Tô Lê “ừ” một tiếng, cô ôm lấy tay anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu, anh quay sang nhìn Trần Miễn và nói: “Cảm ơn anh đã không quên Tô Lê là vợ tôi, còn biết gọi người thông báo cho tôi một tiếng, nếu như anh không hy vọng sáng mai sẽ có đám chó săn viết linh tinh thì bây giờ hãy rời khỏi đây đi.”
Trần Miễn nhíu chặt lông mày, anh nắm chặt nắm tay.
Nhưng cuối cùng anh cũng thả lỏng nắm tay, anh nhìn Tô Lê đang ngủ say, nhìn cô ấy giống như một đứa bé ôm lấy tay Giang Thần Hy mà ngủ, cuối cùng anh vẫn quay người rời đi.
A Thái đứng bên ngoài thấy Trần Miễn đi ra, cuối cùng cũng thở phào một hơi, anh ta nói: “Trần Miễn để tôi đưa cậu về.”
Trần Miễn “ừ” một tiếng, anh nhìn A Thái rồi nói: “Cảm ơn anh Thái, anh đã giúp tôi báo cho Giang Thần Hy một tiếng, đỡ gây thêm phiền phức cho Tô Lê.
A Thái ngây người một lúc, anh nói: “Việc này không phải tôi làm, tôi cũng không biết số điện thoại của vị Giang đại thiếu gia này.”
Trần Miễn ngây người, nhưng anh có cảm giác là lúc ở quán rượu đó có người đã gọi điện báo cho Giang Thần Hy…
Ngày thứ hai Tô Lê tỉnh lại, cô cảm thấy khó chịu nôn khan mấy cái.
Đúng lúc Giang Thần Hy từ ngoài vào, trên tay anh cầm điện thoại, chắc lúc nãy anh vừa đi gọi điện thoại.
Tô Lê nôn khan mấy cái, cảm giác giống như trong cổ họng có cái gì đó, cực kì khó chịu.
Anh rót một ly nước cho cô, ngồi và bên cạnh vỗ vỗ lưng cho cô, giúp cô dễ chịu hơn.
Tô Lê nôn khan đến nỗi chảy cả nước mắt, không dễ dàng gì mới đỡ được chút, Giang Thần Hy đưa giấy cho cô lau miệng, sau đó anh đưa cho cô ly nước, anh nói: “Uống chút nước đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh thổi nhẹ ly nước, cẩn thận đưa cốc nước đến bên miệng cô.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cô uống một ngụm nước.
Giang Thần Hy duỗi tay vuốt nhẹ tóc cô, anh nói: “Còn thấy khó chịu không?”
Tô Lê rũ mắt xuống nói: “Giang thiếu đang tức giận sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhăn nhẹ lông mày, anh trầm giọng nói: “Anh còn nhớ tối qua trước khi ra khỏi cửa anh đã nói đừng có uống quá nhiều, vậy mà em lại không để tâm đến lời nói của anh.”
Tô Lê nhìn anh, cô rũ mắt xuống cười tỏ vẻ bất lực: “Đó còn không phải là do anh em tốt của anh chọc giận sao.”
“Em không sợ anh tức giận sao?” Giang Thần Hy nhăn mày nói.
Tô Lê rũ mắt, cô cảm thấy cô họng khô rát, cô bèn ho hai tiếng.
Nhìn sắc mặt Tô Lê trắng bệch, Giang Thần Hy cũng đành mềm lòng.
Má Trương đem cơm đến, lúc đầu bà ấy cũng không nói gì nhưng mà cuối cùng bà không nhịn được nữa, bà bê bát cháo đến, bà cười và nói: “Đây là cháo tôi đên đấy, nửa đêm tôi đã phải dậy để nấu cháo rồi, thiếu như nhân tối qua phải rửa ruột, nhất định phải ăn những thứ thanh đạm để dễ tiêu hoá, tiên sinh, tôi cũng đem cơm đến cho ngài, ngài ăn chút gì đi, ăn rồi thì sẽ thấy tốt hơn.”
Má Trương từ trước đến nay luôn tận tâm tận lực chăm sóc Giang Thần Hy, cũng cực kỳ yêu thương anh ấy.
Hơn nữa bà cũng có tuổi rồi nên đôi lúc có chút cằn nhằn.
Cằn nhằn một lúc, đó chẳng qua là do quan tâm, bà nói phải trở về nấu canh để tí nữa mang đến, sau đó bà bèn rời khỏi phòng bệnh.
Bởi vì uống quá nhiều rượu nên tay của Tô Lê vẫn còn run rẩy, bác sĩ nói qua hai ngày nữa sẽ khỏi, nhưng mà cô bắt buộc phải nằm viện để quan sát mấy ngày.
