Trần Miễn trầm ngâm không nói một lời khiến cho Tô Lê càng thêm chắc chắn những gì mình đã đoán. Tay cô cũng bắt đầu run rẫy.
“ Trần Miễn, vậy là cậu cố ý truyền ra ư?” Cô không kìm chế đươc vừa không còn sức lực hỏi.
Trần Miễn khẽ trầm ngâm một lúc sau đó điềm đạm đáp: “ Việc này không phải mình bắt đầu, nhưng mình đã lợi dung việc này, thêm dầu vào lửa, có điều có cậu có thể thật sự rời khỏi anh ta, thật sự không uổng công.”
“ Trần Miễn, cậu….” Tô Lê hít một hơi sâu, trong chốc lát không biết phải nói gì, cô nhắm nghiền mắt nói: “ Trần Miễn, đừng làm càng nữa, được không?”
Trần Miễn trầm ngâm không nói gì.
Tô Lê khẽ cười nói: “ Mình tin là chuyện này không phải ý của cậu đúng không? Mình tin cậu không phải là người như vậy.”
Trần Miễn khẽ cười rồi nói: “ Nếu như mình nói phải thì sao?”
Tô Lê sững người, hiện rõ vẻ không dám tin “ Tại…., tại sao chứ?” Cô hỏi.
Trần Miễn ở đầu dây bên kia khẽ cười rồi nói: “ Trước đây, mình không có gì cả, mình lấy cái gì để bảo vệ người mình muốn bảo vệ chứ? Tô Lê mình không muốn nhìn thấy cậu cúi đầu nhẫn nhục như vậy được, cậu chịu đựng ba năm nay, nhưng cậu có được gì chứ? Mình có thể nói cho cậu biết, việc cậu chắc chắn ly hôn là Vương Nhã Tịnh nói cho mình, là cô ta và Cao Mỹ nghe trộm được, tuy rằng mình không hề biết bọn họ muốn làm gì, bọn họ có mục đích, mình chỉ là dựa trên cơ sở của bọn họ, cho thêm dầu vào lửa, có vẻ nghe qua rất bỉ ổi, nhưng mình tự nguyện, mình nguyện vì cậu mà làm những điều này.”
“ Trần Miễn… cậu….” Tay của Tô Lê đều đang run rẫy.
Trần Miễn nhắm nghiền mắt hít một hơi thật sâu nói: “ Chỉ cần mình ngồi vào vị trí của Giang Thần Hy, mình sẽ không để cậu sống vất vả như vậy nữa.”
Tô Lê ngẩn đầu lên, chớp chớp mắt, cô đã khóc: “Trần Miễn, Mình thà là không có gì cả.” nói rồi cô liền cúp máy, cô khẽ dựa vào sô pha, trầm ngâm không nói gì.
Thiệu Phương vừa gọi điện vừa cùng Hoa Hoa đi vào, Hoa Hoa nhìn thấy Tô Lê vẫn chưa đi nghỉ nói: “ Chị Tô Lê, hai hôm nay chị đều không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, chị sao còn chưa chịu đi ngủ?”
Tô Lê nhìn Thiệu Phương liền hỏi: “ Chị Thiệu Phương, chuyện của Giang thiếu gia bây giờ sao rồi.”
Thiệu Phương thở dài rồi đáp: “ Dự định chiều nay mở cuộc họp báo thừa nhận chuyện ly hôn, tình hình bây giờ khá phức tạp, bây giờ vài cổ đông trong công ty bắt đầu không vừa ý với chủ tịch, sau khi sự việc xảy ra công ty đã phải họp cổ đông hai lần rồi.”
Tô Lê cắn chặt môi, khẽ chau mày.
Tô Lê hiểu rõ những gì mà bây giờ Giang Thần Hy phải đối mặt, Trần Miễn cũng vì thế mà càng dẫm đạp lên, nếu như không có lợi, cậu ta sẽ làm như vậy sao?
Trần Miễn đương nhiên không có năng lực như vậy, vì vậy sau lưng cậu ta chắc hẳn là sự trợ giúp của lão gia, nhắm vào Giang Thần Hy ra tay, một đòn nham hiểm như vậy, Trần Miễn sao có thể làm được cơ chứ?
Tuy không thể trừ khử tận gốc Giang Thần Hy, nhưng hiển nhiên là đem đến không ít đả kích cho Giang Thần Hy, thậm chí có thể ảnh hưởng đến dự án hợp tác lớn sau này. Nếu như hợp tác thất bại, tất cả những chuẩn bị trước đó của công ty sẽ đổ sông đổ biển, tổn thất là rất nghiêm trọng.
Tô Lê nhìn Thiệu Phương hỏi: “ Khi nào thì họp báo phóng viên?”
“ Hai giờ chiều hôm nay, tôi vừa liên lạc với cánh phóng viên.” Thiệu Phương nói.
Tô Lê nheo mắt suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi tắm.
Hoa Hoa thấy cô đang tìm quần áo, không hiểu liền hỏi: “ Chị Tô Lê, chị muốn đi đâu vậy?”
Tô Lê thử ướm bộ quần áo lên người rồi hỏi Hoa Hoa: “ Cái đầm nào đẹp?”
Hoa Hoa tuy rằng mặt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn chỉ chiếc váy trên tay trái cô nói: “ Cái này.”
Thiệu Phương bận đến mức cơm vẫn chưa ăn, vừa hay bên này có mì ăn liền, cô liền làm một bát ăn đỡ.
Nhìn thấy Tô Lê thay đồ, trang điểm, cô cũng không hiểu liền hỏi: “ Em bị hành ở trường quay vẫn chưa đủ à? Còn muốn đi đâu nữa?”
Tô Lê nhìn chị ta cười rồi đáp: “ Hôm nay thời tiết đẹp, thích hợp đi hẹn hò chứ sao.”
“ Hẹn hò?” Thiệu Phương gương mặt đầy hoài nghi.
Tô Lê trang điểm cẩn thận, cô nhìn mình trong gương, một dáng vẻ lanh lợi khiến người ta dễ mến. Gần đây do quay phim cô cắt mái ngang, càng thêm vẻ đáng yêu, cô chào Thiệu Phương, sau đó cô lấy chìa khóa xe, túi xách rồi rời đi.
Tô Lê trực tiếp lái xe đỗ ngay bên ngoài tập đoàn Giang Thị.
Cô ngồi trong xe hít một hơi thật sâu, nhìn tòa nhà màu trắng trước mặt, cứ nghĩ rằng ký vào giấy thỏa thuận ly hôn thì bọn họ sẽ đường ai nấy đi, cô có thể tự do rồi, nào ngờ mọi chuyện đã an bài, dây dưa ba năm nói đứt là đứt, thật là không dễ dàng gì.
Tô Lê hít một hơi thật sau, sau đó bước xuống xe.
Cô bước đi trên đôi giày cao gót, trực tiếp đi vào trong.
Cô đứng trước thang máy, nhìn thang máy chạy xuống từng tầng từng tầng một., cô cầm điện thoại trên tay, cúi đầu xem, Tô Lê rất không thích xem những tin tức nhảm nhí, thật hư nói gì đều có.
Lúc này thang máy “ Ding” lên một tiếng mở ra, cô đi vào trong, trực tiếp lên tầng cao nhất.
Cô trực tiếp đi vào văn phòng của Giang Thần Hy, cách một bức tường bằng thủy tinh, người bên trong làm gì nhìn qua đều thấy rõ.
Cô khẽ thò người nhìn vào trong, bên trong có vài người, sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng không biết là đang nói gì.
Giang Thaanh Hy chỉ dựa vào một bên dường như đang nghe vài lão già kia đang nói gì đó, trầm ngâm không nói gì.
“ Sao cô lại đến?” Tô Lê đứng bên ngoài, cô thư ký mà Tô Lê chẳng bao giờ nhớ tên ôm một đống tài liệu đi tới.
Tô Lê quay đầu nhìn cười rồi nói: “ Sao tôi lại không thể đến? Tô là phu nhân của chủ tịch các cô cơ mà.”
“ Chủ tịch không phải đã ly hôn với cô rồi sao?” Đối phương buộc miệng nói.
Tô Lê hất nhẹ tóc mình cười, quay đầu nhìn vào trong, thấy rõ Giang Thần Hy đã chú ý ra bên ngoài rồi, cô nhìn anh cười, rồi cô nghiêng đầu nhìn thư ký nói: “ Dù cho đã ly hôn, đại khái cũng không có gì, còn không mau vào trong, hỏi chủ tịch các cô, đến giờ ăn cơm rồi, cuộc họp khi nào thì kết thúc.”
Nói rồi cô đi đến ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng đợi.
Tô Lê chán chường lật qua lật lại tập tạp chí trước mặt, là trang bìa kỳ mới nhất của tạp chí COS, Tôn Hàm là gương mặt trang bìa lần này.
Tạp chí mỗi năm đều sẽ có một kì tập san đầu năm, có thể mời được ai đều hết sức được chú trọng, quan tâm. Tạp chí COS lại là một tạp chí thời trang có sức ảnh hưởng lớn, đương nhiên gương mặt trang bìa cũng phải là một đại minh tinh.
Khoảng 10 phút sau đó, người bên trong đều lần lượt đi ra.
Tô Lê ngẩn đầu lên nhìn anh cười, thân mật gọi mộ t tiếng: “ Chồng ơi” nói rồi liền đứng dậy, đi về phía Giang Thần Hy, giống như một con mèo đang làm nũng, cô dựa sát vào lòng anh, Giang Thần Hy nhìn cô, có chút sững người.
