Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 165: Chương 165




Tô Lê bình tĩnh đối mặt với ánh mắt đầy tính kế của Giang lão gia, không vì tuổi tác mà giảm đi chút nào, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy áp lực hơn.

Tô Lê bày ra bộ dạng không biết gì nhìn ông ta, trực tiếp nhìn thẳng lại vào con mắt của ông ta, mang theo chút ngây thơ hỏi: “ Giang lão gia, tôi nhìn ông có vẻ không muốn giải thích, là không cần giải thích hay là nói không ra?”

“ Hỗn xược!” A Đức đứng bên cạnh nghe xong vô cùng tức giân, định mở miệng nói gì đó nhưng bị Giang lão gia ngăn lại.

Ông ta trầm giọng cười, nói: “ Nha đầu, cô thực sự rất thông minh.”

Tô Lê cụp mắt cười nói: “ Giang lão gia, ông quá khen rồi. Ông là trưởng bối, sao tôi dám hỗn xược chứ. Đều là cháu của ông, sự khác biệt về đối đãi của công quá rõ ràng, làm cho tôi nghi ngờ không biết bản hợp đồng này là vì Giang thiếu hay là vì Trấn Miễn? Nếu là vì Giang thiếu, với thái độ của công, nếu tôi thực sự đồng ý, nếu như ông không thực hiện lời hứa thì sao? Vậy tôi không phải còn bị hại hơn? Nếu như ông vì cháu trai yêu quý Trần Miễn, hừ, tôi với Trần Miễn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cậu ấy vô cùng chăm sóc tôi, có thể nói là thanh mai trúc mã. Đương nhiên, nhiều năm ở bên nhau như vậy, cũng không ngu ngốc đến nỗi cậu ấy có ý gì với tôi tôi cũng không biết, cho nên điều kiện của ông hình như hơi ít rồi đó?”

Giang lão gia bình thản cười: “ Xem ra, cô không hài long lắm với điều kiện này?”

Tô Lê cụp mắt cười nói: “ Đúng vậy, đương nhiên không hài lòng, nhìn thế nào cũng là cuộc làm ăn thua lỗ với tôi. Giang lão gia, ông cũng là người làm ăn, ông nói xem cầm một con gà biết đẻ trứng vàng hơn hay là giết con gà có thể đẻ trứng vàng rồi lấy trứng trong bụng nó hơn?”dứt lời, cô ngước mắt nhìn ông ta, không lạnh không nhạt nói: “ Hoặc là cách so sánh của tôi đều không thích hợp, nhưng tôi có thể hiểu giết gà lấy trứng là cách làm ngu ngốc. Chỉ cần Giang thiếu còn làm tổng giám đốc Giang thị một ngày, tôi cũng đường đường chính chính làm Tổng giám đốc phu nhân, vậy tôi muốn cái gì không phải là chuyện rất đơn giản sao, mà Giang thiếu lại tốt với tôi như vậty, chưa bao giờ ngược đãi tôi, tôi còn cái gì không hài lòng chứ? Tôi thực sự không nghĩ ra lí do rời xa anh ấy. Hơn nữa, cho dù sau này Giang thiếu không may bị ông kéo xuống ghế tổng giám đốc, với tình cảm anh ấy dành cho tôi và giao tình giữa chúng tôi, anh ấy sẽ không thể không lo cho tôi. Giang lão gia, suy cho cùng ông vẫn không hiểu người cháu này của ông, anh ấy là người như thế nào, tôi còn rõ hơn ông. Cho nên… Xin lỗi, cái này đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì cả.” Dứt lời, cô liền đặt bản hợp đồng trong tay xuống bàn: “ Cho nên, Giang lão gia hãy thu về đi.”

Giang lão gia hít một tẩu thuốc, trầm giọng cười nói: “ Giết gà lấy trứng không phải là cách làm thông minh, nhưng cô đã từng nghe qua kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt chưa?”

Tô Lê nhún vai, cụp mắt cười nói: “ Tôi cũng phải là tuấn kiệt, sao tôi phải thức thời chứ? Hơn nữa, Giang lão tiên sinh, ông dựa vào đâu mà bắt tôi và Giang thiếu li hôn? Ông chưa từng nghe thà dỡ 10 ngôi chùa cũng không đánh vỡ một cuộc hôn nhân sao? Ông làm như vậy, không sợ tạo nghiệp sao?”

Sắc mặt của Giang lão gia vô cùng khó coi.

