Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 180: Chương 180




Tô Lê nhìn dáng vẻ đầy nghiêm túc của Hoa Hoa không khỏi bật cười: “ Cái gì mà sầu với không sầu, ai nói với em cái đống đạo lý đó thế?”

Hoa Hoa rất nghiêm túc nói: “ Là ba em nói đấy, vì vậy ông nói với em, em lớn rồi có thể uống rượu, nhưng không được uống lúc tâm trạng không tốt.”

Tô Lê nhìn cô khẽ bật cười, xoa đầu cô “ Ừ” một tiếng “ Ba em nói đúng, những cô gái ngoan như em tốt nhất là không nên uống rượu, nó không phải thứ tốt lành gì cả.” Nói rồi cô quay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Hoa Hoa đứng trước cửa khẽ thở dài: “ Chị đã biết như vậy, sao còn uống nhiều như vậy, sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa được không? Hại sức khỏe.”

Tô Lê nghe được, nhưng không nói gì.

Từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô những lời phí phạm không có tác dụng như vậy.

Đạo lí thì ai cũng hiểu, giống như câu: “ Hút thuốc có hại cho sức khỏe.” mọi người đều hiểu, nhưng được mấy ai có thể thật sự hiểu rồi cai thuốc, không hút thuốc nữa?

Nhưng mà có người bằng lòng nói những lời thừa như vậy thật thích.

Tô Lê cúi đầu, hất một ít nước lên mặt, không biết tại sao, sống mũi cay cay.

Hoa Hoa nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Lê khẽ thở dài, em hầm một ít cháo cho chị, ăn một chút sẽ đỡ hơn.”

Tô Lê Ừ một tiếng.

Hoa Hoa nhanh chóng đi múc cháo.

Tô Lê nhìn bát cháo nóng hổi rồi ăn vài miếng, Hoa Hoa nhìn Tô Lê nói: “ Chị Tô Lê có phải chị có tâm sự gì không? Trông chị rất không vui.”

Tô Lê nhìn cô, cười rồi nói: “ Đại khái hôm qua bị người ta cho leo cây, tâm trạng không tốt.”

Hoa Hoa ngồi bên cạnh nhìn cô nói: “ Quả nhiên là như vậy, chủ tịch tại sao lại không đến? Chẳng lẽ anh ấy cũng không giải thích gì với chị sao? Sao có thể như vậy chứ? Nếu như đã nói rồi thì không được thất tín như vậy chứ, thật không ngờ đường đường là một chủ tịch mà cũng thất tín như vậy.”

Tô Lê thổi thổi thìa cháo, “ Đúng vậy tại sao nói mà không giữ lời?”

Hoa Hoa nhìn Tô Lê: “ Chị Tô Lê, chị đừng giận nữa có được không?”

Tô Lê ngẩn mặt lên cười rồi nói: “Hoa Hoa, chị chỉ là không cẩn thận mới uống sy như vậy, không hoàn toàn là do Giang thiếu gia cho chị leo cây đâu.”

Hoa Hoa ngẩn người, “ Không hoàn toàn?”

Tô Lê cười rồi nói: “ Tối qua tậm trạng chị quả thực không tốt, có điều nếu chỉ vì chuyện này mà tự chuốc say bản thân thì thật quá ngu ngốc, tối quá nếu có em ở đó thì tốt quá, bao nhiêu là đồ ăn ngon, chỉ có mình chỉ, thật đáng tiếc.”

Hoa Hoa giọng điệu tức giận nói: “ Tối quá nếu mà biết chủ tịch cho chị leo cây, em nhất định…..”

“ Em sẽ như nào?” Tô Lê nhìn bộ dạng tức giận của Hoa Hoa.

Hoa Hoa do dự một lúc sau đó cúi đầu nói: “ Em không dám….”

Tô Lê bị Hoa Hoa chọc đến buồn cười, khẽ xoa đầu cô rồi nói: “Được rồi, chị biết em quan tâm chị, em yên tâm, chị không sao thật mà, chuyện cỏn con này chẳng lẽ chị lại nghĩ không thông sao?”

Trong lòng cô vẫn tin tưởng Giang Thần Hy, chuyện tối qua quả thực khiến cô không lường trước được.

Cô luôn cảm thấy thấp thoáng một âm mưu gì đó.

Cô vẫn còn rất lý trí vì vậy cô dự định là sẽ tìm Giang Thần Hy hỏi cho rõ ràng.

Bất luận anh ấy có khó hiểu thế nào đi nữa, thì anh làm bất cứ chuyện gì đều không có thói quen reo rao với kẻ khác, vậy tại sao Giang Tiểu Ngữ lại biết?

Giang Thần Hy còn nói với cô, hôm qua ó hẹn với cô ta?

