Rõ ràng là Tô Lê không hề nghĩ tới Giang Thần Hy lại trả lời cô một cách dứt khoát như vậy, cô nhìn về phía Giang Thần Hy, không đáp lại anh.
Giang Thần Hy rót đầy ly rượu đã rỗng tuếch của mình, đưa ly rượu lên môi, rồi mỉm cười nói: “Sao vậy, không phải bây giờ em nên vui mừng sao? Sao lại nhìn tôi như vậy, hả?”
Tô Lê thu lại tầm mắt rồi mỉm cười nói: “Có chút không dám tin, cũng có chút không hiểu. Hầy, có điều…ở bên cạnh Giang thiếu lâu như vậy, nhưng trước giờ em cũng chưa từng hiểu được ý đồ của Giang thiếu.” Dứt lời, cô hít sâu một hơi rồi nhoẻn miệng cười, sau đó cầm lấy ly rượu trước mặt lên, một hơi uống hết rượu trong ly, nói: “Cảm ơn sự quan tâm của Giang thiếu suốt mấy năm qua.”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, bình thản cầm lấy con dao ở bên cạnh, cắt một miếng thịt, lạnh nhạt nói: “Còn về bên truyền thông, tôi mong rằng em có thể cho tôi chút thời gian để xử lí, tôi nghĩ em sẽ không công khai tình yêu mới nhanh như vậy đâu nhỉ?”
Tô Lê nhìn anh, tuy rằng Giang Thần Hy không nói thẳng, nhưng cô cũng hiểu được rằng những người khác cũng chẳng quan tâm họ kết hôn hay li hôn, bọn họ chỉ quan tâm tới trò vui đó một chút, để tránh những lời dèm pha và rước thêm phiền phức vào người, vả lại Giang Thần Hy lại là tổng tài của tập đoàn Giang Thị, đột nhiên li hôn như vậy sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều việc khác.
Anh làm như vậy để lo cho toàn cục diện, đưa ra yêu cầu như vậy cũng không thể trách anh.
Tô Lê híp mắt cười nói: “Không cần gấp, em hiểu được chỗ khó xử của Giang thiếu. Hiện giờ nền móng của Giang gia đang có sự thay đối, sau này Giang thiếu phải cẩn thận hơn.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Quan tâm tới tôi sao?”
Tô Lê đành phải cười nói: “Một ngày làm vợ chồng thì cả đời sẽ nhớ mãi không quên, huống chi em ở bên cạnh Giang thiếu lâu như vậy, nêú như nói là không quan tâm một chút nào, vậy thì chắc chắn em là người không có trái tim, vả lại trước giờ Giang thiếu chưa từng bạc đãi em, em không thể nào qua cầu rút ván như vậy được.”
Giang Thần Hy cười, nhưng cũng không nói thêm gì cả, chỉ trầm mặc uống một hớp rượu.
Tô Lê nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Nếu như có thể, hy vọng Giang thiếu có thể nể chút tình nghĩa huynh đệ, sau này chừa cho Trần Miễn một con đường sống, anh ấy không phải là người làm ăn, anh ấy căn bản không hiểu những thủ đoạn tranh chấp trên thương trường.” Nếu như không phải vì cô chọc giận tới anh, Trần Miễn cũng sẽ không chịu đầu quân cho Giang Thị, cô không thay đổi được gì cả, chỉ hy vọng anh không phải trở thành vật hy sinh cho lợi ích.
Giang Thần Hy cười, vô cùng lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, trên thương trường, nếu như tôi tha cho người khác thì ai sẽ tha cho tôi đây. Tôi cũng không phải quân tử gì, vì vậy không cần nghic rằng tôi cao thượng như vậy.”
Tô Lê nhún nhún vai, cười nói: “Xin lỗi, em nghĩ em đã nhiều lời rồi.” Dứt lời, cô mở đơn li hôn ra, chuyển chủ đề nói: “Chỉ cần em kí tên là được sao?”
GIang Thần Hy hướng mắt nhìn cô, ừ một tiếng, nhưng thấy cô không kí tên liền có chút không hiểu hỏi: “Có bút.” Anh chỉ phía gần tay cô có một chiếc bút kí.
Tô Lê cười nói: “Ban nãy có thử viết một chút, nhưng không ra mực.”
Giang Thần Hy lặng người đi, hơi chau mày lại nói: “Xin lỗi, không biết có phải là vừa nãy đã rơi xuống dưới đất hay không, tôi đi lấy một chiếc bút khác cho em.”
“Không cần đâu, ăn cơm trước đã.” Tô Lê cười, “Giang thiếu đặc biệt vào bếp chuẩn bị, coi như đây là lần cuối chúng ta dùng thân phận là vợ chồng của nhau ăn bữa cơm này đi.”
GIang Thần Hy nhìn cô không nói gì.