Tô Lê hít sâu một hợi, giơ tay lấy túi xách của mình, cười cười, cung kính nói: “ Giang lão gia, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin cáo từ. Nếu hôm nay có gì không phải, thành thật xin lỗi ông, tôi nghĩ ông cũng sẽ không tính toán gì với một người không hiểu chuyện như tôi đâu nhỉ?” Dứt lời, cô cười cười, cúi người chào ông ta, sau đó đi ra phía cửa, vừa định giơ tay kéo cánh cửa mang phong cách cổ, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì đó, quay đầu nói với Giang lão gia, cười cười: “ Cổ phần tập đoàn Giang thị đương nhiên rất giá trị, nhưng mà nếu không có Giang thị, trong tay ông có bao nhiêu cổ phần thì cũng thành giấy trắng, đúng không?”

Dứt lời, cô kéo cửa đi thẳng ra ngoài.

Nhưng mà đúng vào lúc cô định bước ra, Tô Lê liền nhìn thấy Trần Miễn, im lặng đứng ở cửa.

Tô Lê nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.

Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, nói: “ Không làm phiền ông cháu hai người uống trà, cáo từ.”

Trần Miễn nghe xong lập tức giơ tay muốn ngăn lại cô, nhưng lại bắt được cổ tay cô: “Tô Lê.”

Tô Lê ngoảnh đầu nhìn anh, bình thản cười một tiếng, nói: “ Có chuyện gì sao?”

Trần Miễn nhìn cô, hỏi: “ Những lời vừa rồi, có phải thật không?”

Tô Lê hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Giang lão gia đang ngồn yên tĩnh uống trà trước bàn, cười cười, nói: “ Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao? Nhưng mà ít nhất bây giờ tôi biết, chuyện hôm nay không có liên quan đến cậu, nhưng mà sau này không dám khẳng định rồi.”

Dứt lời, cô thu tay về, quay người đi thẳng ra ngoài.

Trần Miễn cau mày nhìn theo bóng lưng cô, lại quay đầu nhìn Giang lão gia đang ngồi bên trong, cau mày lại, anh quay người chau mày đi vào bên trong, nhìn Giang lão gia nói: “ Ông cố ý đúng không? Cố ý để cô ấy đến đây, dẫn dắt cô ấy nói với ông những điều này để cháu nghe thấy.”

A Trung đứng bên cạnh vội nói: “ Thiếu gia, lão gia cũng vì cậu thôi.”

“ Nghĩ cho tôi? Ông? Ông nghĩ cho cháu chính là đùa giỡn quan hệ giữa cháu và Tô Lê sao?” Trần Miễn cau mày nói.

Giang lão gia bình thản nói: “ Đùa giỡn? A Miễn, cháu nghĩ cô ta thông minh như vậy có thể để ông đùa giỡn sao? Hừ, ông chỉ là muốn cháu tự mình nghe, cho cháu biết cái gì là sự thực, cháu cũng tự nghe thấy rồi, ông nghĩ ông cũng không ép cô ta nói những lời này. Cô ta rất thông minh, tự để đường lui cho mình, tiến có Giang Thần Hy, lùi có Trần Miễn. Ông suy nghĩ quá đơn giản rồi, vốn dĩ còn nghĩ, nếu như cô ta nhận phần hợp đồng này, cũng sẽ đỡ phải rắc rối sau này. Nhưng không ngờ, con bé này nghĩ rất rõ ràng. Nhưng mà như vậy cũng có thể làm cho cháu tỉnh ngộ, nhìn xem cháu bị nó mê hoặc đến thế này, cháu nghĩ mấy tin này ép xuống rồi thì ông không biết cháu đã làm những gì sao?”

Trần Miễn nhìn ông ta, chau mày trầm mặc một lúc, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “ Ông nội, cháu đồng ý với những gì ông nói, tranh Giang gia với Giang Thần Hy. Nhưng mà, cháu có điều kiện, hy vọng ông nội đồng ý với cháu.”

“ Cháu nói xem”

Trần Miễn trầm mặc một lát mới nói: “ Bất luân sau này có chuyện gì xảy ra, cũng đừng hại cô ấy.”

“ Cháu…” Giang lão gia biến sắc, “ Ông nói nhiều như vậy mà cháu vẫn có thể nói được câu đó? Cháu không thấy là cô ta đang lợi dụng tình cảm của cháu sao?”

Trần Miễn cụp mắt xuống cười “ Nhưng cháu tình nguyên không tin, những gì cô ấy nói không phải sự thật. Cháu nhìn cô ấy lớn lên, cô ấy là người thế nào, cháu rõ nhất. Cho nên cháu tin những gì cô ấy nói không phải sự thực. Ông nội, đừng lôi cô ấy vào, cô ấy là người con gái cháu bảo vệ bao nhiêu năm. Giang gia cháu muốn, Tô Lê cháu cũng muốn!” Dứt lời, anh quay người rời đi.

Giang lão gia sắc mặt đại biến, vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, A Trung đứng bên cạnh vội vàng bước đến, nói: “ Lão gia, đừng so đo với thiếu gia. Cậu ấy còn trẻ, chuyện tình cảm cứ từ từ.”

Giang lão gia trầm giọng, bình thản nói: “ A Trung, nghĩ cách cho con bé đó xuất ngoại.”

A Trung trầm mặc một lát mới bình tĩnh nói: “ Vâng, lão gia.”

Tô Lê không lái xe đến, cho nên cô gọi Hoa Hoa đến đón, tự mình tìm chỗ ngồi, kêu một bình hồng trà, gọi thêm một chút điểm tâm.

Bình thường Tô Lê không có rảnh rỗi để uống trà như vậy, càng không nói đến những loại trà công phu thế này. Nghĩ rằng có nhiều thời gian ngồi phí phạm như vậy còn không bằng đi dạo phố.

Cô lật lật cuốn sách bên cạnh, là một tiểu thuyết nước ngoài, đặt bên cạnh rất mới, có lẽ bình thường cũng ít người đọc.

Nhưng mà lật được hai trang, quả thực rất nhàm chán.

Cô nghiêng đầu nhìn cửa sổ sát đất bên cạnh, cảnh sắc bên ngoài nhìn thấy rất rõ.

Tô Lê nhìn thấy Trần Miễn, anh đang nhìn ngó xung quanh, lại lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại của Tô Lê nhanh chóng rung lên.

Tô Lê uống một ngụm hồng trà, trầm mặc một lát nhưng cũng không nhận điện thoại.

Có lẽ Trần Miễn biết cô không thích ngồi ở một chỗ thanh nhàn như thế này, cho nên anh lái xe đi.

Tô Lê than nhẹ một tiếng, dựa lưng nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Giang lão gia có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, ông ta có thể không quan tâm việc cô và Giang Thần Hy kết hôn, ông ta là để danh tiếng của cô huỷ hoại Giang Thần Hy.

Nhưng mà hiển nhiên có người nói cho ông ta biết quan hệ của cô và Trần Miễn.

Mặc dù bọn họ ở Giang gia chưa từng có bất kỳ biểu hiện gì, cũng không chính diện nói chuyện. Chỉ e Giang lão gia cho dù biết cũng không đi sâu vào chuyện này, đương nhiên Tô Lê cũng không thể giấu được.

Nhưng Giang lão gia hôm nay đột nhiên tìm cô, muốn cô cầm bản hợp đồng này xuất ngoại. Đương nhiên, không phải ông ta đột nhiên phát hiện vị Giang thiếu phu nhân này không phù hợp với Giang Thần Hy, mà ông ta muốn bảo vệ Trần Miễn.

Chuyện Trần Miễn bị tai nạn ô tô, mặc dù cô không để người khác và người Giang gia biết, nhưng cô không nói, quản được người bên cạnh cũng không quản được người khác. Ví dụ như Vương Nhã Tĩnh.

Ít nhất cô có thể xác định, hai mẹ con Giang Hạo Động sẽ không có thổi gió bên tai Giang lão gia, bởi vì không có lợi cho bọn họ, nhưng Vương Nhã Tĩnh sẽ làm.

Tô Lê uống một ngụm trà, cụp mắt cười cười.

Xem ra, cô ta đã tốn trông ít nước mắt nước mũi tố khổ trước mặt Giang lão gia, thuân tiện đem chuyện tai nạn giao thông cũng nói cho Giang lão gia, rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.

Nghĩ đến đây, Tô Lê liền cảm thấy tức giận.

Người phụ này thực làm người ta chán ghét.

Lúc này, cô cảm thấy có người đi đến trước mình, cô xoay ly trà trong tay, ngẩng đầu nhìn đối phương, sau đó mỉm cười, bình thản nói: “ Lâu rồi không gặp, Lục thiếu. Trùng hợp vậy, Lục thiếu cũng đến đây uống trà sau? Không ngờ Lục thiếu cũng là người thanh nhã như vậy?”

Lục Tử Thần mỉm cười, ngồi xuống, nhìn thấy cô uống hồng trà, cười nói: “ Trà là trà ngon, nhưng mà nhìn dáng vẻ cô Tô đây…” Anh ta dừng ngại, cười khẽ, cố ý nói một nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.