Giang Thần Hy nhìn cô cười cười, cũng không nói gì nữa.
Sau khi Thiệu Phương rời đi, Giang Thần Hy ngồi trong văn phòng, giơ tay cầm thoả thuận li hôn, hơi nghĩ ngợi một lát, liền gọi điện cho luật sư Vương.
Luật sư Vương, về bản thoả thuận li hôn... Giang Thần Hy hơi nghĩ ngợi một chút, sau đó khoé miệng hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười nhạt.
Giang thiếu có vấn đề gì với thoả thuận li hôn sao? Luật sư Vương cười cười: Tôi nhớ là Giang thiếu và phu nhân không có bất kỳ tranh chấp kinh tế nào.
Giang Thần Hy cười nói: Luật sư Vương, hôm đó anh ở đồn công an bao lâu?
Luật sư Vương nghe xong cười bình tĩnh, nói: Giang thiếu, phí luật sư của tôi rất đắt.
Giang Thần Hy cười khẽ, nói: Li hôn là chuyện lớn, không thể hai trang giấy là giải quyết xong.
Luật sư Vương nghe xong, không nhịn được cười, nói: Giang thiếu, tính toán với phụ nữ như vậy thật không giống anh.
Giang Thần Hy cũng không nói gì, chỉ thuận tay nhét thoả thuận li hôn vào trong ngăn bàn.
Ngày thứ hai, Tô Lê liền nhận được điện thoại của phó đạo diễn đoàn làm phim, kêu cô đến công ty một chuyến, thảo luận về bộ phim.
Tô Lê dò hỏi: Xin hỏi, đạo diễn Trần có sắp xếp gì sao?
Tin tức thay diễn viên đã truyền ra, cô cũng từ bỏ việc đi tranh giành rồi.
Cô đã quá hiểu, chỉ cần Giang Thần Hy không cho cô cơ hội thì dù không có chuyện đó cũng thế thôi.
Cô uống ngụm nước, định trang điểm một chút để ra ngoài.
Đến công ty, lên lầu bốn.
Cho dù li hôn với Giang Thần Hy, cô cũng tuyệt đối không để bản thân mất đi sự tôn nghiêm trên người.
Bên ngoài hành lang lầu bốn, Thiệu Phương và đạo diễn Trần đang đứng ở đó như đang nói chuyện gì.
Tô Lê trực tiếp đi đến: Đạo diễn Trần, chị Thiệu. Không biết hôm nay đạo diễn Trần gọi tôi đến có chuyện gì.
Thực ra đạo diễn Trần cũng thở phào một hơi, không thay thế Tô Lê, ông cũng không cần đi tìm diễn viên mới ở khắp nơi, cười nói: Lần trước vì vấn đề tin tức, đoàn làm phim cũng ra quyết định quá lỗ mãng, tôi vẫn luôn không đồng ý.
Tô Lê cười nói: Đạo diễn nói gì vậy. Tôi hiểu sự khó xử của mọi người.
Đạo diễn Trần cười nói: Nếu cô đã không để ý thì những lời lần trước nói, tôi sẽ thực hiện.
Tô Lê sững sờ
Sau đó, đạo diễn Trần nói là đoàn làm phim đã quyết định giữ vai của cô, còn định sắp xếp cho cô một vai khác.
Tất cả đến quá bất ngờ, làm cho cô có chút không dám tin.
Trong phòng hoá trang nữ:
Cao Mỹ bảo Vương Nhã Tĩnh đi nghe ngóng tin tức giữ vai diễn của Tô Lê lại có thật hay không.
Vương Nhã Tĩnh trở lại xác nhận tin tức, nói: Chị, tin đó là thật đấy. Hơn nữa, hôm nay vừa truyền từ trên xuống, chị Phương chính thức tiếp nhận Tô Lê.
Cái gì? Cô nói là chị Thiệu Phương tiếp nhận Tô Lê? Cao Mỹ nghe xong lập tức đẩy nhà tạo mẫu tóc đang tạo hình cho cô ra, nghiến răng nghiến lợi tức giận: Sao số cô ta lại tốt vậy chứ? Nhưng mà vừa muốn bốc hoả, thì phòng nghỉ của cô có người đẩy cửa vào.
Thiệu Phương nhìn Cao Mỹ, nói: Tiểu Mỹ, đến đây làm quen một chút. Mặc dù biết bọn họ chắc chắn không thể nào không biết nhau, nhưng giới thiệu qua cũng là điều nên làm. Cô chỉ chỉ Tô Lê, nói: Cô ấy là Tô Lê, sau này sẽ là đàn em của cô. Tiểu Mỹ, tôi dự định sẽ sắp xếp cô và cô ấy cùng quay mấy bộ phim và cùng tham gia mấy hoạt động, cô phải giúp đỡ cô ấy nhé.
Tô Lê nhìn Cao Mỹ, thực ra cô cũng nhìn ra Cao Mỹ hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa sau này bọn họ sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc, trên mặt Cao Mỹ hiện ra vẻ không vui.
Thiệu Phương nhìn cô ta, nói: Sao? Không đồng ý à?
Cao Mỹ đương nhiên không dám làm loạn trước mặt Thiệu Phương, cô ta ngại ngùng cười nói: Chị Thiệu, chị nói gì vậy chứ, em đương nhiên là đồng ý rồi, bọn em đều là người mới, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau, chị nói đúng không?
Thiệu Phương hài lòng, ai cần biết cô ta cam tâm tình nguyện hay không, cô không quản được nhiều như vậy.
Tô Lê mỉm cười, giơ tay ra, cười nói: Sau này xin giúp đỡ.
Cao Mỹ mím mím môi, không nói gì.
Thiệu Phương đưa Tô Lê rời đi, lúc sắp rời đi còn nhắc nhở Cao Mỹ lúc thông cáo, cần chú ý hình tượng của mình.
Tô Lê chưa bao giờ nghĩ rằng Thiệu Phương sẽ trở thành người quản lý của mình, khi cô ấy nói với cô, cô xác thực có chút ngoài ý muốn.
Nếu không có Giang Thần Hy gật đầu đồng ý, thì cũng không thể nào có chuyện tốt như vậy đi?
Đang định đi về thì Thiệu Phương kêu cô quay về chuẩn bị một chút. Cô hiện tại là người mới, không có trợ thủ, tất cả các hoạt động đều cần tự chuẩn bị quần áo hay mọi thứ.
Mà vào lúc cô đang chuẩn bị rời đi, A Hào gọi cô.
Thiếu phu nhân. A Hào vẫn vô cùng cung kính.
Tô Lê hơi ngoảnh đầu lại nhìn, bình thản nói: Xin lỗi, tôi và ông chủ đã li hôn.
A Hào cười cười nói: Tổng giám đốc không dặn dò gì về chuyện này.
Tô Lê hơi nhướn mày, nói: Được rồi, anh cơ chuyện gì?
A Hào nói: Tổng giám đốc nói, nội dung chi tiết về thoả thuận li hôn, tổng giám đốc cần bàn bạc lại kỹ với cô.
Tô Lê nghe xong hơi chau mày: Có gì đáng nói đâu, luật sư Vương không phải đã nói rất rõ trong thoả thuận sao?
A Hào cười cười, lắc đầu nói: Xin lỗi, chuyện này...tôi không rõ.
Tô Lê nói: Vậy tổng giám đốc lúc nào có thời gian?
A Hào nói: Cái này tôi cũng không rõ?
Hỏi câu nào cũng không biết, đây đúng là người bên cạnh Giang Thần Hy, Tô Lê bình thản nói: Tôi biết rồi.
Dứt lời, cô liền xoay người rời khỏi công ty.
A Hào nhìn Tô Lê rời khỏi công ty xong mới lên lầu.
Tô Lê lái xe rời đi, trên xe trong lòng cô cũng có chút băn khoăn.Giang Thần Hy là muốn làm khó cô hay là không muốn li hôn đây.
Tô Lê cả đường đều nghĩ chuyện này, nhưng cô không thể nghĩ ra lí do Giang Thần Hy không muốn li hôn, vậy thì là cố ý làm khó cô sao?
Nhưng mà, với một người cái gì cũng không có như Tô Lê mà đường đường người thừa kế của Giang thị như anh lại đi kì kèo chuyện này. Tô Lê càng ngày càng cảm thấy một người phải vô vị như thế nào mới để ý chuyện nhỏ này.
Nhưng mà thay đổi thoả thuận li hôn cần có mặt luật sư, chỉ là Tô Lê mở máy tính xem lại nội dung thoả thuận, có cái gì chưa nói rõ đâu?
Nhưng mà ngày thứ hai, bên trung gian nhà đất gọi điện cho cô, nói là bởi vì căn phòng của cô vẫn còn một số thủ tục chưa xử lý triệt để, nên cô không thể treo biển bán.
