Giang Thần Hy tỉnh dậy đã là ngày hôm sau rồi.
Anh khẽ chau mày, đưa tay che đi ánh sáng rọi vào từ cửa sổ.
Anh khẽ nghiên đầu nhìn sang ghế sô pha, có một người đang nằm, dụi mắt nhìn kỹ, quả nhiên là Tô Lê.
Anh nhìn một hồi lâu, cứ tưởng là nhìn lầm.
Ánh nắng rọi từ bên ngoài vào, có chút chói mắt, Giang Thần Hy ngồi dậy, cẩn thận từng tý đi đến, kéo chiếc rèm cửa phía sau sô pha lại, chắn lại những tia nắng chói mắt kia.
Anh cúi người nhặt chiếc thảm rơi xuống đất, nhìn con người đang cuộn tròn trên sô pha, ngủ say như vậy cũng không nỡ gọi cô dậy, chỉ có thể nhẹ nhàng đắp tấm thảm lên lại cho cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh nhìn cô, chốc chốc khẽ chau mày, trong lúc ngủ mà cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Cô ấy sao lại chạy đến Đông Thành rồi, cô ấy đến từ khi nào?
Anh khẽ dùng tay vuốt ve đôi gò má, khẽ hất nhẹ mấy sợi tóc vươn trên mặt cô, hít một hơi sâu.
Lúc này, cửa phòng có người đẩy ra, là bác sĩ và Lục Cảnh Niên.
Anh ta nhìn thấy Tô Lê đang nằm trên sô pha thì sửng người.
Đợi bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Giang Thần Hy xong, chắc chắc là đã bình thường, thì bảo y tá truyền nước cho anh.
Vì không để ảnh hưởng tới giấc ngủ của Tô Lê, đỡ cái giá, qua ngồi bên cạnh sô pha, là ngồi chuyền nước.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lục Tử thần ngồi chéo chân ở một bên nhìn Tô Lê nằm trên sô pha hỏi: “ đây là gì thế?”
Giang Thần Hy nhìn con người đang co lại trên sô pha rồi nói: “ Cậu không biết là gì ư?”
Lục Cảnh Niên cười nói: “ Không phải tối qua tôi còn nhớ là Kha Ninh kia sốt sắn từ Yên Thành chạy tới đây sao, sao bây giờ lại thành con tiểu hồ ly nhà cậu rồi?”
Giang Thần Hy điềm đạm cúi nhìn tập tài liệu trên tay rồi nói: “Kha Ninh sao lại ở đây?”
Lục Cảnh Niên nghe xong thì khẽ “ Hứm” một tiếng, trong chốc lát cũng không nghĩ ra được lý do.
Giang Thần Hy nhìn anh ta điềm đạm nói: “ Lục thiếu gia từ khi nào trở nên tốt bụng như vậy?”
Lục Cảnh Niên thở dài rồi cười nói: “ Tôi thấy cô ấy cũng nhiệt tình, nhưng mà tôi đã giáo huấn cô ta rồi, cậu đừng có nghiêm túc như vậy chứ, ít nhiều gì cô ta cũng có chút liên quan đến Lạc Nhan mà.”
Giang Thần Hy cũng không có ý định tiếp tục cái chủ đề này, chuyển chủ đề, bắt đầu bàn vào công việc.
Tô Lê nằm trên sô pha đã khe khẽ nghe được cuộn nói chuyện của bọn họ, cô khẽ mở mắt trầm ngâm một lúc lâu rồi quay người kéo tấm thảm trên người tiếp tục ngủ.
Muốn len lén nghe xem Giang Thần Hy sẽ trả lời thế nào, tuy cô cảm thấy hành động này hơi ấu trĩ, nhưng lúc cô nghe thấy Lục Cảnh Niên nói như vậy thì cô lại rất muốn nghe câu trả lời của Giang Thần Hy.
Nhưng Giang Thần Hy lại không hề trả lời, anh là không muốn trả lời hay không biết trả lời như thế nào?
Cô nằm ở đó, toàn thân mệt mỏi không chút sức lực, mơ mơ màng màng, rồi lại ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua phải đợi đến bình nước thứ hai chuyền xong thì cô mới chợp mắt một chút, thật sự rất buồn ngủ.
Cho đến khi mặt trời lặn xuống núi, cô mới tỉnh dậy.
Cô nhìn trần nhà, dụi mắt cho tỉnh, ngủ đến nổi mơ mơ màng màng trong phút chốc còn không biết bản thân đang ở đâu.
“ Ngủ dậy rồi sao?” Bên tai văng vẳng tiếng Giang Thần Hy.
Cô ngẩn đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ánh hoàng hôn từ cửa sổ rọi vào, anh đang dựa vào sô pha, trong tay đang cầm một tập tài liệu, nhưng lúc này là anh đang nhìn cô.