Vốn dĩ Giang Thần Hy định nhẫn tâm cho cô tự ăn cơm, nhưng mà nhìn tay cô cầm thìa cũng không xong thế là không nhẫn tâm được, cuối cùng anh thở dài một cái, anh cầm lấy thìa đút cho cô ăn từng miếng.
Tô Lê nhìn anh, cô rũ mắt xuống nói: “Em không thể nhìn Trần Miễn và cái tên Giang Khiết Đông cứ như vậy được, tối qua lúc đến đó, cậu ấy cũng có mặt ở đó, nhìn dáng vẻ cậu ấy hút ma tuý, em thấy rất sợ hãi, cậu ấy là một tay đua xe,nếu như cậu ấy nhiễm thứ này rồi thì cậu ấy không thể nào đua xe được nữa, cậu ấy có thể không có Giang gia, có thể không đi tranh tập đoàn Giang thị nhưng cậu ấy không thể không đua xe để kiếm sống. Cho dù là thế nào, em cũng sẽ không để cậu ấy huỷ đi cuộc sống của cậu ấy.”
Giang Thần Hy thổi cháo trong thìa, bón cho cô ăn, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Anh ta phải hiểu được nỗi khổ tâm của em mới được. Đừng có biến bản thân mình trở nên như thế này? Mặc dù anh không rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng mà bác sĩ nói bởi vì nồng độ rượu nguyên chất quá cao nên em mới bị choáng.” Nói đến đây anh bỗng dừng lại, anh nhăn chặt lông mày rồi nói tiếp: “Vì anh ta mà em đến cả mạng cũng không cần?”
Giang Thần Hy cảm thấy trong lòng khó chịu trong lòng.
Dám vì tình bạn mà liều cả tính mạng, rốt cuộc đây là loại tình cảm gì?”
Tô Lê nhìn anh, trầm mặc một lúc rồi nói: “Ơn cứu mạng, giúp đỡ nhau. Giang thiếu, hy vọng anh có thể hiểu. Nếu như năm đó không có Trần Miễn cứu em một mạng thì chỉ sợ em đã chết từ lâu rồi, lúc đó mọi người đều vứt bỏ em, chỉ có cậu ấy là không. Trần Miễn đối với em cực kỳ quan trọng, cậu ấy là bạn cũng là người thân.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu, anh duỗi tay vuốt mặt cô, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em đó, coi trọng tình bạn như vậy, đến cuối cùng chỉ làm khổ mình thôi.”
Đồ ngốc trọng tình bạn này, nhìn thì có vẻ là người vô tình nhưng lại cực kỳ coi trọng tình bạn, cũng thường vì thế mà chịu tổn thương.
Tô Lê rũ mắt, cô nói: “Vậy sao? Sao người khác toàn nói em vô tình vô nghĩa?”
“Vậy em thấy sao? Em là loại người như thế nào?” Giang Thần Hy hỏi.
Tô Lê nhìn anh, cô hỏi ngược lại anh: “Vậy Giang thiếu thấy em là loại người nào? Là loại người trọng tình bạn hay là loại vô tình vô nghĩa?”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh ngây người trong chốc lát sau đõ cười nhẹ, anh nói: “Được rồi, ăn cơm trước đã.”
Tô Lê nhìn anh, rũ mắt cười cười.
Có lúc Tô Lê cũng cảm thấy hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau.
Buổi trưa Giang Thần Hy ngủ trên sofa. Hoá ra là cả tối qua anh ấy không có ngủ, ở bên chăm sóc cho cô.
Nhìn Giang Thần Hy đang ngủ, Tô Lê trầm mặc không nói.
Cô đi xuống giường, cầm tấm chăn mỏng, điều hoà của phòng này hơi thấp, nhiệt độ hôm nay cũng không quá nóng.
Tô Lê kéo rèm cửa vào, cô cẩn thận lấy điện thoại khỏi tay anh, Giang Thần Hy ngủ rất say, anh không có bị cô đánh thức.
Nhưng mà điện thoại đột nhiên rung.
Tô Lê nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Lục Cảnh Niên, trên đó viết: Đã làm xong.
Xem ra là giải quyết việc tối hôm qua.
Cô biết tiệc rượu tối qua cũng rất quan trọng, nhưng cô không nghĩ đến anh sẽ vì cô mà không tham gia tiệc rượu đó.
Cô ở trong viện thêm hai ngày nữa.
Giang Thần Hy không thể ngày nào cũng ở bên cô, anh còn phải đi giải quyết công việc.
Trưa ngày thứ hai Trần Miễn mang một bó hoa và một chiếc cặp lồng đến, trong cặp lồng là canh mà cậu ấy nấu.
