Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 196: Chương 196




Buổi tối, Giang Thần Hy về nhà ăn cơm, bởi vì đã nói trước với nhau rồi nên Tô Lê cũng kiên nhẫn chờ đợi anh.

Giang Tiểu Ngữ ngồi ở phía bên kia, Tô Lê cũng không quan tâm tới cô ta, vẫn làm những việc mà thuộc về mình, sau đó liền đi ngủ một giấc.

Tầm tám giờ gì đó, Tô Lê nghe thấy tiếng xe ô tô ở bên ngoài. Chú chó nhỏ vốn dĩ đang nằm bên chân cô, nghe thấy âm thanh liền dỏng tai lên nghe.

Chú chó nhỏ này có lẽ là biết có người về rồi, nên chạy phắt ra bên ngoài, nhìn thấy Giang Thần Hy, đuôi nó mừng quýnh lên, nó ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy bằng đôi mắt tròn ươn ướt, rồi gọi anh hai tiếng.

Mặc dù chú chó này không phải là giống chó thuần chủng gì, nhưng đôi mắt to tròn lấp lánh của nó quả thực rất đáng yêu.

"Sao vậy?" Giang Thần Hy vừa bước chân lên bậc thềm thấy vậy liền bế nó lên bước thẳng vào trong nhà.

Tô Lê một tay ôm lấy đầu mình, dựa người vào trên sô pha, nhìn thấy Giang Thần Hy ôm chú chó bước vào liền mỉm cười nói: "Xem con trai nhớ anh rồi kìa, em còn không ra ngoài đón anh, nó còn tích cực hơn em nữa."

Giang Tiểu Ngữ tới nhà bếp phụ giúp, Giang Thần Hy vẫn chưa biết.

Anh vuốt ve đầu chú chó, mỉm cười rồi đưa tay ra ôm lấy eo của Tô Lê, tiến lại gần hôn lên đôi môi của cô, dịu dàng nói: "Con chó này sao vậy? Hai mắt đều ươn ướt hết cả? Nếu như nó không muốn mách gì đó với anh thì tuyệt đối sẽ không nhiệt tình như vậy."

Tô Lê mỉm cười rồi dựa vào trong lòng anh nói: "Bị nhốt trong lồng hai ngày, có thể không ấm ức hay sao?"

Giang Thần Hy ừ một tiếng, cảm thấy có chút nghi hoặc. Bởi vì anh biết, chú chó này từ trước tới giờ vẫn rất ngoan ngoãn, Tô Lê cũng chưa từng nhốt nó vào trong lồng.

"Thần Hy, anh về rồi?"

Lúc này, Giang Tiểu Ngữ bước từ phía sau nhà bếp ra ngoài. Giang Thần Hy nhìn cô, hơi chau mày lại, rõ ràng có chút bất ngờ nói: "Sao em lại tới đây?"

Giang Tiểu Ngữ nghe xong cắn môi nói: "Mấy ngày trước chỗ nhà em mưa to, đường dây điện đều hỏng hết rồi, cho nên em đã gọi người tới đó sửa lại, nhưng em không có nơi nào khác để ở, nên em đã tới đây......."

Giang Thần Hy nhìn Giang Tiểu Ngữ, sau khi im lặng một lúc liền hít thở sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm trước đã rồi nói chuyện tiếp."

Dứt lời, anh liền ôm lấy lưng Tô Lê bước thẳng tới phòng ăn cơm.

Bầu không khí trong suốt bữa ăn tối có chút ngại ngùng, Giang Thần Hy gắp một ít thức ăn cho Tô Lê, nhìn Giang Tiểu Ngữ lạnh nhạt nói: "Em cũng ăn nhiều một chút."

Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, mím mím môi gật đầu.

Tô Lê nhìn Giang Tiểu Ngữ, cũng không nói gì.