Tô Lê chau mày, đích thị là Giang Thần Hy muốn gây khó dễ cho cô rồi.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Trần Miễn.
Trần Miễn? Cậu về nước rồi sao? Tô Lê đang ở trong siêu thị đẩy xe hàng qua dãy mỳ ăn liền, nói thực cô cũng không có cách nào khác.
Hàng ngày ăn cái gì, trở thành phiền não lớn nhất của cô.
Ừm, cậu không sợ ngày nào cũng ăn thứ rác rưởi đó, sau này trở thành cương thi muốn đốt cũng không đốt được sao? Trần Miễn nhàn nhạt nói.
Tô Lê vừa nghe xong thì sững người lại, mắt nhìn bốn phía, quả nhiên nhìn thấy Trần Miễn ở chỗ khu bán rau xanh.
Tô Lê tắt máy đâỷ xa đến chỗ anh, cách đó không xa nhìn thấy anh Thái đang gọi điện thoại và hai người nữa đang chọn rau.
Trần Miễn giơ tay cầm lấy gói mỳ trong xe Tô Lê, vung vung lên rồi nói: Cô Tô, cậu ăn cái này sao?
Tô Lê giằng lại, nói: Không có ai nấu cơm cho mình, mình lại không biết nấu.
Ba năm qua, nếu không có Trần Miễn, cô sớm đã chết đói rồi.
Trần Miễn nhìn cô, mặc dù anh vừa từ nước ngoài trở về nhưng chuyện của cô ít nhiều cũng biết một ít.
Mặc dù chưa thể chứng thực.
Bọn họ nói buổi tối cùng ăn cơm: Chị Tô, lâu lắm rồi chị chưa ăn với bọn em, bọn em tưởng chị đã quên bọn em rồi.
Tô Lê cười cười nói: Đội xe của các cậu giờ đi khắp nơi. Anh Trần của các cậu cũng không nấu cơm cho tôi nữa rồi.
Tô Lê đùa lại, cũng xoá đi chút ngại ngùng.
Vì vậy, cô cùng mấy người của đội xe đó về biệt thự mà Trần Miễn thuê hiện tại.
Tô Lê cười cười nói: Xem ra, câu lạc bộ đối xử với cậu cũng không tệ.
Tô Lê đi thăm quan một vòng biệt thự.
Trần Miễn lên lầu nói chuyện với Tô Lê, để anh Thái và đám người chuẩn bị cơm.
Tô Lê đứng ở ban công, mặc dù gió lạnh thấu xương, nhưng nhìn ánh sáng phản chiếu ra từ cửa sổ lầu dưới, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Trần Miễn đưa cho cô một chai bia, Tô Lê nói: Lạnh chết mất, mình không uống đâu.
Trần Miễn tự uống một ngụm, anh dựa người vào lan can, nghiêng mặt nhìn cô, hỏi: Vừa trở lại nhìn thấy rất nhiều tin tức giải trí, cậu và Giang Thần Hy li hôn rồi sao?
Tô Lê nhìn anh, Trần Miễn chau mày, hiển nhiên cảm thấy tức giận, nói: Anh ta có ý gì, có phải anh ta cho rằng cậu hại Giang Tiểu Ngữ?
Tô Lê nhìn anh, bật cười, nói: Cậu nghe ai nói vậy? Còn nữa anh Trần, mình li hôn rồi, cầm đầu phe phản đối là cậu đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ? Sao mình cảm thấy cậu không vui chút nào, lại còn phiền muộn vậy?
Trần Miễn hừ một tiếng, cau mày, anh đang định nói gì thì bị Tô Lê chặn trước, nói: Không phải như cậu nghĩ đâu. Là mình muốn li hôn chứ không phải anh ấy muốn li hôn với mình.Chuyện của Giang Tiểu Ngữ cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, mình mới là người bị hại, nhưng mà Giang Tiểu Ngữ bị liên lụy, chỉ cơ thể nói là cô ấy đen đủi. Li hôn không phải vì chuyện này.
Vậy vì sao? Kỳ thực Trần Miễn hy vọng cô và Giang Thần Hy li hôn, nhưng ba năm nay Tô Lê theo anh ta quả thực ăn mặc không lo, ít nhất chưa từng phải ăn mỳ gói. Khi anh nhìn thấy cô đi lại trước dãy hàng mỳ gói, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Tô Lê hít sâu một hơi, cụp mắt xuống hơi trầm mặc một lát rồi nói: Có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng...