Tô Lê thực sự không muốn chen vào giữa tình cảm của anh với Lạc Nhan, không muốn càng không có hứng thú.
“Em là vợ của anh, anh cần em ủng hộ những chuyện anh làm.” Giang Thần Hy nói lời lẽ đương nhiên.
Tô Lê dựa bên đó cười nói: “ Em đương nhiên ủng hộ Giang thiếu anh làm việc thiện rồi, nhưng mà anh cũng không hứng thú gì với việc làm việc thiện, hơn nữa anh cũng không phải là người có lòng nhân ái.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, nhưng cũng không nói gì cả.
Tô Lê chính là người như vậy, thực ra Tô Lê nói cũng không có gì sai.
Bởi vì cô là trẻ mồ côi, cô đương nhiên biết ơn nhưng mà không có nghĩa là cô nhất định sẽ giống như một vài người, bản thân có được một chút chút thành tựu liền đi quyên góp tiền làm việc thiện, sau đó căm hận để tất cả mọi người đều biết.
Càng huống hồ cô còn chưa lo được cho bản thân cô, còn có tư cách gì mà đi lo cho người khác chứ?
Từ nhỏ cô đã biết, mỗi người đều có con đường muốn đi riêng của mình, mọi người đi tốt con đường của mình đã là rất tốt rồi.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, khẽ cười một tiếng.
Giang Thần Hy vừa lái xe quay đầu nhìn cô hỏi: “Cười cái gì vậy?”
Tô Lê lắc lắc đầu, khẽ thở dài, nói: “Nói thật, Giang thiếu, anh có phải cảm thấy em rất là nhàm chán không? Người như em không có trái tim lại còn ích kỷ, so với Lạc Nhan của anh, thì đúng là không thể so sánh được không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “ Vốn dĩ hai người là hai người khác nhau, mỗi người đều có cách nghĩ riêng của mình, như Lạc Nhan, mặc dù cô ấy biết rõ năng lực của bản thân có hạn, nhưng mà cô ấy vẫn cố hết sức mình để đi giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi đó, cô ấy từng nói có thể giúp đỡ được người nào hay người đó, cái ý nghĩ cố gắng hết sức để thay đổi cuộc đời của một đứa trẻ mồ côi, rốt cuộc không phải là tất cả những đứa trẻ mồ côi đều có người đồng ý nhận nuôi, sẽ có cơ hội thành công.”
Tô Lê lại cười nói: “ quả nhiên, giống như Giang thiếu một nhân vật tầm cỡ, vẫn là giống như Lạc Nhan của anh, người con gái giàu tình yêu thương thiên hạ như vậy ở bên anh mới xứng đôi.”
Giang Thần Hy lại cười, nhẹ nhàng nói: “ trước đây anh cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng mà giờ đây anh cảm thấy, anh cần là người phụ nữ này, không cần trong lòng phải có nhiều người, có mình anh là được rồi.”
Tô Lê nhìn nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu, thế chắc chắn không phải em rồi, bởi vì trong lòng em trừ bản thân em ra thì không còn ai khác nữa.”
Giang Thần Hy khẽ chau mày cười một tiếng, nói: “Không phải vội, sau này sẽ có.”
Giang Thần Hy trầm ngâm không nói gì.
Trên đường đi cũng khá là vô vị, vì thế Tô Lê liền lấy điện thoại ra mở Weibo ra xem.
Quả nhiên, video tối qua hai người ôm hôn nhau thắm thiết dưới cổng được đưa lên trang đầu với tỉ lệ xem hot nhất.
Tô Lê thực sự cảm thấy loại chó săn này rất là vô vị, suốt ngày bám riết lấy người khác không rời, có ly hôn hay không, nghe tin đồn thị phi? Với một bà già buộc chân ngày ngày hận không thể ngồi lê đôi mách làm cho thiên hạ đại loạn mới cam tâm …
Suốt đường đi hai người cũng chỉ tùy tiện nói với nhau vài câu, nhưng mà thực tế hai người nói rất ít.
Giang Thần Hy hỏi cô về chuyện vai cô bị bong gân, Tô Lê nhận thức được khẽ cử động vai mình, nói: “không sao, chỉ là hơi đau một chút, Thiệu Phương tỷ làm to chuyện quá rồi.”
Giang Thần Hy nói: “ tối nay về anh mát xa cho em.”
Tô Lê không tiếp lời.
Xe lái được khoảng hơn một tiếng để rời thành phố đi tới vùng ngoại ô, ở vùng ngoại ô phía đông, Tô Lê cũng có nghe thấy có một viện cô nhi, không lớn lắm.
Đang suy nghĩ, một cánh cửa sắt lớn, không có tên, ở cửa có rất nhiều hình ảnh hoạt hình.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê ăn mặc mỏng manh, khẽ kêu một tiếng rồi ôm cô vào lòng cười nói: “Thật không biết vì sao em lại không thể mặc nhiều một chút chứ?”
Tô Lê trả lời rất đơn giản gọn gàng, “ Thế thì lại không đẹp nữa.”
Nhưng mà vừa nói, cô liền dụi dụi vào ngực anh, không vì điều gì cả, chỉ bởi vì trong lòng anh rất ấm áp.
Giang Thần Hy khẽ ngồi xổm và hôn nhẹ lên trán cô, trầm ngâm nói: “sau cốp xe anh có chút quà, có muốn đi cùng anh đi tìm tụi trẻ chơi không?”
Tô Lê ngước đầu lên hỏi: “Lạc Nhan của anh đều làm như thế này sao?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
Tô Lê cười nói: “Nhưng mà em muốn đi. Em cũng là trẻ mồ côi, từ nhỏ tới lớn cũng chứng kiến rất nhiều nhà hảo tâm giống như anh và em hôm nay vậy, mang theo kẹo bánh đồ chơi tới thăm chúng em, nhưng mà em không thích cùng với những đứa trẻ khác xông tới, gọi ngọt ngào những tiếng cô chú, anh chị, cảm ơn. Sau đó đưa tay tranh nhau những miếng bánh những chiếc kẹo.”
Giang Thần Hy nhìn cô, ôm eo cô, nói: “ được rồi, thế anh đi tìm viện trưởng, em đi với anh?”
Tô Lê cười, khẽ dụi dụi vào lòng anh, nói: “được ạ.”
Đi vào cô nhi viện, liền nhìn thấy có mấy chiếc xe đưa đồ tới đang đỗ ở đó, có người đàn ông cao gầy, tóc trắng đeo kính đang hô hào mọi người chuyển đồ vừa ghi chép.
“Giang thiếu.” người đàn ông gầy còm, nhìn thấy Giang Thần Hy bèn cười tiến đến hỏi thăm, “ Giang thiếu tới sớm thế.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, chỉ chỉ tay vào chiếc xe vật liệu, hỏi: “sao rồi, có vấn đề gì không.”
Người đàn ông cao gầy cười nói: “ không có, chăn rất dày dặn, phòng mới xây bên đó tôi đang cho người dọn dẹp, qua mùa hè năm sau thì có thể để bọn trẻ vào ở được rồi.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, cũng không nói gì cả.
Nhưng mà người đàn ông cao gầy kia lại chú ý đến Tô Lê đang bên cạnh Giang Thần Hy, ánh mắt dừng lại.
Tô Lê nhìn bốn xung quanh, hiển nhiên hứng thú chút ít.
Cô thực sự không có hứng thú với những chuyện như thế này, nhưng mà cũng không nôn nóng, kiên nhẫn đi cùng với Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy cùng với người viện trưởng cao gầy, còn có vài người nữa trong cô nhi viện nói chuyện một lúc, đại khái là nói chuyện Giang Thần Hy đău tiền, họ sắp xếp chuẩn bị như thế nào, làm những chuyện gì.
Thực ra Tô Lê cảm thấy cũng cần thiết phải làm rõ ràng như vậy, dù sao tiền đưa rồi cũng sợ dùng không đúng mục đích.
Thực ra có thể nhìn ra được, Giang Thần Hy đối với những chuyện này cũng rất là nghiêm túc.
Rốt cục chuyện này, đã kiên trì được một thời gian dài như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Tô Lê cảm thấy vô vị, liền một mình đi ra bên ngoài đi dạo.
“Bạn cẩn thận một chút đi.”
“ Sang bên trái, một chút nữa …”
Tô Lê quay đầu nhìn hướng chiếc cây to ở không xa phía trước mặt, có mấy đứa trẻ đang ngước lên nhìn trên cây.
Tô Lê cũng ngước lên nhìn bên trên, thì nhìn thấy có đứa trẻ con đang trèo lên một cành cây khô, đang từ từ trèo lên phía trước.
Ở chỗ không xa, nhìn thấy có quả bóng hơi bị mắc ở đó, hiển nhiên đứa trẻ đó muốn đưa tay với quả bóng đó…
“Bạn xuống đi, tớ không cần nữa …” dưới gốc cây có đứa trẻ con gái bện tóc đang nhìn bạn.
Tô Lê không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi nhỏ Trần Miễn cùng cô trèo lên cây để đưa con chim nhỏ bị rơi xuống đất bỏ về tổ.
Tô Lê khi nhỏ cũng không phải là một đứa trẻ ngoan, trèo cây leo nóc nhà có việc gì chưa từng làm qua chứ, đương nhiên náo loạn cùng với cô như vậy, thì cũng chỉ có mình Trần Miễn thôi.
Cô bất giác đi qua đó, ngước lên nhìn đứa trẻ trên cây, nhẹ nhàng nói: “ Uây, nhóc à, em như vậy thì không lấy được quả bóng đó đâu.”
Mấy đứa trẻ đều quay sang nhìn cô, đứa trẻ đó liền lập tức đưa tay nắm lấy tay của Tô Lê, “Tỷ tỷ à, chị có thể bảo bạn ấy xuống không? Em sợ bạn ấy bị ngã từ trên đó xuống.”
Tô Lê ngước đầu nhìn, nói cao không phải cao nhưng nói thấp cũng không phải là thấp, khẽ kêu một tiếng, nói: “ Em xuống đi để chị lên lấy xuống cho các em, người nhỏ như vậy, lại bướng bỉnh như thế, xuống đi.” Tô Lê lấy giọng điệu mệnh lệnh, đứa trẻ bên trên cuối cùng cũng bỏ cuộc, từ từ quay lại, sau đó chậm chậm tụt xuống cây.
Đứa bé có vẻ rất nản, Tô Lê đưa tay vuốt vuốt tóc nó, nói: “ sau này việc gì mà bản thân không thể làm nổi thì đừng có cố làm, có biết chưa?”
“Nhưng mà …” đứa trẻ có vẻ không phục.
Tô Lê nói: “ Nhưng mà cái gì? Em có biết em càng như vậy thì càng không làm được cái gì không? Em đã không đủ năng lực làm thì phải học cách chấp nhận, nếu không là tự chuốc lấy vất vả cho mình, chờ khi em có khả năng rồi em có thể làm bất cứ việc gì, không phải sao?”
Đứa trẻ nhìn Tô Lê.
Tô Lê vuốt vuốt tóc đứa trẻ, nói: “Được rồi, các em chờ chị đi lấy cái bậc thang.”
Rất nhanh, Tô Lê mang một chiếc thang ba chân đến, ngước đầu lên nhìn, độ cao cũng đủ rồi, cô cởi giày cao gót của mình ra, đi chân trần trèo lên bậc thang, rất nhanh, cô liền bắt được chiếc chiếc dây thừng, những đứa trẻ bên dưới đều vui tới mức nhảy cẫng lên.
Tô Lê cũng cười, cô cẩn thận từ từ bước xuống thang, nhưng mà đột nhiên chân cô bị trơn, bởi vì phản xạ theo chân không chú ý, một chân cô bước hẫng, cả người liền bị rơi xuống. Đám trẻ sợ hãi đều bắt đầu hét lên.
Đúng lúc cho rằng lần này ngã sẽ rất đau, thì đột nhiên có người ôm đỡ cô vào lòng, liền theo bị ngã xuống đất.
Lúc lơ đãng, cô nhìn ra Giang Thần Hy.
Là anh?!
Ngay lúc đó không dám tin, sau đó chính lúc đó, anh dùng thân thể của mình để giúp cô đỡ chiếc thang đang rơi xuống.
Tô Lê kinh ngạc hét lên, “Giang thiếu!”
Trán của Giang Thần Hy bị thang rơi trúng, cào phải và chảy máu.
Viện trưởng thấy tình cảnh đó bị dọa tới phát sợ, lập tức gọi người tới nhấc chiếc thang ra.
“Giang thiếu, Giang thiếu, anh không sao chứ?” Đám đông mỗi người một tay một chân xúm lại.
Trời ơi, đây là đại kim chủ của cả viện trẻ mồ côi.
Giang Thần Hy nhìn nhìn Tô Lê, trầm ngâm hỏi: “em có sao không?”
Tô Lê lấy lại tinh thần, nhìn anh, khẽ mím môi, lắc lắc đầu nói; “Không sao.”
Cô đỡ Giang Thần Hy, ôm lấy eo anh, ngước đầu lên nhìn anh, một vệt máu trên trán trượt xuống, Tô Lê khẽ chau mày, “Chảy máu rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ chớp chớp môi, nói: “Em đang lo cho anh sao?”
Tô Lê không tránh khỏi sự cám dỗ của anh, khẽ quay đầu.
Lúc này có người cầm hộp thuốc sơ cứu đi tới, hiệu trưởng nói: “Giang thiếu, mau xử lý vết thương đi.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
Trại mồ côi có một bác sỹ, bình thường tụi trẻ sốt ốm đều là do vị bác sỹ này phụ trách.
Mau tới xử lý vết thương cho anh Giang Thần Hy đi, chỉ là vết bầm đơn giản thôi.
Tô Lê ngồi xổm ở bên cạnh nhìn anh, hỏi: “ cảm giác như thế nào? Trên người có thấy đau ở chỗ nào không?” ngã thẳng từ thang xuống, không biết có nặng không.
Giang Thần Hy nhìn cô, trong mắt anh hiện lên một nụ cười, Tô Lê nhìn anh, một chút …