Giang Thần Hy đúng là không thể quên được Lạc Nhan, nhưng đối với Giang Tiểu Ngữ thì không đến mức có gì cũng nói?

Cô theo Giang Thần Hy cũng mấy năm rồi, không hiểu anh là sự thật, nhưng thật sự cái gì cũng không hiểu thì không đến nổi như thế.

Ăn một ít cháo, Tô Lê cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.

“ Đúng rồi, chị Thiệu Phương tìm chị có việc gì không?”

Hoa Hoa nói: “ Hình như là chuyện gần đây Cao Mỹ đòi giải quyết sòng phẳng, phân cho rạch ròi, Trong tay chị ấy hình như có vài cái quảng cáo, không muốn cho cô ta được lợi, nên muốn giao hết cho chị, vốn dĩ muốn tìm chị nói chuyện, mà kết quả chị ngủ với bộ dạng này đây, nên là đợi đến tối lại qua đây tìm chị.”

Tô Lê gật đầu nói: “ Là vậy à,.” Cô suy nghĩ rồi nói: “ vậy hợp đồng với Cao Mỹ bây giờ làm ầm ĩ tới mức nào rồi?”

Hoa Hoa nói: “ Nghe nói cô ta tố cáo công ty chúng ta bạc đãi cô ta, chèn ép tiền công diễn viên, haizzz, em nghe chị Thiệu Phương nói chuyện này tức đến nghiến răng.”

Tô Lê điềm đạm nói: “ Chị nghe nói cái công ty đó có quan hệ gì với tam thiếu gia nhà họ Giang thì phải, chị trước đây có nghe Thiệu Phương có nói, cái công ty giải trí Thụy Mỹ đã đào được vài người qua đó rồi, vả lại bây giờ, nhân khí của Cao Mỹ đang tăng cao, có làm ầm lên một chút, dựa vào nhân khí của cô ta bây giờ, rơi vài giọt nước mắt trước báo chí, tố cáo vài câu, những người hâm mộ không biết thực hư sẽ tự nhiên mà đòi lại công bằng cho thần tượng, sự việc lần này, Cao Mỹ cũng không phải chịu thiệt thòi.”

Hoa Hoa nói: “ Còn không phải sao, vì vậy mới đáng tức chứ, chị Thiệu Phương đối với cô ta cũng đã toàn tâm toàn ý, kết quả thì… chị gần đây không xem weibo, đều bị fan hâm mộ cho lên top search, còn nói gì mà đổi người quản lý đổi đội ngũ, còn liệt ra một đống tố cáo.

Tô Lê điềm đạm nói: “ chuyện này chắc chắc là có người phía sau sắp xếp, chị nghe nói đối thủ ngày xưa của chị Thiệu Phương bây giờ là tổng giám quản lý bên Thụy Mỹ.”

Hoa Hoa bỗng ngộ ra điều gì: “ Chẳng trách…”

Tô Lê nói: “ Giang Hạo Đông bây giờ đang muốn đào góc tập đoàn Giang Thị, nên hắn ta cũng nghĩ đến việc bắt đầu từ Cao Mỹ.”

Hoa hoa không hiểu liền nói: “ Cao Mỹ đó là cái thá gì chứ, nghệ sĩ được chị Thiệu Phương lăng xê, không nói đâu xa, nói đến Tôn Hàm, cô ấy bây giờ là nữ minh tinh xứng tầm quốc tế, người ta các liên hoan phim đều dành được giải minh tinh châu á, cho dù là một trăm người như Cao Mỹ cũng không bì kịp.”

Tô Lê chỉ cười rồi đi đến ngồi trên sô pha, Hoa Hoa lại nhắc cô một câu: “ chị Tô Lê, điện thoại của chị tối qua hết pin, em giúp chị sạc pin, hình như vẫn còn nằm bên kia.” Cô chỉ vào chiếc ghế sô pha đằng kia nói.

Tô Lê nhìn thấy, tiện tay cầm lấy điện thoại mở ra.

Hoa Hoa gọt hai trái táo cho vào dĩa đi đến nói: “ Hôm qua có một sô lạ gọi điện cho chị, nhưng đang trên đường, em vừa bắt máy thì hết pin rồi.”

“ Số lạ ư?” Tô Lê nhìn cô.

Hoa Hoa nhích qua, rồi chỉ vào một số điện thoại rồi nói: “ Là số này, vừa bắt máy, điện thoại chị liền hết pin.”

Tô Lê nhìn, quả thực là cũng không biết, cũng không thèm để ý nữa.

Cô xem nhật ký cuộc gọi, Thiệu Phương gọi cho cô mấy cuộc, còn gửi cho cô cả mấy tin nhắn, đại khái là nói với cô về chuyện đi gặp bên sản phẩm muốn hợp tác làm quảng cáo.

Nhìn thấy mấy tin nhắn, cứ tưởng là vài tin nhắn rác, nhưng không ngờ, lại nhìn thấy tin nhắn mà Giang Thần Hy gửi đến.”

“ Ây?”, Hoa Hoa ló đầu qua, trộm cười rồi nói: “ đây là tin nhắn của ai thế này, đi công tác mà cũng nói với chị làm gì?”

Tô Lê khẽ chau mày, điềm đạm nói: “ Giang thiếu gia, đây có lẽ là số điện thoại công việc của anh ấy.”

Hoa Hoa thất vọng nói: “ công tác, công tác, chẳng nhẽ việc cho người ta leo cây tối hôm qua, lại không cần giải thích gì sao?”

Tô Lê xem tin nhắn đó xong, có hút trăn trở về suy nghĩ của Giang Thần Hy.

Trên thực tế,Giang Thần hy trước giờ đều chưa từng dùng cách này nói cho cô biết là anh phải đi công tác.

Trước đây, thì lúc gặp nhau nói một tiếng, trước đây nữa thì không cần phải nói việc phải đi công tác.

Tô Lê vừa rồi vì nhìn thấy số lạ đó mà không chú ý đến Giang Thần Hy có gọi điện cho cô, vì vậy lúc nhìn thấy có chút bất ngờ.

Cô trầm ngâm một lúc lâu, hít một hơi rồi nói: “Nếu như anh ấy muốn giải thích tự động sẽ nói, nhưng nếu anh ấy cảm thấy không cần thiết phải giải thích thì nhất định một câu cũng không nói.”

Hoa Hoa nhai nhoằm nhoằm miếng táo trong miệng nói: “ Em không hiểu, lẽ nào vợ cũng không cần giải thích sao?” suy nghĩ một lúc Hoa hoa lại nói tiếp: “ vậy là chủ tịch không đúng rồi, có điều không có cách nào khác, chị Tô Lê, chị trực tiếp đi hỏi cho rõ ràng là được rồi, kìm nén lại khó chịu biết mấy.” Hoa Hoa đập cáo bốp vào sô pha, dáng vẻ nghiêm trọng nói: “ Ít nhất cũng phải hỏi rõ, tại sao lại cho chị leo cây, đến thì đến, không đến là không đến, chứ tại sao lại để chị một mình trên tàu là có ý gì chứ, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, tuyệt đối không phải vấn đề có nói đạo lý hay không,chị Tô Lê, chị nói xem có phải vậy không?”

Tô Lê gật đầu “ Ừ” một tiếng: “ Hoa Hoa nói đúng, Hoa Hoa nói đều đúng.”

Có điều cô gọi điện vào số công việc của Giang Thần Hy thì đầu giây bên kia đang bận.

Giang Thần Hy có thói quen phân ra số điện thoại công việc và số điện thoại cá nhân, là vì điện thoại làm việc của anh ấy rất bận.

Nhưng điện thoại cá nhân thì lại tắt máy.

Tô Lê nhìn điện thoại,hiển nhiên cos chút cáu giận, đây là có ý gì chứ? Số điện thoại công việc thì máy bận, điện thoại cá nhân thì tắt máy?

Cô tiện tay vứt điện thoại sang một bên, lấy một miếng mặt nạ, tối qua say quá, nhìn lại bản thân trong gương, thật sự sắc mặt không được tốt.

Buổi tối, Thiệu Phương đến, trên tay cầm theo 4 cái quảng cáo.

Cô tiện tay vứt trên bàn trà, ngồi xuống sô pha, khẽ xoa xoa sống mũi nói: “ Thật là nực cười, Thiệu Phương này đã lăn lộn trong cái ngành này bao nhiêu năm, còn thực sự tưởng tôi như mới chân nước chân ráo vào ngành sao?”

Hoa hoa bê một dĩa nho đen đi đến nói: “ Quảng cáo đều lấy lại hết rồi sao?” Hoa Hoa luôn phụng phịu oán rằng tại sao Thiệu Phương lại đưa cho Cao Mỹ nhiều hợp đồng quảng cáo như vậy mà không đưa cho Tô Lê.

Thiệu Phương nói: “ Chị làm gì có cách khác chứ, đều là ý của chủ tịch.”

Cô nói rồi hướng mắt nhìn Tô Lê đang ăn kem, khẽ cười rồi nói: “ ngày mai, ngày kia, chị giúp em hẹn vài người phụ trách quảng cáo để bàn chi tiết, em trang điểm đẹp một tý, biết chưa?”

Tô Lê khẽ nhếch môi, cười rồi nói: “ Chị yên tâm, em đảm bảo đều khiến bọn họ đồng ý.”

Thiệu Phương cũng ăn vài quả nho đen rồi hỏi: “ Có phải em cãi nhau với chủ tịch không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.