Sau một trận mưa nhẹ không khí bên ngoài trở nên trong lành hơn, Tô Lê bèn cùng cậu ấy ra ngoài đi dạo.
“Hôm nay đã đỡ nhiều chưa?” Trần Miễn hỏi.
Tô Lê “ừ” một tiếng, “Chỉ là khi nuốt xuống có chút khó chịu, mấy ngày nay đều ăn mấy đồ lỏng, đáng thương lắm.”
Trần Miễn nhìn cô, anh trầm mặc một lúc rồi nói: “Hôm đó tớ uống nhiều rồi, cho nên mới nói những lời khốn nạn khiến cậu tức giận.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Tớ nghe Tiểu Á nói, lúc cậu về ngủ một ngày một đêm?”
Trần Miễn “ừ” một tiếng.
“Bây giờ tỉnh hẳn chưa?” Tô Lê hỏi
Trần Miễn hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Tô Lê rũ mắt cười cười, gật đầu rồi nói: “Vậy thì tốt, tỉnh rồi thì về sau đừng có đi làm chuyện ngốc nghếch nữa, còn có, cậu tránh xa tên Giang Đông Khiết đó đi, cậu nhìn dáng vẻ của hắn ta, nếu như cậu cùng chơi với hắn thì sẽ bị liên luỵ đấy, biết chưa?”
Trần Miễn nói: “Hắn ta đến tìm tớ là để bàn việc làm đối tác hợp tác.”
Tô Lê giơ tay ngắt lời, cô nhẹ nhàng nói: “Những chuyện trên công ty, tớ không muốn nghe được từ cậu hoặc Giang Thần Hy, anh ấy là chồng của tớ, cậu là người quan trọng nhất của tớ, tớ cầu xin hai người chia rõ ranh giới, ít nhất là trước mặt tớ, hai người có thể hoà bình một chút. Nếu không tớ sẽ cảm thấy rất khó xử.”
Trần Miễn vốn còn định hỏi chút gì đó, ví dụ như liên quan đến quan hệ của bọn họ hiện nay, nhưng cuối cùng cũng không mở lời.
“Nào, uống canh thôi. Tớ đặc biệt nấu canh cho cậu đấy.” Trần Miễn nói…
Tô Lê uống mấy ngụm canh, bởi vì vừa truyền hai bình nước cho nên cô cũng không có uống nhiều lắm, mơ mơ hồ hồ cô lại ngủ thiếp trên vai Trần Miễn.
Trần Miễn cũng không có cử động, cứ để cô dựa như vậy.
Anh bảo vệ cô bao nhiêu năm, yêu cô bao nhiêu năm, nhưng mà cô chưa bao giờ nhận ra…
Anh không biết bây giờ ngài việc này ra còn có thể làm cái gì khác nữa.
Nhìn cô và Giang Thần Hy ngày ngày thân mật, anh phải cố đè nén sự đố kỵ trong lòng xuống.
Con người một khi bị sự đố kị che mù mắt thì sẽ làm ra những chuyện khiến bản thân phải hối hận.
Giống như cảnh tương hiện nay…
Giang Thần Hy họp xong bèn đến bệnh viện, lúc anh mở cửa thì bắt gặp cảnh này.
Anh nhíu chặt lông mày, cảnh này quả thật khiến anh không vừa mắt.
Giang Thần Hy làm như không nhìn thấy Trần Miễn, anh đi đến trước mặt Tô Lê, duỗi tay ra nhấc đầu cô khỏi vai Trần Miễn, anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Anh không hề để ý đến Trần Miễn đang ở bên cạnh.
Tô Lê ngủ không có say, cô bị anh làm thức giấc.
Cô nhíu lông mày, sau đó mở mắt, cô cảm thấy môi cô có mùi vị quen thuộc.
Hô hấp nóng bỏng của đàn ông cùng cô giao thoa cùng một chỗ, đây là tư thế thân mật nhất giữa nam nữ.
Cô ngay lập tức nhận ra đây là Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy hút thuốc, nhưng mà anh ấy cũng không thích mùi thuốc nồng nặc.
Cho nên thuốc lá của anh là do đặt làm,có mùi bạc hà,Tô Lê cảm giác mùi vị đó giống như là trong ngày nóng được ăn một que kem vậy.
Tô Lê mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Tiểu hồ ly, dám dựa vào vai người đàn ông khác ngủ, sau này không được như vậy nữa biết chưa?” Anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên môi cô.
Vì Tô Lê phải truyền nước, trong thuốc có thuốc ngủ, cho nên cô rất nhanh liền ngủ thiếp đi trong lòng Giang Thần Hy…