Sau bữa tối, Tô Lê nói muốn dắt chó đi dạo, vốn dĩ là muốn để cho Giang Thần Hy ở lại nói chuyện với Giang Tiểu Ngữ.

Nhưng Giang Thần Hy lại nói muốn đi cũng với cô.

Hai bên đường Dụ Hoa đều trồng cây ngô đồng. Thời điểm này, lá cây đều vô cùng tươi tốt, rộn ràng tiếng chim.

Phía này lại là một nơi rất yên tĩnh, xe cộ đi lại cũng không nhiều, cho nên rất thích hợp để tản bộ.

Lại cộng thêm giờ cũng hơn 9 giờ rồi, thòi tiết cũng không nóng nực như buổi sáng, gió thổi từng cơn mát lạnh, thoải mái hơn ngồi trong điều hòa rất nhiều.

Ngón tay Giang Thần Hy kẹp một điếu thuốc, một tay thì ôm lấy eo của Tô Lê, chú chó rất ngoan ngoãn đi ở phía trước.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh hỏi: "Em vốn dĩ muốn ra ngoài đi bộ là để cho anh và Giang tiểu thư có không gian riêng, để cho hai người nói chuyện với nhau, sao anh lại theo em ra ngoài vậy?"

Giang Thần Hy hút một hơi thuốc, lạnh nhạt cười nói: "Anh với cô ấy có gì để mà nói chứ? Cô ấy cũng không còn nhỏ nữa rồi, nhưng cũng không được như em, nố về tuổi tác, cô ấy còn lớn tuổi hơn em, có rất nhiều chuyện, nếu cô ấy tự mình nghĩ không thông, thì anh có nói nhiều tới thế nào cũng vô ích. Tối nay cho cô ấy ở lại đây, anh cho người đi dọn dẹp một chút căn hộ trước đây mà anh ở, bảo cô ấy vài ngày nữa thì dọn qua đó. Mặc dù anh là anh trai của cô ấy, cô ấy không còn nơi nào để ở thì đến đây ở vài ngày cũng không vấn đề gì, nhưng cô ấy đột nhiên dọn tới đây mà cũng không nói trước tiếng nào, thì quả thực là cô ấy không hiểu chuyện rồi, bất luận thế nào thì giờ anh cũng đã kết hôn rồi, có rất nhiềuchuyện không được tiện, cô ấy làm như vậy cũng là không tôn trọng em.”

Tô Lê híp mắt lại cười nói: "Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ấy quả thực cũng rất đáng thương, cứ như vậy đuổi cô ấy ra khỏi đây em nghĩ chắc Giang thiếu cũng không nhẫn tâm như vậy đúng chứ? E rằng em sẽ bị người ta nói là chị cô ấy mất rồi em không nể tình chị cô ấy, vả lại cô ấy còn là người tàn tật, điều này còn độc ác hơn là mẹ kế nữa."

Giang Thần Hy nói: "Anh hiểu rồi, anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy."

Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nhà cô ấy đang sửa liền không còn nơi nào để đi nữa rồi sao? Lẽ nào Giang gia rộng lớn như vậy mà lại không còn một phòng nào cho cô ấy ở? Cũng đâu phải là cô ấy trở về Giang gia ở vài ngày thì người ở đó sẽ ăn tươi nuốt sống cô ấy? Nói ra thì cũng thật kì lạ, không nói tiếng nào liền chuyển tới thẳng nhà chúng ta, cô ấy cũng không coi mình là người ngoài nữa rồi. Lại còn vì cái tính sợ chó của cô ta mà phải nhốt con trai vào trong lồng."

Giang Thần Hy hít sâu một hơi rồi lạnh nhạt nói: "Cô ấy chính là lòng tự tôn quá lớn, Giang gia rộng lớn như vậy cô ấy muốn trở về đó ở mười ngày hay nửa tháng cũng được, cũng sẽ không có ai nói gì. Thực ra cũng là do cô ấy nghĩ nhiều rồi, người dì đó em cũng biết rồi, mồm miệng bà ta có chút tùy tiện, nếu như Tiểu Ngữ có thể nghĩ thoáng như em, thì cũng sẽ không cảm thấy tất cả mọi người đều ghét bỏ cô ấy, thực ra về căn bản không có một ai để tâm nhiều như cô ấy."

