Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 160: Chương 160




Có điều lúc rời đi vẫn là bị Trần Miễn và Vương Nhã Tịnh nhìn thấy.

Tô Lê nhìn bọn họ, lạnh nhạt cười một tiếng sau đó liền xoay người đi thẳng……

Buổi sáng ngày hôm sau Tô Lê đi theo người của Giang gia đi tới nghĩa trang.

Sau khi bái tế xong, Tô Lê liếc nhìn Giang Thần Hy nói: "Em xuống dưới đợi anh."

Cô biết Giang Thần Hy phải tới bái tế người đó.

Tô Lê nói xong liền xoay người rời đi, nhưng lại bị Giang Thần Hy giữ chặt lấy cánh tay.

Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, anh im lặng một lúc rồi nói: "Sẽ rất nhanh thôi."

Tô Lê gật đầu ừ một tiếng rồi híp mắt lại cười nói: "Được, em đợi anh."

Giang Thần Hy gật đầu, sau đó liền quay người bước thẳng tới hướng khác.

Tô Lê khoác chiếc áo choàng lên người, ánh nắng không tệ, cô đứng trên sân thượng nghiêng đầu nhìn về phía biển.

Nơi này có núi có nước, xem ra phong thủy không tồi.

Hôm nay Vương Nhã Tịnh cũng tới, mặc dù cô ta không có tư cách bái tế tổ tiên của Giang gia, nhưng cô ta vẫn đi theo tới đây.

Lão gia nói muốn nói riêng với Trần Miễn vài chuyện, Tô Lê đại khái cũng biết được chuyện đó có liên quan tới chuyện tiễn bố mẹ anh trở về.

Đúng lúc đó Thiệu Phương gọi điện thoại cho Tô Lê, nói một ít chuyện liên quan tới công việc, hai người nói một lúc liền cúp máy.

Vừa xoay người, cô đã nhìn thấy Vương Nhã Tịnh nhìn cô bằng ánh mắt thù hận. Tô Lê hít sâu một hơi rồi kéo áo khoác của cô ta nói: "Tìm tôi... có chuyện gì sao?"

Vương Nhã Tịnh nghiến răng lại nói: "Cô hài lòng rồi chứ? Anh ấy nói muốn chia tay với tôi, cô cũng nghe thấy rồi, đợi đứa con này của tôi sinh ra, anh ấy sẽ chia tay với tôi, bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ?"

Tô Lê nheo mắt lại cười nói: "Tôi hài lòng cái gì? Chuyện của hai người liên quan gì đến tôi? Vương Nhã Tịnh, đừng có mà hễ giữa hai người xảy ra chuyện gì liền đổ hết tội lên đầu tôi."

"Tô Lê! Cô bớt ở đây giả ngu đi, cô không biết người ở trong tim Trần Miễn vẫn luôn là cô sao? Hầy, anh ấy uống say rồi miệng vẫn luôn gọi tên cô, ngay cả trong mơ anh ấy cũng gọi tên cô! Tô Lê, cô thì có gì tốt chứ? Tôi yêu anh ấy như vậy, vì anh ấy tất cả mọi chuyện xấu hổ tôi đều làm cả rồi, nhưng bất luận là tôi làm gì, hay làm thế nào thì anh ấy cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái. Cô thì có gì tốt chứ? Cô chỉ là một đôi giày rách được người ta sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần, chính là một thứ hàng kém chất lượng......"

Tô Lê chau mày lại rồi ném cho cô ta một cái tát rồi lạnh nhạt nói: "Nếu như tôi là Trần Miễn, tôi đã sớm chia tay với cô rồi, phiền cô có lên cơn thần kinh thì cũng đừng tới tìm tôi, Trần Miễn đủ nhẫn nại để nhìn cô làm như vậy, nhưng tôi thì không đâu, đúng thật là phiền."

Quả thực, từ sau khi Vương Nhã Tịnh mang thai dường như đã biến thành một người vợ điên rồ vậy, có trời mới biết cô ta vốn dĩ là một con người như vậy, còn đánh giá cô ta quá cao.

Trước đây Tô Lê cho rằng cô ta là một người có dã tâm lớn, không phải là một người lương thiện.

Nhưng bộ dạng tức giận này của cô ta thực sự làm cho người ta chán ghét.

Dứt lời, Tô Lê liền bước qua người Vương Nhã Tịnh, chuẩn bị đợi Giang Thần Hy. đúng lúc này điện thoại của cô lại rung lên, cô dừng trước phái trước cổng thang máy, sau đó kết nối được thành công điện thoại, là điện thoại của Hoa Hoa, Hoa Hoa nói với cô bộ đồ cô đặt đã về rồi, hỏi cô qua đó hay về nhà thử.

Tô Lê nói với cô ấy ngày mai cô sẽ trở về thử đồ.

Lúc làm việc ở cùng với Hoa Hoa vẫn tiện hơn, căn hộ của Giang Thần Hy thực sự không tiện.

Tô Lê không thích ở đó, cô thích những nơi đô thị phồn vinh, như vậy mới không cảm thấy lạnh lẽo.

Sau đó cô nói chuyện với Hoa Hoa một lúc, chỉ đợi không thôi thì thực sự rất vô vị, cô vừa nói vừa bước chậm rãi xuống lầu.

Vương Nhã Tịnh xoay người lại liền nhìn thấy Tô Lê đang xoay người bước về một hướng khác, liền nắm chặt lấy cánh tay đang buông thõng bên người. Cô ngắm nhìn xung quanh, nơi đây là nghĩa địa, xung quanh không có quá nhiều người tới đây, ánh mắt cô lộ ra vài tia lạnh lẽo, cô ta bước thật nhanh tới đằng sau Tô Lê, cô ta nghiến răng rồi từ từ giơ tay lên...

Tô Lê đang nghe điện thoại dường như cũng cảm thấy đằng sau có thứ gì đó bước tới, cô quay người lại nhìn, liền nhìn thấy một người đứng sau lưng cô, thấy một cái bóng đang từ từ giơ tay lên.

Cô trở nên căng thẳng, sau đó liền xoay người rời đi, đúng lúc này, Vương Nhã Tịnh cũng cố gắng hết sức đưa tay ra, cô dẫm vào giày cao gót rồi hét lên một tiếng, cô có chút lảo đảo, sau khi bình tĩnh lại cô liền đưa tay ra tóm lấy balo đeo trên lưng của Vương Nhã Tịnh để làm ổn định cơ thể, Vương Nhã Tịnh đương nhiên không ngờ tới chuyện này, ngay lập tức mất đi thăng bằng nên cả người liền ngã xuống cầu thang, ngược lại Tô Lê một tay giữ chặt lấy cô ta, cô dùng sức để ổn định lại cơ thể, một tay bám trên cầu thang, đầu gối cô thì va mạnh vào cầu thang, đau tới mức khiến cô nghiến răng lại.

Mà tất cả những chuyện này đều xảy ra trong vài phút ngắn ngủi, đợi Tô Lê hoàn hồn, cô ngồi trên cầu thang nhìn xuống liền nhìn thấy Vương Nhã Tịnh đã lăn xuống cầu thang, cách sân thượng vài mét...

Sau đó, có lẽ vì nghe thấy tiếng kêu mà người dì cùng Giang phu nhân chạy tới, người dì thấy vậy không kìm được mà kêu lên. Tô Lê muốn đứng dậy, nhưng chân cô ngày càng đau, cô nghiến răng lại, cuối cùng vẫn đành ngồi xuống chỗ cũ.

Sau đó Trần Miễn cũng chạy tới, anh thực sự không tin vào mắt mình những gì diễn ra trước mặt.

Cô con gái của người dì đó là người đầu tiên tỉnh táo lại, thúc giục Trần Miễn: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa cô ấy tới bệnh viện đi.”

Trần Miễn lúc này mới tỉnh lại, anh lập tức bước xuống lầu, nhưng lúc anh bước qua người Tô Lê liền hơi dừng lại quay người nhìn cô, anh hơi chau mày lại, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường…….

Giang Thần Hy nhận được điện thoại của cô con gái người dì liền lập tức qua đó, nhìn thấy Tô Lê đang từ từ đứng dậy.

Giang Thần Hy chau mày bước tới hỏi: “Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Cô con gái của người dì nói: “Chúng tôi cũng không rõ lắm, Nhã Tịnh ngã xuống đó rồi, hiện giờ Trần Miễn đã đưa cô ấy tới bệnh viện, Thần Hy, cậu cũng mau đưa Tô Lê tới bệnh viện đi.”

Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, sau đó một tay ôm lấy cô rời khỏi nghĩa trang……

Rất nhanh đã tới bệnh viện, Tô Lê ngoan ngoãn dựa vào lòng Giang Thần Hy, bác sĩ xử lí vết thương cho cô, cũng may chỉ là vết thương ngoài da.

“Sao vây, đau sao?” Giang Thần Hy hỏi.

Tô Lê cười than nhẹ một tiếng nói: “Em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu, nhưng Vương Nhã Tịnh đó……e rằng đứa con trong bụng lành ít dữ nhiều?”

Giang Thần Hy ừ một tiếng rồi nói: “Đứa con không giữ được rồi.”

Tô Lê than nhẹ một tiếng nói: “Có lẽ đây chính là quả báo, cô ta muốn đẩy em xuống, may mà em trốn được nhanh, không thì đã ngã xuống từ trên cầu thang cao vút đó rồi, đúng là gậy ông đập lưng ông.”

Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng, rồi nắm lấy cằm của cô nói: “Được rồi, chũng ta trở về nhà hay ở lại đây?”

“Trở về nhà, em không muốn ở lại bệnh viện qua đêm, thật vô vị.” Tô Lê nghỉ ngơi một lúc, mặc dù chân vẫn đau, nhưng cũng không đau như lúc ngã nữa.