“ Ừm, đúng vậy.” cô ngồi dậy,nhìn qua chỗ ngủ của mình, suy nghĩ rồi khẽ vò vò mái tóc: “ sao em lại ở trên giường rồi?”
Giang Thần Hy đặt tập tài liệu xuống một cách dứt khoát, anh cười rồi đứng dậy đi đến nghiêng người ngồi xuống bên cạnh chiếc giường, khẽ vuốt nhẹ mái tóc nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ chiều chuộng nói: “ Em ngủ say quá, còn ngáy nữa.”
Tô Lê có chút hoảng hốt nhìn Giang Thần Hy, cũng không biết là do ánh hoàng hôn rực rỡ ấm áp làm cô có chút say sẩm, hay là do cô ngủ quá lâu nên đầu óc có chút mơ mơ màng màng nữa.
Giang Thần Hy khẽ nâng cằm cô lên rồi nói: “ Trước tiên đi rửa mặt cho tỉnh cái đã.”
Tô Lê “ ỪM” một tiếng.
Có điều lúc cô bước khỏi giường mới cảm thấy được hai chân của mình đau lên từng hồi, Hôm qua ở dưới nước quay phim nguyên một ngày, cảm giác này giống như ở trong hồ băng bơi một ngày vậy.
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ chau mày: “ Mệt đến mức này tại sao lại còn chạy đến Đông Thành, sao lại không ở yên ở Yên Thành mà nghỉ ngơi?”
Tô Lê đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt điềm đạm nói: “ Cô em gái tốt của anh hôm qua chạy đến với đôi chân gãy đó, khóc lóc nhờ em đến xem xem, nói là Giang thiếu gia anh bị bệnh rồi, lo lắng cho anh không thể tự mình đi khám bác sĩ được, còn nói anh trước đây chỉ nghe lời của chị gái cô ta Lạc Nhan, không ai có thể khuyên được Giang thiếu gia phải biết quý trọng sức khỏe, thì là muốn người vợ như em đây chạy đến xem sao, nói không chừng Giang thiếu gia sẽ nghe em.” nói rồi cô khẽ cười một tiếng, nhìn Giang Thần Hy đang dựa vào cửa qua chiếc gương, rồi nói: “ cô ta thật sự rất quan tâm anh cơ đấy, có điều xem ra cô ta là quá lo lắng rồi chăng, không phải Giang thiếu gia đang ngoan ngoãn chạy đến bệnh viện, rồi còn rất nghe lời bác sĩ hay sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ trầm ngâm, đôi môi khẽ nhếch lên lộ rõ nụ cười đầy ẩn ý, anh bước đến, lúc Tô Lê đang định quay người bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh bỗng ôm chặt eo cô, áp sát cô vào khung cửa đằng sau, anh khẽ cúi người nhìn thẳng vào mắt Tô Lê, trầm giọng nói: “ Ừm, tiểu hồ ly của anh hình như thức dậy có vẻ giận dữ nhỉ, sao thế?”
Tô Lê nhìn người đàn ông này, đầu mũi anh chạm vào đầu mũi cô, hai người nghe hít thở hơi thở của đối phương.
Giang Thần Hy sát gần lại thêm vài phần, anh khẽ nghiêng đầu, hôn lên môi cô, đầu lưỡi lướt trên bờ môi cô, giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian nói: “ Em là nghe Giang Tiểu Ngữ nói ư? Vậy thì nếu như không nghe cô ta nói, chắc em không đến thăm anh rồi đúng không?”
Tô Lê khẽ chớp chớp mắt, hàng lông mi vừa dài vừa rậm của cô khẽ lay động, cô khẽ cười rồi nói: “ Là em lại không biết Giang thiếu gia bị bệnh, nếu như đã biết rồi, không đến thì sao được cơ chứ?”
Giang Thần Hy trầm giọng cười, nắm chặt lấy cằm cô, cúi người cắn lên môi cô, nói: “ Nhóc con, không có ai nói với em, nói dối là không tốt sao?”
Tô Lê khẽ nhếch miệng cười rồi nói: “ em là cô nhi, làm gì có ai nói với em những thứ này cơ chứ.”
Giang Thần Hy nhìn cô trầm giọng nói: “ Thì ra là vậy, nhưng anh sao lại nghe cô trợ lý của em nói, hôm kia em đã biết là anh có chuyện rồi, hôm qua vừa ra khỏi phim trường là liền chạy đến đây? Cái này…chẳng lẽ là cô trợ lý của em lừa anh sao? Trợ lý là người túc trực bên cạnh em 24/24, mà lại không thành thật như vậy, có phải là anh nên suy nghĩ đổi một người khác cho em rồi không?...
Tô Lê nhìn anh, Giang Thần Hy đến uy hiếp mà cũng có chút lừa bịp, rất rõ ràng là anh đều biết tất cả rồi, vì thế cô điềm đạm nói: “ Nhưng nếu như em biết anh lại nghe lời vị tiểu thư Kha Ninh đó thì em cũng không cần nửa đêm nửa hôm chạy đến đây làm gì rồi, không ngờ đêm qua còn mưa to như vậy… xem ra là tự em chuốt lấy khổ cho bản thân rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô trầm ngâm rồi nói: “ Ai nói với em là anh nghe lời Kha Ninh đó vậy hả?”
Tô Lê ngẩn lên nhìn anh, hai người nhìn nhau, Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Anh nhớ trước đây có người nói với anh là cô ấy không muốn thành quả phụ, vì vậy anh nghĩ, nếu như anh thật sự có xảy ra chuyện gì thì cô ấy phải làm sao đây?”
Tô Lê nghe xong ánh mắt bỗng sáng lên, suy nghĩ gì đó nhưng lại không tranh chấp nữa, lại chẳng biết nói thêm gì.
Giang Thần Hy nhìn cô nghiêm túc nói: “ anh phải sống thật tốt, vì em, vì tương lai của chúng ta, hiểu chứ?”
Tô Lê bĩu môi, sau đó chỉ gật đầu “ Ừm” một tiếng.
Giang Thần Hy nâng cằm cô lên, dùng lực hôn lên môi cô.
Cảm giác đêm tân hôn, trước đây không biết là cảm giác như thế nào,nhưng lúc hai người nồng nhiệt quấn quýt lấy nhau không thể rời được….
“ Đừng….” Tô Lê đẩy Giang Thần Hy ra, không để cho anh tiếp tục: “Đây là phòng bệnh, nhỡ đâu có người vào thì sao?”
“ Không có đâu…….”Anh khẽ cắn lên trái tai cô, sau đó đẩy cô vào bồn tắm, đưa tay khóa chặt cửa.
Sau đó hai ngày nữa lại trôi qua, Giang Thần Hy dồn hết tâm trí vào dự án trên tay anh.
Tô Lê ở bên cạnh anh, dù sao thì cô cũng không có gì để làm, bên ngoài nhiệt độ lên đến 36 độ, nóng đến có thể tan chảy luôn rồi, nên cô cũng không muốn ra ngoài.
Lúc ăn cơm trưa, Họ ăn cơm ở nhà hàng trong khách sạn, cũng vì tiết kiệm thời gian.
Tô Lê ăn một miếng mực trong đĩa.
Giang Thần Hy vừa ăn vừa bàn chuyện công việc với Lục Cảnh Niên, anh gắp thức ăn cho Tô Lê, động tác giống như đang tự gắp thức ăn cho mình vậy.
Mấy ngày nay Tô Lê đều ở bên Giang Thần Hy, ít nhiều cũng biết anh đang bận gì, nhưng vẫn có chút hiếu kỳ, cô cắn đôi đũa trên tay hỏi: “ Giang thiếu gia, có một chuyện em không hiểu lắm, không phải cạnh tranh với anh còn có một công ty nữa sao, nếu như muốn cạnh tranh với anh, thì thực lực của bọn họ cũng có thể gánh vác nỗi thiếu hụt 100 triệu đô la mỹ đó, vậy tại sao?....”
Giang Thần Hy nhìn cô, rồi múc cho cô một ít canh cá, đặt trước mặt cô rồi nói: “ Hoa Thần không phải là không có năng lực, chỉ là trước đây tôi tìm người ra giá, anh cố ý ra cao hơn 90 triệu đô la, chính là không muốn bọn họ tranh giành miếng thịt béo bỡ Nguyên Thịnh với anh.”
“ Có điều xem như cậu còn có chút lương tâm, giữ lại 10 triệu cho bọ họ xoay sở.” Lục Cảnh Niên ngồi bên cạnh cười nói: “Nếu như không phải theo cạnh cậu nhiều năm như vậy, sức chịu đựng ít nhiều vẫn có một ít, nếu không thì lần này đã sớm bị cậu dọa chết rồi.”
“ Thật ra lần này anh đến Đông Thành chính là vì muốn thu mua Nguyên Thịnh, trong buổi đấu giá, anh chỉ muốn mua một miếng đất dùng cho cá nhân, còn đối với những thứ khác,… không có hứng thú.” Giang Thần Hy tuy rằng miệng thì nói là việc công, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm Tô Lê, nhìn cô uống bát canh mà anh đưa qua, rồi hết sức quan tâm hỏi: “ Thấy sao? Mùi vị được chứ?”
Tô Lê bĩu môi nói: “ Không ra làm sao cả, bình thường, không ngon bằng canh Giang thiếu gia hầm.”
Giang Thần Hy cười, khuôn mặt đắc ý nói: “ Về nhà anh sẽ hầm canh cho em, bồi bổ sức khỏe.”