Có lẽ đây là bữa cơm thoải mái nhất mà Tô Lê và Giang Thần Hy cùng ăn với nhau, đối với tay nghề của Giang Thần Hy, cô thực sự khen không tiếc lời.
Quả thực rất ngon.
Ăn xong bữa tối, Tô Lê nói muốn gọt táo, Giang Thần Hy đứng dậy lạnh nhạt nói: “Tôi đi lấy bút cho em.”
Tô Lê ừ một tiếng, dứt lời, cô một tay cầm con dao gọt hoa quả, một tay cầm quả táo cẩn thận gọt vỏ.
Giang Thần Hy cầm lấy chiếc bút rồi chuẩn bị bước xuống lầu, bống nhiên anh cảm thấy căn nhà đột nhiên trở nên tối lại.
Tô Lê bị giật mình, căn nhà bỗng nhiên tối đen, tay vừa cắt một cái, thì tay cô đã bị con dao cứa vào, cô chỉ cảm thấy ngón tay rất đau, cô rên lên một tiếng, cô chắc chắn tay mình đã bị dao cứa vào.
Giang Thần Hy lấy điện thoại soi đèn, bước xuống thấy Tô Lê liền nói: “Tôi đưa em về trước, đường dây điện ở đây lại có vấn đề gì rồi nên đã bị ngắt điện.”
Tô Lê ừ một tiếng nói: “Nhưng trước tiên lấy cho em một chiếc băng dán vết thương đã, em bị đứt tay rồi.”
GIang Thần Hy chau mày lại, liền đi về phía đó, lấy đèn soi vào ngón tay cô, quả nhiên là bị đứt tay rồi, anh trầm giọng nói: “Đợi một chút, tôi đi lấy.”
Tô Lê ừ một tiếng.
Rất nhanh sau đó, Giang Thần Hy liền đem một hộp sơ cứu y tế tới, anh đưa điện thoại cho cô: “Cẩm lấy, anh xử lí vết thương cho em.”
Tô Lê đưa tay ra cầm lấy điện thoại của anh, Giang Thần Hy lấy cồn để sát trùng vết thương cho cô, sau đó bôi thuốc rồi dán băng cá nhân lên cho cô.
Giang Thần Hy xử lí xong vết thương liền ngẩng đầu lên, hai người họ bốn mắt chạm nhau.
Sau đó, Tô Lê cười nói: “Thực ra, sau này anh nhất định sẽ là một người chống tốt.”
Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, đúng lúc đó, điện thoại của Giang Thần Hy vì hết pin mà cũng bị sập nguồn.
Nhưng chính vào lúc đèn pin điện thoại tắt đi thì Giang Thần Hy đã đưa tay ra nắm chặt lấy gáy cô, dùng sức hôn lên môi cô.
Anh bá đạo xâm nhập khoang miệng cô, khiến cho Tô Lê không chống đỡ nổi, thậm chí còn không có chút phòng bị nào, vả lại cũng do tư thế của hai người mà Tô Lê căn bản không có cách nào phản kháng, cô đẩy Giang Thần Hy ra, nhưng Giang Thần Hy không hề có ý định buông cô ra……
Tô Lê cũng chưa từng nghĩ phải phản kháng lại thế nào, vả lại nếu như đây là lần cuối cùng, thì cô cũng không phải là người nghĩ không thông, dùng phương thức này để kết thúc, cũng coi như là không ai có lỗi với ai.
Nhưng sau đó, động tác của Giang Thần Hy ngừng lại.
Trong bóng tối, hai người họ nhìn nhau nhưng không nói điều gì, hai người duy trì tư thế đó một lúc thì Giang Thần Hy buông cô ra.
Đôi mắt đã thích ứng với bóng tối trong phòng, Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Cầm lấy đơn li hôn, ngày mai kí tên xong rồi đưa cho luật sư Vương xử lí là được.” Anh đứng dậy nói: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Tô Lê hít sâu một hơi, đứng dậy, mặc áo khoác rồi rời khỏi biệt thự……
Trên đường về hai người họ đều im lặng, không ai nói thêm điều gì.
Tới nơi, Tô Lê xuống xe, trước khi xuống xe, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy nói: “Bảo trọng.”
Giang Thần Hy cũng không đáp lại cô.
Tô Lê cầm lấy đơn li hôn trong tay, rồi bước thẳng xuống xe.
Vô cùng dứt khoát, không có chút quyến luyến nào.
Giang Thần Hy nhìn bóng lưng của cô, lấy một điếu thuốc. Anh dùng sức hút một hơi rồi chau mày lại.
Cuối cũng cũng chỉ còn lại một người.
