Nhìn thấy Tô Lê cầm tấm thẻ ngân hàng, anh mới thở phào yên tâm, sau đó bèn rời đi.
Tô Lê đóng cửa, cúi xuống nhìn tấm thẻ ngân hàng, cười một cách bất lực.
Thực ra họ đã trải qua cuộc sống hai người chung nhau một bát mì, Trần Miễn khuynh gia bại sản, sau đó thậm chí không có tiền để mua đồ ăn.
Thân thể của Tô Lê, cần nhiều chất dinh dưỡng, một con cá nấu lên một nồi canh to, sau đó Trần Miễn cương quyết để cô ăn nhiều một chút, còn anh chỉ là ăn một chiếc màn thầu chả có chút mùi vị nào.
Sau đó nữa, đến cá cũng không mua nổi, thậm chí khi phiền muộn nhất, tiền trên người cũng không mua nổi một chiếc màn thầu, họ cũng là cùng nhau mỗi người một nửa cốc nước nóng uống để đầy bụng.
Tô Lê sợ những ngày tháng bị đói, cô sợ nhất là lúc bụng đói, hoặc có lẽ chính những chuyện xảy ra trong quãng thời gian đó, khiến cho cô không thể nào quên được.
Cô cất tấm thẻ mà Trần Miễn đưa đi, cô nghĩ nghĩ sau này đưa cho môi giới phòng ốc, thay cô giữ lại căn nhà ở bên Yên Thành, cô dự định sau này tặng cho Trần Miễn.
Không có ai có thể hiểu được, tình cảm mà giữa họ giành cho nhau, nó sớm đã vượt qua tất cả các loại tình cảm khác. Tình cảm dựa trên tình bạn và tình thân, đó chính là không có gì có thể thay thế được…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Lê vẫn còn đang ngủ, trợ lý của cô tới đưa cho cô một số lưu trình của đơn thông báo, tiện thể mang hành lý của cô qua cho cô.
Bởi vì chỗ cô ở cách chỗ này khá là xa, mấy ngày trước Tô Lê biết cô đang tìm phòng trọ, nói cách chỗ này của cô xa quá, không tiện.
Tô Lê liền để cho cô ấy chuyển qua cùng ở với cô, dù sao bên này vẫn còn một phòng trống, ở đây cũng tiện.
Nhưng mà đúng lúc lên thì Giang Thần Hy tới.
“Tổng, tổng tài.” Hoa Hoa vốn dĩ còn nghĩ không biết là ai, không ngờ rằng vừa mở cửa, suýt chút bị Giang Thần Hy dọa cho ngồi bệt xuống đất.
Giang Thần Hy nhìn cô một lượt, chỉ “ừ” một tiếng rồi đi thẳng vào trong.
Hoa Hoa đứng ở cửa một lúc lâu mới phản ứng lại, vội đóng cửa rồi đi vào, “Tổng tài, anh đến tìm Tô Lê tỷ sao?”
Hoa Hoa một chút cũng không dám chậm chạp, nhanh chóng mang lên một cốc nước.
Giang Thần Hy nhìn nhìn, chỗ này diện tích cũng hơn một tram mét vuông, hai phòng một sảnh, cũng rất rộng rãi, Tô Lê không phải là một người rất biết cách hưởng thụ, sợ rằng chô cũng không biết điểm này, vì thế mới để cho cô trợ lý của cô cùng sống.
Giang Thần Hy khẽ cười, lười biếng ngồi ở ghế sô pha, khẽ ngước đầu nhìn hướng phòng của Tô Lê.
Hoa Hoa cũng theo ánh nhìn của anh nhìn qua, thì nhìn thấy Tô Lê quấn áo choàng, hai tay ôm trước ngực, dựa người vào cửa.
Hoa Hoa khẽ thở dài, cười nói: “Tô Lê tỷ, chị tỉnh rồi, em có mua đậu tương và bánh bao chị thích ăn nhất qua.”
Tô Lê cười nói: “ Được, bên này em không phải lo, em thu dọn hành lý của mình chút đi, phòng của em hôm qua chị đã gọi người dọn dẹp rồi.”
“Cảm ơn Tô Lê tỷ.” Hoa Hoa cũng nhanh nhanh tẩu thoát, không phải là nói ly hôn sao, sao vẫn còn tìm tới đây chứ?
Tô Lê cười đi vào phòng bếp lấy đồ ăn sáng của mình mang ra ngồi xuống bên cạnh Giang Thần Hy, cô lấy bánh bao vẫn còn nóng hổi ra quay đầu nhìn Giang Thần Hy, cười nói: “ Giang thiếu ăn sáng chưa? Muốn thưởng thức một chút món bánh bao của Lục Ký không?”
Giang Thần Hy lười biếng ngồi dựa ở đó, một chân tùy tiện gác lên chân kia, anh nhìn cô, khẽ cười, nói: “ bị cắn thương rồi, em còn muốn anh ăn đồ ăn nóng sao?”