Lúc nãy nhìn thấy cô đến, trong lòng anh còn đang nghĩ, sao cô lại đến đây, nhưng anh càng không ngờ tới, cử chỉ của Tô Lê càng khiến anh có chút bất ngờ.
Vài người ra trước bên cạnh Giang Thần Hy chắc hẳn là những vị cổ đông bất mãn với Giang Thần Hy mà Thiệu Phương đã nói, nhìn thấy Tô Lê bọn họ có vẻ bất ngờ.
Tô Lê đầy ngờ vực nhìn bọn họ, rồi lại nhìn Giang Thần Hy chớp chớp mắt nói: “ Lẽ nào Giang thiếu gia vẫn còn bận chuyện khác ư, mấy ngày nay em đều bận quay phim, rất lâu rồi không ăn cơm cùng anh.”
Giang Thần Hy nhìn cô, có lẽ đã hiểu ra được gì đó, nheo mắt cười rồi khẽ xoa đầu cô, trầm giọng nói: “ Chiều hôm nay tôi còn có việc, chỉ có thể ở gần đây ăn cơm cùng em thôi.”
Tô Lê chớp chớp mắt cười nói: “ Được thôi, vậy thì nhà hàng tây đối diện tập đoàn Giang Thị vậy, anh thấy thế nào?”
Ánh mắt Giang Thần Hy dừng trên người cô, trầm giọng nói: “ Được, nghe em vậy.” nói rồi anh nhìn qua hai vị cổ đông phía bên kia nói: “ Hai vị, thật ngại quá, vậy tôi xin phép đi ăn với vợ tôi, lát nữa chúng ta bàn tiếp nhé.”
Hai người đồng thanh nói: “ Được”
Tô Lê nhìn bọn họ, rồi lại ngước lên nhìn Giang Thần Hy cười nói: “ đi thôi, đi thôi, em đói lắm rồi.” cô làm nũng.
Trong thang máy, Giang Thần Hy nhìn cô cười điềm đạm nói: “ Em lại diễn vở nào vậy?”
Tô Lê thân mật tựa vào vai anh cười rồi nói: “ Em không muốn làm một người nói mà không giữ lời, vong ơn bội nghĩa, bất luận việc này anh có tin hay không, cũng không phải do em truyền ra ngoài, nhưng em đã gián tiếp gây ra, cuộc nói chuyện giữa em và Hoa Hoa bị Cao Mỹ và trợ lý cô ta nghe lén, nên mới xảy ra chuyện như vậy, em biết anh cảm thấy đây chỉ là một cái cớ, nhưng em vẫn muốn làm chuyện gì đó để bù đắp, em không muốn mọi người nghĩ em là một người lòng lang dạ sói, mặc dù anh trả tự do cho em, nhưng lại rước họa vào thân, em không muốn nợ ai quá nhiều.”
Nói xong thang máy đã xuống đến tầng một.
Giang Thần Hy nói: “ Tôi đi lấy xe.”
“ Không cần đâu” nói rồi Tô Lê khẽ xà vào lòng anh, một sự chênh lệch chiều cao hoàn mỹ, mặc dù Tô Lê đi đôi giày cao gót, nhưng đều khiến người khác cảm thấy chú chim nhỏ đang quấn quýt bên người vậy.
“ Cũng không xa, hôm nay thời tiết rất đẹp, đi bộ qua đó đi.”Tô Lê cười nói: “ Em nghĩ bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên chuyên nghiệp đấy.”
Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt khẽ trùng xuống.
Vừa ra khỏi thang máy, đã khiến Lục Cảnh Niên đang đợi thang máy giật mình: “ Woaaa, đây là chuyện gì thế này?”
Tô Lê khẽ cười ngước mắt nhìn cậu ta: “ Lục nhị thiếu gia, có muốn cùng ăn cơm không?”
Lục Cảnh Niên bất giác nhận thức được khẽ lùi bước: “ Không cần đâu.”
“ Tại sao thế? Tôi có ăn thịt anh đâu?” Tô Lê bật cười nói.
Lục Cảnh Niên cười lạnh nói: “ Khó nói lắm.”
Giang Thần Hy và cậu ta chào nhau một tiếng, sau đó hai người trực tiếp đi ra ngoài, nhìn bóng dáng đang rời đi, Lục Cảnh Niên bất giác rùng mình.
Ra khỏi tòa nhà, vì Tô Lê thấy lạnh nên cô theo thói quen núp trong lòng anh.
Giang Thần Hy nhìn cô cười, anh càng ôm chặt cô vào lòng.
Tô Lê ngẩn đầu lên nhìn Giang Thần Hy, vừa đúng đụng trúng cằm anh, cô nghiêng đầu đầy vẻ chê bai rồi nói: “ Giang thiếu gia, râu của anh đâm vào em đấy.”
Tô Lê không hổ danh là cao thủ ghẹo người khác, phút chốc đã khiến Giang Thần Hy cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu trong lòng rồi.