Tô Lê cười cười, xoa tóc mình, cười nói: “ Có phải anh nghĩ nhiều không.”
Diệp Minh nhìn cô, cười khổ nói: “ Có lẽ vậy.”
Từ nhà ăn đi ra, Diệp Minh nhận một cuộc điện thoại, nhìn cô, anh nói: “ Em đi đâu, anh đưa em đi?”
Tô Lê xoa xoa tay, hà một hơi, cười nói: “ Được thôi, tôi muốn đi phòng thu.”
Diệp Minh gật đầu, nói: “ Xe của anh dừng ở kia, đi thôi.”
Tô Lê đi theo Diệp Minh sang bãi đỗ xe, nhưng mà vì đi giày cao gót khi đi qua miệng cống nước, cả người nghiêng xuống, Diệp Minh nhìn thấy liền giơ tay giữ cô: “ Sao thế?”
Tô Lê cúi đầu nhìn, gót giày cao gót bị kẹt trong khe nắp cống, cô thử rút lên, nhưng không được.
“ Để anh.” Diệp Minh nói, ngồi xổm xuống, một tay cầm chân cô, một tay nhấc giày cao gót lên rồi giúp cô đi lại.
Ánh mắt anh dừng lại cở mắt cá nhân cô, mày hơi chau lại, ngón tay cái xoa xoa hình xăm hoa tường vi. Trần Miễn nói với anh, chỗ gót chân và chỗ eo cô còn lưu lại vết sẹo của vụ đụng xe năm đó, rất đáng sợ, đó là bằng chứng của vụ đụng xe năm đó.
Tô Lê nhìn anh, bình thản nói: “ Diệp Minh, bỏ tay ra.”
Diệp Minh nghe xong hơi sững lại, sau đó bỏ chân Tô Lê ra, Tô Lê đi lại giày cao gót, chỉ tiếc là bị xước mấy đường.
Ngồi sau xe, Tô Lê tháo đôi giày ra nhìn, lầm bầm: “ Vừa mua tuần trước.”
Diệp Minh nhìn cô tiếc đôi giày, nói: “ Anh mua cho em một đôi mới nhé.”
Tô Lê bình thản nói: “ Không cần đâu, đó không phải là đôi trước đó nữa, về vứt đi là xong. Dù sao thì tôi có rất nhiều giày cao gót.”
Diệp Minh nhìn cô, cũng không nói gì.
Xe dừng lại trước phòng thu, Tô Lê nhìn anh cười nói: “ Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Diệp Minh nhìn cô, nói: “ Đừng nói cảm ơn, bất kỳ chuyện gì anh làm cho em đều là cam tâm tình nguyện.”
Tô Lê nhìn anh không nói gì.
Diệp Minh dứt lời liền xuống xe, mở cửa xe cho cô.
Khi Tô Lê định rời đi thì bị Diệp Minh nắm cổ tay:"Tô Lê."
Tô Lê quay người nhìn anh, nói:" Còn có việc gì sao?"
Diệp Minh nhìn cô trầm mặc một hồi mới cụp mắt xuống, thả tay cô ra, cười nói:" Không có gì, anh quên nói gì rồi."
Tô Lê ồ một tiếng:" Tôi vào đây, bye bye." Dứt lời, liền quay người đi thẳng vào trong.
Diệp Minh nhìn Tô Lê đang nói gì đó với trợ lý, trong mắt có ý vị khó đoán, lẩm bẩm:" Tô Lê, những gì anh thiếu em, anh nhất định sẽ trả lại. Bao gồm cả anh. Yên tâm, chỉ cần là lựa chọn của em, anh nhất định sẽ giúp con thực hiện...".
" Chị Tô, sao người đưa chị về lại là người khác vậy." Hoa Hoa khó hiểu hỏi:" Người đó là ai, hình như em chưa gặp qua."
Tô Lê nhìn về hướng Diệp Minh, anh đã lái xe rời đi rồi.
Cô coi như không có việc gì ồ một tiếng, cười nói:" Người cũ."
" A?" Hoa Hoa kinh ngạc nhìn Tô Lê.
Tô Lê khó hiểu nhìn cô, cười nói:" Sao? Sao lại ngạc nhiên vậy?".
Hoa Hoa theo Tô Lê vào trong, Tô Lê cần quay tập tiếp theo, cô ngồi bên cạnh Tô Lê, nói:" Em ngạc nhiên là vì chị Tô Lê lại có thể hoà hợp với người cũ như vậy, không phải luôn luôn là mâu thuẫn đối nghịch hoặc thành người xa lạ sao. Một người bạn của em chính là vậy, khi chia tay bạn trai thì cãi nhau ầm ĩ."
Tô Lê cười nói:" Con người mà, sẽ gặp được một kẻ tồi tệ. Cũng có lúc phải cảm ơn người đó vì đã làm cho mình hiểu được một số chuyện."
Hoa Hoa giơ hai tay lên bụm má, lẩm bẩm:" Làm em cũng không dám yêu. Thật đáng sợ."
Tô Lê nhìn cô, giơ tay nặn mặt cô, cười cười không nói.
Hai hôm sau, tin tức đồng loạt đưa tin vật liệu xây dựng tập đoàn Giang Thị sử dụng vượt quá chỉ tiêu.
Vì Giang Thần Hy vừa đi công tác trở lại, lúc Tô Lê tìm anh ăm cơm, anh đang mở cuộc họp nắm bắt tình hình.
Trần Miễn lần đầu tiên tham dự cuộc họp lãnh đạo. Anh ngồi vô vị một bên, dù sao chuyện này cũng là do anh phụ trách.
Mà báo cáo điều tra cũng đã có, chuyện này vốn dĩ chỉ là chuyện vô căn cứ, công ty lập tức tổ chức họp báo, Giang Thần Hy đích thân ra mặt giải thích.
Bởi vì xử lý kịp thời, cũng không gây ra hậu quả và ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lúc Tô Lê đến công ty, họp báo vừa kết thúc, Giang Thần Hy đang cùng mấy cổ đông lớn họp bàn.
Cô đành ngồi đợi anh, đợi đến 1
0 vẫn chưa kết thúc, cô đói không chịu được liền gọi đồ ăn đưa đến.
Khi Giang Thần Hy họp xong trở về văn phòng, Tô Lê đang ngồi trên sô pha, tay cầm một cái cánh gà ăn rất ngon miệng. Nhưng ngửi thì có vẻ rất cay.
Mấy người đều đói đến bụng dính lưng, không nói gì lấy đồ ăn luôn.
Tô Lê ngồi một bên nhìn bọn họ ăn, không nói gì.
Dường như đã hồi lại một chút, Lục Cảnh Niên sau khi nhận điện thoại liền ném qua một bên, ăn hai miếng cơm nói:" Tra được rồi."
Giang Thần Hy ăn hai miếng cơm, Tô Lê giữ anh gắp chút thức ăn, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Lục Cảnh Niên bình thản nói:" Là Diệp Minh." Dứt lời liền vô thức nhìn Tô Lê.
Tô Lê làm như không có chuyện gì ăn đồ trong tay mình, giả bộ nghe không hiểu họ đang nói gì.
Lục Cảnh Niên cười khẽ, nhìn Tô Lê một cách châm biếm, cười nói:" Thực sự không biết là lần này có phải cảm ơn vị thiếu gia họ Diệp không."
Tô Lê cầm một cái cánh gà đưa lên miệng Giang Thần Hy, cười nói:" Giang thiếu, anh thử xem, mùi vị rất được."
Giang Thần Hy nhìn cô, ừm mọt tiếng, há miệng cắn một cái:" Ừm, mùi vị không tệ."
Tô Lê liếm đầu ngón tay, cười nói với Lục Cảnh Niên:" Lục thiếu,anh ăn đi, đừng khách sáo." Cô thản nhiên không quan tâm họ nói cái gì. Cô cũng nhìn ra, anh mắt của Giang Thần Hy nhìn cô có chút khác biệt.
Hôm nay, cô cùng Giang Thần Hy đi tham gia một bữa tiệc.
Khi Tô Lê đi vòng qua hành lang, nhìn thấy Giang lão gia, Giang phu nhân và Trần Miễn.
Tô Lê cung kính chào hỏi, Giang lão gia nhìn cô một cái rồi trực tiếp rời đi.
Trần Miễn nhìn cô, Tô Lê nhìn anh,cười cười.
Trần Miễn nhìn cô đầy thâm ý, nhưng không nói gì, theo Giang lão gia rời đi.
Giang lão gia hiện tại bắt đâù mang Trần Miễn đi ra ngoài, ý tứ của ông ta, ai có mắt đều nhìn ra.
Tô Lê hít sâu một hơi, xoay người, vừa định rời đi thì gặp phải Giang phu nhân. Giang phu nhân nhìn cô, dừng bước.
Tô Lê làm như không cơ chuyện gì, cười nói:" Phu nhân, có gì chỉ giáo sao?"
Giang phu nhân nhìn cô, hơi nhíu mày lại, đi đến chỗ Tô Lê, hơi nghiêng mặt nhìn cô, hừ lạnh nói:" Thiếu phu nhân Giang gia có thể nhẫn nhịn như vậy. Còn cần tôi chỉ giáo sao."
Tô Lê nghiêng mặt nhìn bà ta, cười bình thản, nói:" Phu nhân nói gì, tôi không hiểu."
Trong con mắt của Giang phu nhân lộ ra một tia sát ý:" Cô đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi, cô làm cái gì trong lòng cô hiểu rõ. Cô đừng quên thân phận của mình và địa vị của cô ở Giang gia. Hừ! Cô cho rằng cô làm như vậy liền có thể thay đổi được cục diện sao? Còn có,cô cho rằng cô giúp nó thì Trần Miễn sẽ cảm ơn cô sao? Đừng có mơ, đợi thực lực của nó mạnh rồi, nó sẽ là uy hiếp lớn nhất của Giang Thần Hy, cô tự coi mình là thông minh. Hoặc là cô đang cố ý giúp Trần Miễn? Ha, tôi đã sớm nghe quan hệ của cô và Trần Miễn không bình thường rồi, xem ra đúng là như vậy”.
Tô Lê cụp mắt cười nói:" Phu nhân, những từ ngữ cay độc như vậy không hợp với phu nhân đâu. Hơn nữa, tôi một chút cũng không hiểu lời phu nhân, cái gì mà giúp ai. Tôi không hiểu bà đang bày ra trò gì. Tôi á, chỉ là một diễn viên nhỏ, chỉ biết đóng phim thôi. Phu nhân có phải... Nhầm cái gì không?"
Sắc mặt Giang phu nhân trầm lại, bà ta cắn răng nghiến lợi nói:" Tô Lê, cô đừng có phách lối, cô cho là đắc tội tôi thì được lợi gì?".
Tô Lê nhìn bà ta, chớp chớp mắt, lộ ra vẻ vô tội, nói:" Phu nhân, tôi đã làm gì sao? Sao bà lại bảo tôi đắc tội bà. Nếu tôi có làm gì sai, bà phải rộng lượng tha thứ đấy nhé."
Giang phu nhân tức tái mặt, hừ lạnh một tiếng:" Được, tôi sẽ xem cô nhịn được bao lâu." Dứt lời liên quay người rời đi.
Tô Lê nhìn bóng lưng của Giang phu nhân, hít sâu một hơi.
Tô Lê trở về phòng mà chủ nhà sắp xếp cho khách, vì sau khi yến tiệc kết thúc, còn rất nhiều hoạt động khác.
Tô Lê đẩy cửa bước vào, không ngờ nhìn thấy Giang Thần Hy đang ngồi dựa vào sopha dưới ánh đèn xinh đẹp. Vì là yến hội nên anh phải uống mấy ly rượu.
Tô Lê đi đến ngồi xuống bên cạnh, quan tâm hỏi:" Giang thiếu?"
Giang Thần Hy mở mắt nhìn Tô Lê, giơ tay xoa cằm cô, hỏi:" Đi đâu thế? Tiệc kết thúc rồi mà cũng không thấy em đâu?".
Tô Lê cười cười:" Em đi nhà vệ sinh. Sau đó quay ra thì lạc đường."
" Giang Thần Hy nhìn cô cười khẽ:" Vậy sao, sao không gọi điện cho tôi?"
Tô Lê cụp mắt cười nói:"Không sợ làm người khác biết vợ của Giang thiếu là một kẻ mù đường sao?".
Giang Thần Hy cười, nói:" Sợ gì? Cho dù là ngu ngốc, chỉ cần là vợ Giang Thần Hy tôi, tôi đều thích."
Tô Lê nghe xong dựa vào lòng Giang Thần Hy:" Giang thiếu thực sự không chán ghét em sao? Nếu một ngày em trở nên ngu ngốc, anh vẫn cần em sao?".
" Đương nhiên." Giang Thần Hy không nghĩ lập tức trả lời.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, không biết từ bao giờ, cô càng ngày càng thích chui vào lòng anh như vậy, hưởng thụ sự mềm mại của anh.
Làm cô cảm thấy vô cùng yên tâm và ấm áp.
" Giang thiếu sẽ trách em sao?" Tô Lê nhẹ giọng hỏi.