Tô Lê cười nói: "Cô ấy nên học tập theo Vương Nhã Tịnh, trước giờ cô ta đều không biết xấu hổ là gì, ở Giang gia vẫn luôn tự coi mình là thiếu phu nhân, Giang thiếu đừng có mà so sánh em với cô ta, dáng vẻ yểu điệu yếu ớt đó của cô ta cứ như kiểu mình là nữ hoàng của cái thế giới này vậy, em thấy em không động được tới cô ta, nếu có một ngày em va vào cô ta, vậy thì em cũng không gánh vác nổi trách nhiệm đó."

Giang Thần Hy nhìn cô nói: "Vẫn còn tức giận sao?"

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, trầm giọng nói: "Giang thiếu, em nghĩ là anh hiểu ý định của Giang tiểu thư chứ? Em không nghĩ rằng cô ấy sẽ có ý định chung sống hòa bình với em đâu. Thực ra em cũng không cố ý làm khó Giang thiếu, chỉ là điều làm em tức giận là Giang Tiểu Ngữ rõ ràng là biết tới cái quy luật đánh rắn động cỏ, nhưng càng là những chuyện khiến Giang thiếu bị làm khó thì cô ấy càng cố làm. Nếu như cô ấy nói với Giang thiếu anh trước, em nghĩ e rằng Giang thiếu sớm đã sắp xếp chỗ ở cho cô ấy rồi, nói khó nghe hơn thì là Giang thiếu còn có thể mua hẳn một căn hộ mới cho cô ấy, nhưng cô ấy lại dọn thẳng tới đây, lẽ nào tối nay Giang thiếu có thể để cô ấy dọn ra ngoài hay sao?"

Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh xoay người lại một tay đặt lên eo cô, dựa sát vào cô, trầm giọng cười nói: "Đồ xấu xa này thương tôi rồi hay sao, hả?"

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, hơi nghiêng đầu, cười nói: "Đây mới là nguyên nhân đầu tiên, còn có nguyên nhân khác nữa." Giang Thần Hy nghe xong hơi ngây người ra. Tô Lê híp mắt cười nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, cũng muộn rồi, về thôi."

Cô quả thực không muốn làm khó anh, nếu như anh cũng đã biểu hiện thái độ của mình rồi, vậy thì cô nên cho anh thời gian để giải quyết. Giang Thần Hy kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt lấy cô, trầm giọng ừ một tiếng.

Dắt chó về nhà xong, hai người họ liền đi tắm sau đó cũng đi nghỉ ngơi rất sớm, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Sáng ngày hôm sau, vì phải họp nên Giang Thần Hy dạy từ rất sớm.

Đúng lúc ăn sáng cùng với Giang Tiểu Ngữ, nên anh liền nói với cô: “Phía căn nhà em đang sửa anh đã cho người qua đó xem có cần giúp đỡ gì không rồi, còn có chiều nay anh cùng với Lục Tử Thần gặp mặt nói chút chuyện, tiện thể anh sẽ nói với cậu ta chuyện liên quan đến em và cậu ta.”

“Không cần.” Giang Tiểu Ngữ nghe xong lập tức nói: “Thần Hy, giờ em và anh ấy rất tốt.”

Giang Thần Hy nhìn cô, hơi chau mày lại nói: “Được rồi, nếu như em đã không muốn anh can thiệp vào chuyện tình cảm giữa em và Lục Tử Thần thì thôi, dù sao em cũng đã không còn nhỏ nữa, cũng nên biết rằng bản thân mình đang làm gì rồi, đúng chứ?”

Giang Tiểu Ngữ mím môi lại nói: “Chỉ cẩn không có người chen ngang vào, em tin tình cảm của em với Lục Tử Thần sẽ rất tốt.”

GIang Thần Hy nhìn cô, chuyện tình cảm giữa Giang Tiểu Ngữ và Lục Tử Thần cũng không phair là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi, trước đây khi chị cô ấy còn sống cũng từng khuyên cô đính hôn với Lục Tử Thần, càng huống chi là bây giờ?”

Đương nhiên anh hiểu ý của cô, trong lòng Giang Tiểu Ngữ vẫn luôn trách cứ Tô Lê, nguyên nhân trong đó là bởi vì sự ái mộ mà Lục Tử Thần vẫn luôn dành riêng cho Tô Lê.

Anh là đàn ông, có người đàn ông khác dòm ngó người phụ nữ của mình, trong lòng anh đương nhiên hiểu rõ.

Giang Thần Hy cũng không muốn đôi co với Giang Tiểu Ngữ việc này, dù sao chuyện tình cảm ai cũng đều có quyết định của riêng mình, người khác không có quyền can thiệp,

Im lặng một lúc, anh nói tiếp: “Còn nữa, hôm nay tôi sẽ gọi người tới dọn dẹp một chút căn hộ mà trước đây anh từng ở, em hãy chuyển qua đó ở.”

Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, ánh mắt lóe lên một chút, hỏi: “Thần Hy, anh là đang đuổi em đi sao?”

Giang Thần Hy hướng mắt nhìn cô, chau mày nói: “Tiểu Ngữ, đây không phải là đuổi em đi, em cũng không còn nhỏ nữa, có rất nhiều chuyện anh nghĩ là anh không nói thì có lẽ em cũng hiểu, tuy rằng em gọi anh một tiếng anh, nhưng giờ anh cũng đã kết hôn rồi, rất nhiều chuyện không thể giống như lúc trước được nữa, không thể làm bừa. Nếu như chỉ có một mình anh, em muốn dọn tới đây ở bao lâu cũng được, nhưng hiện giờ em không nói tiếng nào liền dọn qua đây, em có tôn trọng Tô Lê hay không vậy? Tiểu Ngữ, anh từng nói cả đời này sẽ chăm sóc cho em, nhưng không có nghĩa là em thích làm gì thì làm, đặc biệt là ở trước mặt Tô Lê, nếu như em không thành tâm coi Tô Lê là chị dâu, em cũng nên gọi một tiếng chị Tô Lê hoặc là Giang thiếu phu nhân. Lần này cô ấy không tính toán với em, em cũng đừng có mà được nước lấn tới, hiểu không?”

“Được nước lấn tới?” Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, “Thần Hy, em đáng ghét như vậy sao? Em biết là em dọn tới đây mà không nói trước với anh một tiếng là em không đúng, nhưng em cũng đâu có làm phiền hai người, không phải sao? Hay là anh lo lắng cô ta sẽ để tâm chuyện em là em gái của Lạc Nhan, cho nên anh mới vội vàng đuổi em ra ngoài? Thần Hy, nếu như hôm nay chị em vẫn còn sống, thì chị ấy sẽ là nữ chủ nhân của căn nhà này, anh sẽ vẫn đuổi em ra ngoài sao?”

Giang Thần Hy chau mày lại, trầm giọng nói: “Tiểu Ngữ, cho dù hôm nay chị em vẫn còn sống, cô ấy cũng sẽ không trở thành chủ nhân của căn nhà này, tại sao tới giờ em vẫn không chịu chấp nhận hienj thực chứ?”

Giang Tiểu Ngữ chảy nước mắt nhìn anh nói: “Là em không chịu chấp nhận hiện thực hay là anh không chịu chấp nhận hiện thực? Thực ra trước giờ anh chưa từng buông bỏ được chị em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.