Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 137: Chương 137




Hoa Hoa mang đến hai bộ quần áo nhìn Tô Lê nói: “ Chị Tô Lê, hay là em quay về mang ít quần áo qua đây?”

Tô Lê cắn một miếng táo rồi nói: “ Sao thế? Sợ phiền phức? Không muốn đem quần áo qua cho chị à?”

Hoa Hoa cười đáp: “ Đương nhiên không phải rồi, chỉ là em cảm thấy chị là chủ nhân ở đây, mà quần áo đều không có, nhỡ đâu những con hồ ly tinh kia nhân cơ hội đối phó với chị thì sao?”

Tô Lê chỉ cười, đặt trái táo đã bị gặm một nửa vào lại đĩa trái cây, cầm bộ đồ ướm thử lên người rồi nói: “ đem những thứ đó trở về đây là không thể nào, Giang thiếu gia sẽ không tùy tiện đem phụ nữ về sống chung đâu, có điều ở bên ngoài, nếu như đàn ông bọn họ lăng nhăng, phòng bị thì cũng có ích gì đâu? Cho dù quần áo của chị có là bùa chú trừ tà treo đầy đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì đâu.”

Hoa Hoa dường như hiểu mà cũng chưa hiểu gật đầu lia lịa..

Tô Lê cười rồi nói: “ Nói với em thì em cũng không hiểu.” nói rồi cô quay người tiện tay cởi chiếc áo trên người, trên người vẫn còn một vài dấu tích, Tô Lê nhìn bản thân trong gương.

Hoa Hoa ngưỡng mộ nhìn Tô Lê nói: “ Chị tô Lê, nói thật, em mà là chị, em cũng sẽ yêu chị mất.”

Tô Lê nghiêng đầu nhìn cô nói: “ lau nước dãi đi.”

Hoa Hoa ngây ngô cười, có điều ánh mắt cô dừng lại ở sau eo Tô Lê, cô khẽ sửng người, sửng sốt nói: “ Chị Tô Lê, vết sẹo này của chị…..”

Tô Lê nghe xong liền chạm tay ra sau, cô cảm nhận được sự gồ ghề, nhấp nhô.

Tô Lê điềm đạm nói: “ tai nạn, trước đây chị gặp tai nạn, là từ đó để lại vết sẹo này.”

“ Trời ơi!” Hoa Hoa sửng sốt nói: “ Chắc chị đau lắm.”

Tô Lê nghe xong bỗng sửng người, Tô Lê nhìn Hoa Hoa.

Hoa Hoa không nhận ra sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của Tô Lê, cúi đầu nhìn vào vết thương trên eo cô, rồi nói: “ Lúc đó chắc hẳn chị rất đau rồi, cái sẹo này sâu như vậy,chắc chắn là bị thương rất nặng, đúng không?”

Hoa Hoa nói rồi ngẩn đầu lên nhìn Tô Lê.

Ánh mắt Tô Lê có chút hoảng hốt, sau đó cười nói: “ chị đã quên cả rồi.”

Hoa Hoa nói: “ vết sẹo để lại quên đi đau đớn, câu này quả thực không sai, có điều, đại nạn không chết nhất định sau này gặp phúc lớn. Chị Tô Lê, bà ngoại em thường nói, đây đều là ý trời, chị cầu không được, trốn cũng không xong, những gì của chị thì sẽ là của chị, chị xem, bây giờ chị là vợ của chủ tịch vừa đẹp trai vừa giàu có, lại có sự trợ giúp của chị Thiệu Phương, sau này chị nhất định có phúc phần.”

Tô Lê chỉ cười nhưng không hề nói gì.

Có trời mới biết cứ dây dưa như thế này với Giang Thần Hy là phúc hay là họa.

Thay quần áo xong cô đi xuống lầu, Lục Cảnh Niên và A Hào đã rời đi cả rồi.

Giang Thần Hy đang làm đồ ăn cho cô, anh vừa chiên ốp la vừa nói: “ Hôm nay Tô Lê có lịch trình gì không?” rất rõ là đang hỏi Hoa Hoa.

Hoa Hoa nhanh trí đáp: “ Dạ không có, chị Thiệu Phương nói mấy ngày nay để chị Tô Lê chuẩn bị để vào đoàn phim mới.”

Giang Thần Hy cầm cái chảo quay người cho trứng ốp la ra dĩa, nhìn qua Tô Lê đang ở bên cạnh ăn yến mạch, điềm đạm nói: “ Vậy thì mấy ngày này cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Lê cười vứ ăn yến mạch vừa đáp: “ Được thôi, đều nghe lời Giang thiếu gia hết.”

Hoa Hoa khéo léo rời đi.

Giang Thần Hy làm cho cô một cái sandwich ốp la, đưa đến trước mặt cô bảo cô ăn.

“ tối này có chuẩn bị quần áo gì chưa?” Giang Thần Hy hỏi cô.

“ Chưa” Tô Lê ăn một mẩu sandwich, ngước mắt nhìn anh đáp.

Giang Thần Hy chống tay lên bàn trước mặt cô cười rồi nói: “ Buổi chiều không có việc gì thì đi shopping đi, tôi thấy em là rất lâu rồi chưa mua đồ đạc gì rồi.”

Nói rồi đặt cái thẻ phụ ra trước mặt cô.

Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi điềm đạm nói: “ Sau này có làm ầm ĩ đòi ly hôn với tôi cũng không cần trả lại cái thẻ này, nếu không thì sẽ đói đấy, biết chưa?”

Tô Lê nhìn anh khẽ chau mày nói: “ Anh không lo rằng em sẽ tiêu sạch tiền của anh à?”

Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười một tiếng rồi điềm đạm nói: “ Vài bộ quần áo, vài đôi giày không đến nổi đem cả gia tài nhà tôi cho em tiêu hết.”

Tô Lê hít một hơi sâu, cất cái thẻ đi.

Tô Lê lên lầu lấy điện thoại, Giang Thần Hy cầm bộ đồ vest từ phòng thay đồ đi ra.

Chỉ thấy anh tiện tay đặt trên giường, cởi bỏ bộ đồ ngủ màu xám trên người, để lộ thân hình vạm vỡ.

Không thể phủ nhận, thân hình của anh rất đẹp.

Anh nghiêng đầu nhìn Tô Lê đang dựa vào ghế yên lặng nhìn anh nói: “ Đẹp?”

Tô Lê ngước nhìn anh, gật đầu cười rồi nói: “ Đẹp!”

Giang Thần Hy mặc lên người chiếc sơ mi màu xanh sẫm, ngón tay linh hoạt gài từng cúc áo.

Tất cả các động tác đều rất nho nhã.

Giang Thần Hy khẽ ngước nhìn, ánh mắt có vài phần dị thường: “ Giúp tôi chọn một cái cà vạt.”

“ Được.” Tô Lê không hề từ chối, đi vào chọn giúp anh một chiếc cà vạt hợp với chiếc sơ mi và bộ vest anh mặc.

Cô mang dép lê, đi đến trước ngực Giang Thần Hy.

Cô nhón chân, giúp anh thắt cà vạt.

Giang Thần Hy nhìn cô, cúi người hôn lên môi cô, coi như đền bù.

“ Tôi phải đến công ty họp.”

Anh giống như đang vỗ về thú cưng của mình vậy, dịu dàng nói: “ Tôi qua không là em đau chứ?” Hôm nay có vẻ không được phấn khởi cho lắm.

Nói thật thì rất mệt, rất buồn ngủ.

Tô Lê ngước nhìn anh cười rồi nói: “ Giang thiếu gia mà cũng quan tâm đến điều này ư?”

Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi nói: “ Em bây giờ là vợ của tôi.”

Tô Lê chớp chớp mắt nhìn anh: “ Ra là vậy…”

Giang Thần Hy nâng cằm cô, trầm giọng nói: “ Tối qua lần đầu tôi không vào sâu, lần thứ 2 tôi có mang cái đó, yên tâm.”

Tô Lê nghe xong bỗng sửng người, cô nhìn anh với ánh mắt không hiểu, Giang Thần Hy nói những thứ này với cô làm gì?

Cô gật gật đầu, có lẽ là muốn nói với cô đừng lo lắng việc mang thai?

Có lẽ vậy.

Có điều Tô Lê cũng không hề nghĩ rằng sẽ có con với Giang Thần Hy lần nữa.

Sẽ không có chuyện đó và sẽ không có khả năng đó.

“ Em biết rồi!” Tô Lê cười hai tay ôm chặt cổ anh: “ Giang thiếu gia không phải nói là phải đến công ty họp sao?”

Giang Thần Hy “ ừm” một tiếng.

Tô Lê ngồi trên sô pha chán chường xem ti vi.

Hai ngày gần đây, tin tức giữa cô và Giang Thần Hy thật sự không ít.

Giống như một sự cố ý sắp xếp.

Có điều cũng không thể nói là dường như được, những việc này chỉ e là Giang Thần Hy cố ý sắp xếp cả rồi.

Ít nhất thì Tô Lê nghĩ vậy.

Tô Lê không đi shopping, tiêu xài phung phí.

Mệt, buồn ngủ.

Cô co ro nằm trên sô pha nguyên cả ngày.

Vốn dĩ muốn đi về, nhưng nghĩ lại thì thôi vậy.

Gần đây cô quá phô trương rồi, không muốn rước thêm phiền phức nữa.

Tối nay chỉ là buổi tiệc gia đình cũng không long trọng gì, Tô Lê đứng nhìn mình trong gương, ngắm đi ngắm lại cách ăn mặc của mình, vẫn cảm thấy rất đẹp.

Giang Thần Hy giải quyết xong việc ở công ty trở về thì đã thấy Tô Lê nằm ngủ trên sô pha.

Giang Thần Hy gọi cô dậy, sau đó lên lầu tắm rửa thay quần áo.

Sau đó hai người đi xuống buổi tiệc.

Món ăn là làm theo khẩu vị của lão gia, ông không thích dùng nĩa, ông thích ăn đồ trung.

Không khí trên bàn ăn không được thoải mái, rất ngượng ngùng.

Dù sao thì những người ngồi trong bàn này, chưa tới một tuần trước, đã đấu đá với nhau một trận.

Tuy rằng cuối cùng người thắng là Giang thần Hy, nhưng chỉ vỏn vẹn là anh thắng mà thôi.

Đến cả Tô Lê, cô cũng đã thua.

Nói thật ra, Tô Lê nghĩ rằng bữa ăn như thế này không cần thiết phải ăn.

Mọi người đều hiểu tâm địa của đối phương, ngoài mặt thì tỏ ra vui vẻ, sau lưng thì dấu một con dao, lại đâm lẫn nhau lúc nào không hay.

Tô Lê xin phép đi vệ sinh, nhưng nửa đường thì bị Trần Miễn ngăn lại.

“ Trần Miễn.”

Trên bàn ăn, cũng chỉ có ánh mắt của Trần Miễn là luôn dừng lại trên người cô.

“ Mình hỏi cậu, là cậu tự nguyện giúp anh ta hay anh ta lại dùng cách nào đó uy hiếp cậu?” Trần Miễn vẫn luôn không tin rằng Tô Lê lại giúp Giang Thần Hy.

Tô Lê nhìn anh, khẽ thở dài rồi nói: “ Trần Miễn, Giang Thần Hy cũng không phải thần thánh, anh ấy cũng không có nhiều chiêu trò có thể điều khiển một người như mình được.”

Trần Miễn nghiến chặt răng trầm ngâm nhìn cô nói: “ Vì vậy mà nói, là cậu chủ động, không phải bị ép?”

Tô Lê thở dài nhìn Trần Miễn nói: “ Phải.”

Trần Miễn nhìn cô khẽ cười một tiếng rồi nói: “ Mình đã từng nói, nếu cậu muốn rời khỏi Giang Thần Hy thì có rất nhiều lý do nhưng việc cậu không muốn rời khỏi anh ta chỉ có một lý do, nhưng cậu không hề thừa nhận.”

Tô Lê nhìn Trần Miễn khẽ cười rồi nói: “ Trần Miễn, cậu không phải người trên thương trường, hà cớ gì phải mê mụi như vậy chứ? Tuy nói ra rất buồn cười, nhưng quả thực mình không muốn thấy cậu như vậy, cậu thuộc về đường đua ngoài kia chứ không phải ở đây, cậu hiểu chứ?”

Trần Miễn hất hai tay đang nắm chặt của Tô Lê ra, cậu khẽ cười rồi nói: “ Chỉ cần mình trở thành người như Giang Thần Hy, mình mới có thể làm những điều mình muốn, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.”

“ Nhưng mình chỉ muốn cậu sống tốt, không muốn nhìn thấy cậu như thế này, cậu hiểu chứ?” Tô Lê gần như gào lên.

Trần Miễn đáp: “ Tô Lê, mình ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, cũng không thể làm ấm con tim cậu. Nếu đã như vậy thì mình cũng không bận tâm nữa, chỉ cần mình có thể bảo vệ cậu là được rồi.”

Tô Lê nhìn cậu cười rồi nói: “ Trần Miễn, mình chính là tai họa, ai ở bên cạnh mình đều gặp rắc rối. Mình …. Không muốn chịu bất kỳ tổn thương nào, cậu đối với mình quả thực rất quan trọng.” Tô Lê nói rồi nắm chặt cánh tay cậu một lần nữa khẽ nói: “ Trần Miễn, trò chơi này đừng chơi nữa, được không?” chúng ta đều không chơi nổi đâu, mình không muốn cậu trở thành vật hy sinh trong trò chơi theo đuổi quyền lực này đâu.”

Trần Miễn nhìn cô lắc đầu nói: “ Mình từng nói, mình sẽ ở bên cậu, khi nào cậu rời khỏi Giang Thần Hy, mình sẽ rời khỏi trò chơi này.”

Tô Lê nhắm nghiền mắt có chút giận dữ nói: “ Đến lúc đó, cậu còn có thể trở ra được ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.