Tô Lê uống một ngụm đậu tương, lấy một chiếc bánh bao, cười nói: “”Giang thiếu sao hôm nay lại sớm thế?”
“ Hôm nay nhiều việc, vì thế phải đi sớm chút.” Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói, nhưng mà Tô Lê nhìn anh, lại cười nói: “ Thực sự Giang thiếu cũng không muốn quay về mà, hà tất phải miễn cưỡng bắt mình làm chứ?”
Giang Thần Hy lại cười, đưa tay khẽ kéo cô lại, choàng sau phía mái tóc dài phía sau, nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác, em là Giang thiếu phu nhân của Giang gia, không muốn tới cũng phải tới.”
Tô Lê cười khiêu khích, nói: “ Giang đại thiếu gia, nếu như em nhớ không nhầm, Giang gia vẫn chưa chấp nhận em là dâu nhà Giang gia mà?’’
Giang Thần Hy lại trầm ngâm cười nói: “ Em là em sống cùng với anh chứ không phải sống với bọn họ, thì có quan hệ gì với họ chứ.”
Tô Lê khẽ cười, cũng không nói gì nữa.
Tay của Giang Thần Hy, nhẹ nhẹ đặt lên eo của Tô Lê, cô mặc chiếc váy ren, nét quen thuộc, mùi vị quen thuộc, và cả sự cứng nhắc một chút của chiếc eo của cô.
Tô Lê sợ mối quan hệ nhảm nhí.
Giang Thần Hy vuốt vuốt tóc Tô Lê giống như vuốt ve con vật yêu quý của mình, cười nói: “Nhưng mà bữa sáng rất quan trọng, ăn xong bữa sáng rồi đi cũng không muộn.”
Tô Lê quay đầu nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu là đang quan tâm em không hợp khẩu vị, ở Giang gia bị đói bụng hay sao?”
Giang Thần Hy khẽ cười, nhưng mà cũng không nói gì cả.
Tô Lê không từ chối việc cùng anh trở về Giang gia, cô không thể đắc tội Giang Thần Hy, thực ra cô cũng không phải là người không biết thức thời, Giang Thần Hy vẫn là để cho cô có địa vị, ít nhất tất cả công việc của cô đều không bị chút ảnh hưởng nào cả, nhưng mà chuyện ly hôn thực sự là không còn cách nào nữa hay sao.
Đối phó với anh, đã khiến cô cảm thấy đó là một việc rất là mệt mỏi, nhưng mà cô không dễ dàng gì mới có được những thứ này, cũng là cô không dễ dàng gì có được, cô cũng hiểu, những đồ này cũng là một câu của Giang Thần Hy mà thôi.
Tô Lê và Hoa Hoa bàn giao một chút sau đó bèn đi theo Giang Thần Hy.
Trên xe, Giang Thần Hy quay đầu khẽ nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Nhân cách cô trợ lý đó thế nào?”
Tô Lê nhìn nhìn anh, sau đó nói: “Người khá là đơn thuần, khá là tốt.”
Giang Thần Hy cười nói: “thế thì tốt, tìm một người con gái sống cùng với em cũng tốt.”
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, nhưng cũng không nói gì cả.
Ý trong lời nói của Giang Thần Hy không phải cô không hiểu, nhưng mà cô không nghĩ đi so đo với anh.
Đến cổng lớn nhà Giang gia, người quản gia liền ra đón.
Giang Thần Hy xuống xe, rất tự nhiên ôm eo của Tô Lê, nhìn xung quanh.
Tô Lê vì lạnh nên nép người vào người anh, hỏi: “thế là thế nào? Dường như tâm trạng của Giang thiếu không được tự tại như khi nãy.”
Giang Thần Hy cười, khẽ nói: “ Năm nay với năm trước không giống nhau nữa rồi.”
Anh thì thầm một tiếng, bị người quản gia bên cạnh nghe được, lập tức đáp: “ hai ngày trước tam thiếu gia được tự do rồi, ý của phu nhân, năm nay đón tết náo nhiệt hơn một chút, không được giống như năm trước lạnh lẽo.”
Tam thiếu gia?
Tô Lê hơi ngơ ngác một chút, ý thức được ngước lên nhìn Giang Thần Hy, hiển nhiên thần sắc của Giang Thần Hy cũng không tốt như thế, dường như tối tăm hơn sắc mặt vốn có của anh.
Tô Lê không hiểu lắm chuyện của gia đình họ, nhưng mà tin tức cũng đã có xem qua, nói là Giang Thần Hy khi đó cùng với Giang gia tam thiếu gia tranh đoạt gia tài, sau cùng Giang Thần Hy hại em mình ngồi tù và giành được quyền thừa kế.
Bởi vì sự việc dường như đã xảy ra khoảng sáu bảy năm rồi, cũng có khoảng cách về thời gian rồi, cho nên đối với Tô Lê mà nói thực sự là không liên quan.
Nhưng mà đó cũng chỉ là nghe nói, có người lại nói Giang gia tam thiếu gia lừa đảo, cướp tiền ngân quỹ, số lượng rất nhiều nên bị phán mười năm,nhưng cũng có người nói là do Giang Thần Hy hãm hại để đạt được mục đích của mình.
Nhưng mà rốt cuộc đâu là thật đâu là giả, có lẽ cũng chỉ có bọn họ mới biết được.
Tô Lê đang nghĩ, thì đã cùng với Giang Thần Hy đi tới biệt thự Giang gia.
Khí ấm trong phòng đã đủ, vừa bước vào, liền có thể cảm nhận được không khí ấm áp.
Giang Thần Hy đưa Tô Lê vào trong, các tiền bối trong nhà đều có mặt.
Tô Lê cũng đã quen với cái vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhau rồi, cô khẽ cười chào hỏi với bọn họ, rốt cuộc là người bác gái không vừa mắt hay cố ý mà kéo lấy Tô Lê vừa cười vừa nói: “Tiểu Tô à, cháu xem, giờ đúng là một gia đình đoàn tụ rồi, khi nào thì cùng với A Hy nhà chúng ta sinh một đứa bé đây?”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, dường như quay đầu lại rất quan tâm tới sự trả lời của cô.
Tô Lê cười nói: “Bác gái ạ, chuyện này lại không giống như đồ chơi, nói chế tạo là có thể chế tạo ra ngay được, Giang thiếu, anh nói phải không?”
Giang Thần Hy cười, đưa tay thân thiết nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Lê, “ thế quyết định ngày nào đó suy nghĩ một chút rồi chế tạo cho em một đứa.”
Bác gái cười vui vẻ nói: “ Anh em, nhìn xem này, đôi vợ chồng trẻ này tình cảm tốt như thế này, làm gì như người ta nói cái gì mà ly hôn, cái loại tin tức giải trí đó, đúng là không thể nghe bừa được.”
“Ồ, náo nhiệt vậy sao.” Lúc này, có một người bước từ phía ngoài vào.
Tô Lê ngước lên nhìn người đó, đầu tóc ngắn, ăn mặc có chút phóng đoãng, dáng vẻ như ông tổ một hai đời, nhìn có vẻ giống như thiếu gia phong lưu, kèm theo dáng vẻ có chút du côn.
Tô Lê không phải là chưa tiếp xúc với kiểu người tạp nham này bao giờ, nhưng mà dường như loại người này, luôn luôn khiến cô có chút gì đó không thoải mái.
Bác gái bên cạnh không quan tâm bất tiện hay không bất tiện nói: “Hạo Đông, cháu qua gặp chị dâu cháu đi.”
Giang Hạo Đông bước tới với thai độ không nghiêm túc, nhìn cái là nhìn thấy Tô Lê, mắt sáng lên, lấc cấc cười nói: “ai ya, anh, anh trước đây không phải là rất thích cái cô nào mà ốm yếu rề rề sao, gọi là gì ấy nhỉ…” Giang Hạo Đông cười ha ha.
Tô Lê khẽ cười, nói với giọng như nhắc nhở: “Lạc Nhan.”
“Đúng đúng đúng, đúng là Lạc Nhan. A, chị dâu,chị cũng biết sao?” Giang Hạo Đông nhìn Tô Lê với vẻ ngỗ ngược, Tô Lê rất đẹp, Giang Hạo Đông sờ sờ vào cằm, ngước nhìn cô một lượt.
Tô Lê đứng lên, nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Giang thiếu, đây là tam thiếu gia đã từng ngồi tù hay sao? Anh có thể giới thiệu cho em một chút được không?”
Giang Thần Hy đang ngồi cạnh chỉ chí Giang Hạo Đông, nói: “ Giang Hạo Đông.” Rồi lại chỉ chỉ Tô Lê nói với Giang Hạo Đông: “Tô Lê.”
Tô Lê cũng hoàn toàn không để ý gì nét mặt khó chịu của Giang phu nhân, nhìn cái dáng vẻ khiến cho toàn thân cô cảm thấy không thoải mái Giang Hạo Đông, cười không khách sáo gì nói: “ sớm đã nghe nói về Tam thiếu gia cậu, tục ngữ nói rất đúng, biết sai quay đầu là bờ, lãng tử quay đầu vàng không đổi mà, tam đệ sau này phải làm người lại nhé.”
Nét mặt Giang Hạo Đông chùng xuống, cái nét mặt tinh nghịch vốn dĩ cũng không còn nữa.
Tô Lê nhìn anh, khẽ chớp mày, để lộ ra vài nét giảo hoạt, nói: “Tôi nói thẳng thắn, đừng để ý nhé.” Nói rồi, cô quay người nhìn hướng Giang Thần Hy, nhìn với nét mặt vô tội, còn hỏi nhỏ anh: “Giang thiếu, em … có phải là nói sai gì rồi không?”