu đã để cô sống, thế thì còn có cái gì mà không thể vượt qua được chứ?

Cô cũng không hề hận, đúng là không hề hận hay oán trách một chút nào, giữa vốn dĩ bản thân bọn họ cũng không hề có chút tình cảm nào, vì thế khi cô quyết định không tiếp tục dựa dẫm vào ngọn nói này nữa, cô cũng không có chút gì là không nỡ cả, thậm chí cô còn thấy như là thở phào nhẹ nhõm được vậy.

Ba năm nay, cô ở trước mặt anh, làm hết sức để nịnh hót, cô không phải là muốn có được nhiều hơn từ anh, mà là cô cảm thấy, đây là những gì mà cô có thể báo đáp cho anh.

Cô không muốn nợ người khác quá nhiều, Trần Miễn khuynh gia bại sản từ bỏ sự nghiệp để cứu cô một mạng, ân tình này, cô sẽ ghi nhớ cả đời, vì thế bất luận như thế nào, cô hy sinh tất cả đều muốn nghĩ cách đưa anh trở lại đấu trường, cô không biết rằng như thế là đã đủ hay chưa, nhưng mà cô đã cố gắng hết sức rồi.

Còn Giang Thần Hy, bất luận anh ta có phải là thực sự từng muốn lấy mạng cô hay không, nhưng mà anh ta quả thực khi mà cô cần tiền bạc nhất thì giải vây giúp cô, thậm chí là ba năm tiếp đó, anh ít nhất cũng thỏa mãn cho cô vấn đề tiền bạc, cô cũng có thể dùng tiền bạc có được mà giúp đỡ được đội xe của Trần Miễn vượt qua cửa ải khó khăn nhất.

Cô cảm thấy bản thân từ trước tới nay chưa bao giờ có lỗi với bất kì ai, ít nhất cô cảm thấy không thẹn với lòng mình.

Vì thế, sự việc tới mức như ngày hôm nay, cũng không phải là quá tệ rồi, không phải sao?

Còn về việc cô có thực sự không sao hay không, hay là nói, cô giảo biện, bội bạc mưu sát? Tội sát thương hay gì gì khác nữa, cô đã không để ý nữa rồi.

Mặc dù cô cảm thấy rất oan uổng, nhưng mà hiện tại cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng không còn tác dụng gì nữa rồi?



Giang Thần Hy đứng trên hành lang trên lầu nghiêng xuống dưới phòng khách bên dưới nhìn Tô Lê, khẽ chau mày.

Anh thừa nhận, anh đã từng có ý nghĩ độc ác đó.

Đặc biệt là khi anh biết được, tất cả những chỉ tiêu của người con gái này đều giống với Lạc Nhan, anh quả thực đã mấy lần đều hạ quyết tâm.

Anh cũng thừa nhận, ban đầu mỗi lần anh tìm tới cô, đều mang theo mục đích của mình tới.

Thậm chí khi mà bác sỹ đưa ra cái kì hạn cuối cùng, Giang Thần Hy không phải là không có cơ hội để rat ay, nhưng mà sau cùng anh cũng đã từ bỏ.

Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có cô là hiểu anh nhất, cô hiểu những cung bậc cảm xúc của anh, cô hiểu tất cả những gì anh muốn.

Anh dường như giống như con quỷ đã đột nhập vào địa ngục, còn cô là tới để biến hóa anh.

Nhưng mà tới hôm nay, tất cả đều không còn gì nữa rồi.

Anh nhìn Tô Lê dưới lầu đang cho chó ăn, ba năm nay, sự khác biệt của cô cũng làm cho anh quyết định giữ cô ở lại.

Không biết vì sao, có lẽ có mục đích của riêng mình, hoặc có lẽ, anh cũng là muốn làm cái gì đó để bù đắp cho cô.

Cô càng ham tiền bạc, anh càng cảm thấy thoải mái.

Tài; sắc trao đổi với nhau, anh giữ cô bên mình, cũng có lẽ chỉ là nghĩ thức tỉnh bản thân anh, đã từng có khoảng thời gian đó, anh bị cái lốt quỷ dữ nuốt chửng cái lý trí trong anh…

Thực ra anh không hề bất ngờ, mặc dù không nghĩ rằng cô sẽ đề nghị ly hôn với anh trong thời điểm như thế này.

Bởi vì anh cũng được coi là hiểu về cô, ít nhất trong sự việc lần này, cô vẫn cần có người giúp đỡ cho cô, nếu không nếu như không tìm thấy chứng cứ chứng minh sự trong sạch của cô, thế thì chắc chắn cô sẽ phải ngồi tù, bởi vì việc này không giống như những tin tức giải trí kia.

Nhưng mà… cô chọn lựa cách rời xa anh càng sớm càng tốt, vì thế cô vẫn là rất sợ hãi.

Cô thậm chí thà là ngồi tù cũng chọn rời xa anh.

Giang Thần Hy đứng trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ấm ấm, nước nóng chảy trên người anh.

Không biết có phải từ trước tới nay chưa thực sự hiểu cô hay không, hôm nay nhìn cô quyết tâm tháo chiếc nhẫn đó xuống, anh thực sự có chút ngơ người…

Anh bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy âm thanh rung rung của điện thoại được đặt trên giường.

Anh vừa lau tóc vừa tiến lại lấy điện thoại, nhìn nhìn, là điện thoại A Hào gọi tới, anh bèn bắt máy nghe, “Sao vậy?”

“Thiếu gia, bên bệnh viện bên này, cuộc phẫu thuật của đại tiểu thư rất thành công, chỉ cần thuốc mê hết tác dụng, cô ấy tỉnh lại là được. Hiện tại Lục đại thiếu gia cũng đang ở đây bên cô ấy.” A Hào bên đầu dây bên kia nói.

Giang Thần Hy nói: “ Thế còn bên phía cảnh sát, họ nói sao?” Giang Thần Hy chau mày hỏi.

A Hào nói: “Vừa rồi bên cảnh sát nói, bọn họ đang cố gắng hết sức hỏi những người ở bên cạnh thiếu phu nhân lúc đó, nhưng mà bởi vì lúc đó thực sự hỗn loạn quá, mọi người cũng không để ý xem rốt cuộc bên cạnh là ai.”

Giang Thần Hy nghe xong khẽ chau mày, nói: “Được, biết rồi.”

Quả thực là như thế, lúc đó tình hình loạn như thế, anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Thực sự khi mà nguy hiểm ập đến, nếu như anh không buông tay Giang Tiểu Ngữ ra, có lẽ cô sẽ không biến thành như thế vậy.

Thực sự anh vẫn còn đang tự trách mình.

Nhưng mà lúc đó vì sao anh lại buông cô ấy ra?

Lúc đó quá hỗn loạn, âm thanh tạp nham, tiếng la hét của mọi người, còn có…

Anh đột nhiên mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, cũng không biết bản thân từ lúc nào mơ mơ hồ hồ rồi ngủ quên mất.

Anh ngước đầu nhìn bên ngoài, trời đã tối mất rồi.

Anh phát hiện tay mình vẫn còn cầm điện thoại, anh ngồi ở đó, sau đó, anh nghĩ tới Tô Lê.

Trong mơ, anh mơ tới cảnh tượng ngày hôm đó, sau đó đột nhiên anh nhớ lại, lúc đó khi nguy hiểm tự nhiên ập xuống, anh vốn dĩ nắm tay Giang Tiểu Ngữ nhưng đột nhiên lại buông tay, anh hướng về hướng Tô Lê đang bị đám đông đẩy vào chỗ nguy hiểm.

Cô dường như choáng váng một lúc, anh dường như nhớ rằng anh va phải cánh tay cô, nhưng mà anh không kịp kéo cô liền bị đám đông siết lại…

Bọn họ đều bị đám đông siết lại một bên, nhưng mà trong lúc đó, anh bị hoảng sợ một lúc, anh liền nhìn thấy Tô Lê đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó xông ra ngoài, sau đó thì phát hiện ra kết cục sau cùng đó…

Anh khẽ chau mày…

Anh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lập tức cầm điện thoại gọi điện cho A Hào. “ A Hào, cậu giúp anh đi điều tra một chuyện, lúc hội tiệc, ai là người mặc bộ lễ phục ngắn màu tím.”

“Thiếu gia?” A Hào có chút khó hiểu.

Giang Thần Hy chau chau mày, nhẹ nhàng nói: “Tìm ra cô ấy trước.”

A Hào vâng một tiếng, Giang Thần Hy xuống lầu, phát hiện ra Tô Lê đã không còn ở dưới lầu nữa.

Anh nhìn chiếc chuồng chó kia, con chó của cô vẫn còn đó, có lẽ không chuyển đi nhanh như vậy được, chỉ là không biết vì sao, đột nhiên lại lo cô ấy sẽ chuyển đi như thế.

Lúc này, điện thoại của anh kêu, anh nghe điện thoại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.