Giang Thần Hy mỉm cười, gật đầu đồng ý……

Sau đó cũng đã xác định được là Vương Nhã Tịnh bị sảy thai rồi, nhưng tất cả mọi người trong Giang gia đều nghi ngờ rằng Tô Lê cố ý đẩy cô ta xuống.

Ngay đến Vương Nhã Tịnh tỉnh lại cũng luôn miệng nói là Tô Lê đã hại cô ta.

Tô Lê nghe xong chỉ mỉm cười, cô cũng không có hứng thú để giải thích gì cả.

Đổ hết tội danh này lên đầu cô, thật sự không chỉ đơn giản là vu oan giá họa? Tô Lê không ngốc, trong chuyện này e rằng còn bao hàm những ý nghĩa không hề đơn giản khác.

Ngày hôm đó, Trần Miễn gọi điện thoại tìm cô.

Tô Lê mới quay phim xong, quả thực có chút bất ngờ.

Chuyện Vương Nhã Tịnh sảy thai cũng đã trôi qua được bảy tám ngày rồi.

Đối với Tô Lê mà nói thì đó chính là một sự cố hài hước và bất ngờ, không nhắc tới thì cũng thôi, nhưng không ngờ rằng Trần Miễn lại tìm cô.

Ở một quán ăn đêm gần đoàn phim, buổi tối Tô Lê chưa có gì vào bụng, cho nên cô gọi một bát mì vừa ăn vừa hỏi: “Tìm em có chuyện gì sao?”

Trần Miễn chau mày lại nhìn cô, sau khi trầm mặc một lúc liền nói: “Có phải là em đẩy cô ấy không?”

Tô Lê nghe xong vừa ăn mì, rồi liếc nhìn anh nói: “Anh cảm thấy sao?”

“Anh muốn nghe em giải thích” Trần Miễn chau mày lại nói.

Tô Lê híp mắt lại cười, vừa ăn vừa nói: “Trần Miễn, có lẽ anh hiểu em, con người em trước giờ không thích giải thích.”

Trần Miễn trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn Tô Lê.

Tô Lê lạnh nhạt nói: “Đừng có nhìn em như vậy, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, em là loại người thế nào, có lẽ trong lòng anh là rõ nhất.”

“Chính vì anh hiểu, nên anh mới muốn biết là có phải do em làm hay không, anh không tin em lại làm ra chuyện như vậy, nhưng Vương Nhã Tịnh một mực cho rằng là em đẩy cô ấy, hiện giờ chuyện cô ấy sảy thai cũng là thật.” Trần Miễn nhìn cô nói bằng một vẻ mặt có chút phức tạp.

Tô Lê nuốt xuống miếng mì trong miệng, đặt đôi đũa trong tay lên trên bàn, nói một cách tức giận: “Trần Miễn, anh đủ rồi đấy, anh còn muốn gây chuyện với em tới lúc nào nữa, thì ra anh không còn giống như trước đây nữa, trước đây bất kể là em làm gì thì anh cũng lựa chọn tin tưởng em. Nhưng hiện giờ anh chỉ dựa vào một câu nói của người khác thì liền nghi ngờ em? Nếu như em nói làVương Nhã Tịnh muốn hại em, là cô ta muốn đẩy em xuống, cuối cùng lại là gậy ông đập lưng ông, là cô ta đáng đời thì anh có tin không? Có phải là bây giờ người nằm trong bệnh viện là em thì anh mới chịu tin em? Trần Miễn, em cùng từng sảy thai, em biết điều đó không vui vẻ chút nào cho nên hiện giờ dù cô ta có ăn nói bậy bạ thế nào thì em cũng không so đo với cô ta, nhưng em nói cho anh biết, con người cũng có giới hạn chịu đựng, cô ta tự mình tìm đường chết, là cô ta đáng đời, là cô ta tự chuốc khổ vào người, chẳng liên quan gì tới em cả, nếu cô ta muốn vu khống em, thì cứ nói em là hung thủ giết người là được rồi. Nếu như anh cần lời giải thích gì đó thì thật ngại quá, không có, nếu anh muốn tiếp tục như vậy, vậy thì tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta anh định tính như nào? Anh tự mình nghĩ cho kĩ.”

Dứt lời, Tô Lê liền đứng dậy, bước ra ngoài.

“Tô Lê!” Trần Miễn thấy vậy liền lập tức đuổi theo, giữ cô lại: “Xin lỗi Tô Lê, xin lỗi, trước đây tổ phụ từng nói, chỉ cần con anh chào đời sẽ giao hết cổ phần cho nó, thủ tục chuyển nhượng đều chuẩn bị xong rồi…anh, anh tưởng rằng Giang Thần Hy vì chuyện này, cho nên……”

Tô Lê quay đầu lại giáng một cái tát lên mặt anh, nghiến răng lại tức giận nói: “Trần Miễn, anh là đồ khốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.