Anh hút một hơi hết hai điếu thuốc, vứt mẩu thuốc lá đi, anh đạp chân ga phóng đi……
Bốn giờ sáng hôm sau Tô Lê tới đoàn phim trang điểm, sau khi trở về Tô Lê đi tắm, nhìn thấy đơn li hôn mà Giang Thần Hy đưa cho cô, sau khi xác định là không có vấn đề gì liền kí tên.
Ngày hôm sau trước khi ra ngoài cô đưa đơn li hôn cho Hoa Hoa rồi nói: “Lát nữa em đưa cái này cho luật sư Vương giúp chị.”
“Đây là thứ gì vậy?” Hoa Hoa hỏi.
“Đơn li hôn.” Tô Lê lạnh nhạt nói: “Cuối cùng anh ta cũng chiụ li hôn rồi.”
Trong lòng Hoa Hoa cảm thấy có chút đáng tiếc: “Thực sự li hôn rồi sao, thật đáng tiếc.”
Tô Lê cười, không nói gì.
Thực ra thái độ của Giang Thần Hy thay đổi 180 độ như vậy, cô cũng không phải không biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới hôm Giang Thần Hy biết chuyện cô bị sảy thai ở Giang gia.
Tô Lê cũng chẳng hy vọng Giang Thần Hy để ý tới chuyện này, nhưng ít nhất nó cũng đủ để nói lên anh cũng là một người có tình có nghĩa.
Có lẽ anh cảm thấy có chút áy náy, cho nên Giang Thần Hy mới cho một khoản phí bồi dưỡng, rồi đồng ý kí vào đơn li hôn.
Lúc Hoa Hoa đem đơn li hôn tới chỗ luật sư Vương thì đúng lúc gặp phải Lục Tử Thần.
Lục Tử Thần từ xa nhìn thấy một cô gái vội vàng rời đi, anh hỏi người trợ lí ở bên cạnh: “Kia là trợ lí của Tô Lê đúng không?”
Người trợ lí bên cạnh cũng không chắc chắn lắm nói: “Hình như là vậy.”
Lục Tử Thần gật gật đầu, không nói thêm gì.
Người thông minh như anh, về căn bản có thể đoán được vài phần, dù sao thì một người trợ lí nhỏ bé như vậy chắc sẽ chẳng có chuyện gì phải tìm tới luật sư Vương.
Vì vậy về cơ bản anh có thể đoán ra, cô ấy tới đây là để đưa đơn li hôn giúp Tô Lê.
Bởi vì buổi chiều mấy ngày trước,Giang Thần Hy đã đích thân tới tìm luật sư Vương.
Hoa Hoa về tới đoàn phim, đúng lúc Tô Lê quay xong một cảnh phim, đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.
Vì sáng nay dạy sớm, nên cô có chút mệt.
Hoa Hoa mua cho cô một cốc cà phê uống để tỉnh táo hơn nói: “Chị Tô Lê, em đã mang giúp chị đơn li hôn qua đó rồi, luật sư Vương nói những việc còn lại anh ấy sẽ giải quyết.”
Tô Lê gật đầu, có điều cô nghĩ một lúc rồi nói: “Hoa Hoa, chuyện này sau này đừng nói lung tung, chị với Giang Thần Hy đã nói với nhau tạm thời sẽ không công khai chuyện li hôn. Vì vậy, sau này em chú ý một chút.”
Hoa Hoa cũng không ngốc, cũng không phải chưa từng thấy một số minh tinh vì một số lí do mà lựa chọn che giấu việc kết hôn hoặc li hôn, chính là vì sự công kích của dư luận.
Cô liên tục gật đầu, nói: “Được rồi, chị Tô Lê, chị yên tâm, em hứa sẽ không ăn nói lung tung đâu.”
Tô Lê gật đầu nói: “Được rồi, mang kịch bản qua đây, em đọc lời thoại cùng chị.”
“Được ạ.” Hoa Hoa xoay người đi lấy kịch bản……
Cao Mĩ đứng ở cửa, bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện của Tô Lê và Hoa Hoa, điều này khiến cô ta cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cô nhìn người trợ lí Vương Nhã Tịnh ở bên cạnh cười.
Vương Nhã Tinh làm một động tác tỏ ý kinh ngạc.
Cao Mĩ cười, gật đầu, vì trong lòng cô ta đã có những tính toán cho riêng mình.
Cô ta vờ như không có chuyện gì đẩy cửa bước vào.
Hoa Hoa nhìn hai người họ bước vào, cũng chẳng buồn quan tâm: “Chị Tô Lê, bên kia họ nhắn tin tới nói có thể ăn cơm trước, hay là em đi lấy cơm cho chị nhé?”
Tô Lê xem kịch bản ừ một tiếng, nói: “Hôm nay chị ăn chay, thịt bò hôm qua hình như không được tươi lắm, đừng lấy thịt cho chị.”
“Vâng ạ.” Hoa Hoa đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài……