Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 198: Chương 198




Giang Tiểu Ngữ rời khỏi, Tô Lê ngồi ngẩn ngơ trên xích đu bên ngoài.

Vú Trương mang cho cô một cốc nước ép, nhìn dáng vẻ của Tô Lê như vậy bèn hỏi: “Phu nhân làm sao thế? Vừa nãy có phải là đã cãi nhau với đại tiểu thư rồi không?”

Vú Trương không thích nhiều chuyện và cũng sẽ không nghe hơn một câu, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Tô Lê như vậy, cũng không khỏi tò mò phải hỏi một vài câu.

Tô Lê cười nói: “Không có chuyện gì, tôi lên nhà thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài đây.”

Cô cầm lấy cốc nước ép Vú Trương đưa uống một ngụm, uống xong liền đứng dậy bước đi hai bước lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hướng Vú Trương, hỏi: “Vú Trương, tôi và Lạc Nhan có điểm nào giống nhau vậy?”

Vú Trương nghe xong hơi ngơ người một lúc, sắc mặt như không hiểu nhìn cô, sau đó cười nói: “Phu nhân làm sao vậy ạ, sao đột nhiên lại hỏi như thế?”

Tô Lê lại không nói gì nữa.

Vú Trương nhìn cô, sau đó hít một hơi dài đi tới trước mặt Tô Lê, nghiêm túc lắc lắc đầu rồi nói: “Vú Trương nói thật, không giống, không giống nhau một chút nào cả. Thực ra, Vú Trương không hề lừa gạt phu nhân, lúc đầu trong lòng tôi cũng có lo lắng, như cô đây chủ động hoạt bát lại đặc biệt, một cô gái độc lập, có thể sẽ không hợp với thiếu gia, tôi luôn cảm thấy thiếu gia sẽ thích kiểu người sống hướng nội giống như tiểu thư Lạc Nhan, nhưng mà sau đó tôi lại phát hiện ra rằng, thiếu gia với phu nhân ở bên nhau cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, thực ra nếu bảo tôi nói thật hai người có điểm nào giống nhau, thì chỉ có là tin tưởng thiếu gia thôi.” Nói rồi, bà thở dài một cái, nói: “Phu nhân, cô ở bên cạnh thiếu gia cũng được một khoảng thời gian rồi, ít nhiều chắc cô cũng biết rõ những người bên cạnh thiếu gia đáng để tin tưởng được mấy người, cậu ấy cũng thật đáng thương, trước đây tôi luôn lo lắng khi tiểu thư Lạc Nhan không còn nữa thì sau này còn có ai nguyện bên cậu ấy như vậy nữa, tôi lo lắng nhất là nhìn thấy thiếu gia một mình cô đơn, thế thì phải làm như thế nào, nhưng mà hiện giờ, tôi cũng thấy yên tâm rồi.”

Tô Lê nhìn bà.

Vú Trương lại thở dài nói tiếp: “Tôi chứng kiến thiếu gia lớn lên từ nhỏ, đứa bé đó là người luôn luôn nói ít mà làm nhiều, vì thế thiếu phu nhân, cô nhất định phải nhớ kĩ, bất luận là xảy ra chuyện gì, nhất định phải xem cậu ấy làm như thế nào, cô hiểu chứ?”

Tô Lê khẽ cười, gật gật đầu …

Thực sự suy nghĩ kĩ, trong lòng cô có cái gì đó không thoải mái chứ? Chỉ vì lời nói của Giang Tiểu Ngữ sao? Rõ ràng biết là cô ấy đang cố ý xúi giục mà còn đi để ý, thì đúng là có chút nực cười rồi.

Đã chọn lựa sau này phải tin tưởng anh, bản thân còn suy nghĩ linh tinh làm gì chứ? Nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy bản thân vừa rồi đúng thật là có chút hơi kì quái.

Không để ý, đó quả thực cũng là giả tạo. Nhưng mà phân vân một lúc rồi cô vẫn chọn lựa tin tưởng anh…

Xe đi vòng để đón Lục Cảnh Niên, đứa trẻ này tối qua lại đi ra ngoài linh tinh rồi.

Giang Thần Hy nhìn thấy anh một cái, còn nhìn thấy anh ta hôn người con gái khác, cười nói: “Em nếu như có thể an phận một chút, Tôn Hàn sớm đã nhận lời cầu hôn của em rồi.”

Lục Cảnh Niên đầu óc mơ màng ngồi dựa bên đó nói: “Anh không hiểu, nếu như Tôn Hàn có thể nhận lời em thì em cũng không tới mức hiện tại cô đơn lẻ bóng vậy.”

Giang Thần Hy cũng không nói gì, thực ra anh dường như có chút không thể lý giải nổi về mối quan hệ của hai người họ.

“Sắc mặt anh không được tốt cho lắm? Sao vậy? Lại cãi nhau với hồ ly nhà anh sao?” Lục Cảnh Niên cười cười.

Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Là Tiểu Ngữ.”

“Cô ấy làm sao?” Lục Cảnh Niên chau mày nói: “Nói thực, cũng không biết là tại vì sự xuất hiện của hồ ly nhà anh hay tại vì sự ra đi của chị cô ấy, hay là vì cô ấy bị thương, em luôn cảm thấy cô ấy thay đổi rồi.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nói: “Quả thực thay đổi rồi. Gần đây mấy lần trước mặt Tô Lê xúi giục cô ấy, dường như có cơ hội là hận không thể khiến cho Tô Lê cảm thấy anh tới nay vẫn chưa yên tâm còn ảo tương về Lạc Nhan.”

“Có chuyện này sao?” Lục Cảnh Niên chau mày, “Chuyện này … cô ấy vậy là muốn làm gì?”

Giang Thần Hy trầm ngâm, “Anh chỉ hy vọng đơn giản là cô ấy vì lo lắng rằng chị cô ấy chết rồi anh không quan tâm cô ấy nữa, nhưng mà anh cảm thấy cô ấy dường như đang trả thù Tô Lê.”

“Trả thù chị ấy? Không oán giận trước, không ghét bây giờ?” Lục Cảnh Niên cười nói.

“Sợ rằng không phải. Anh lo lắng là cô ấy đổ lý do chuyện bị phế chiếc chân lên đầu Tô Lê.”

“Không phải là chứng minh chị ấy cũng là người bị hại rồi sao?”

Giang Thần Hy vừa lái xe vừa nói: “Còn bởi vì chuyện anh trai cậu xem vào chuyện đó nữa. Tính cách của Tiểu Ngữ nghĩ lại có chút kích động, vì thế …”

“Anh lo cho Tô Lê?” Lục Cảnh Niên hỏi.

Giang Thần Hy nghe vậy cũng cười nói: “Thế thì không hẳn. Tô Lê không phải là người luôn chịu đựng. Mấy ngày gần đây, cô ấy chịu ấm ức, dáng vẻ đáng thương, anh nghĩ anh trở về thì Tiểu Ngữ chắc cũng rời đi rồi.”

Lục Cảnh Niên pây một tiếng, “ Các cụ nói ba người phụ nữ một vở tuồng, em thấy hồ ly nhà anh đó, có thể đạo diễn ra một vở kịch rồi.”

… …

Hoa Hoa đi lấy quần áo giặt khô về giúp cô, sau đó Tô Lê liền ngồi xe của bảo mẫu đi tới phim trường.

Xin nghỉ hai ngày quả thực nếu còn chưa đi thì làm cho cả đoàn phải chờ mình cô, quả thực không hay cho lắm.

Khi ăn cơm bữa trưa, Giang Thần Hy đi qua chỗ trường quay đặc biệt gọi đồ ăn bên ngoài mang tới cho cô, muốn ăn cùng với cô.

Thiệu Phương nhìn thấy anh đột nhiên tới, cười chào mời anh đi lên, nói: “Tổng tài, sao anh lại tới đây.”

Giang Thần Hy giơ tay đang xách đồ ăn lên, nói: “Tô Lê đâu?”

Thiệu Phương quay người hất hất cằm, cười nói: “Vẫn đang quay phim kìa. Giang thiếu lãng mạn quá, còn mang cả đồ ăn trưa cho người yêu nữa?”

Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Cơm cũng không ăn sao?”

Thiệu Phương thở dài nói: “Tổng tài, xin anh đừng đi gián đoạn bọn họ quay phim, thời gian đã gấp lắm rồi, còn chần chừ nữa, đạo diễn sẽ mắng người mất.”

Giang Thần Hy nhìn đoàn quay bên đó, “ừ” một tiếng, sau đó bèn đi thẳng tới.

Thiệu Phương thấy vậy, lập tức vội vã chạy theo.

Nhưng mà Giang Thần Hy đương nhiên cũng không thể đi gián đoạn quay phim, đứng ở chỗ xa xa góc khuất, đứng chỗ đó vừa hay có thể nhìn thấy Tô Lê đang quay phim, rất nghiêm túc.

Giang Thần Hy đã nói với cô từ trước là sẽ ăn cơm cùng nhau, nhưng mà xem ra kế hoạch thất bại rồi.

Anh nhìn nhìn thời gian, buổi chiều anh còn phải họp, đáng lẽ ra phải họp buổi trưa nhưng lùi lại, anh chỉ có thể lấy phần cơm của mình ra ăn.

Thiệu Phương đương nhiên cũng không dám để cho Giang Thần Hy ngồi đất ăn cơm như vậy, liền đi lấy cho anh một chiếc ghế.

Giang Thần Hy vừa ăn vừa nói; “Thiệu Phương, đại diện quảng cáo sau này cố gắng đừng nhận nữa, tôi nghe nói đạo diễn Trịnh Long đang tìm diễn viên cho phim mới của ông ấy?”

Thiệu Phương nói: “Đúng vậy, nhưng mà thiếu gia anh chắc cũng biết, lão Trịnh đó đồ xấu xa, ai cũng không nể mặt, em đi tìm qua ông ta rồi, kết quả bị ông ta hằm hằm mắng chửi.”

Giang Thần Hy vừa cầm hộp cơm vừa nói: “Ông ta xme thực lực, cô cũng đừng có tùy tiện để Tô Lê đi quay thử, để cho ông ấy tự thấy.”

“Cứ để cho Tô Lê đi quay thử giống như những đám người mới kia?” Thiệu Phương có chút kinh ngạc nhìn Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nói: “Sao, có vấn đề gì?”

Thiệu Phương khẽ cười nói: “Không phải, em nghĩ rằng tưởng Giang thiếu sẽ ra mặt chứ, lão Trịnh đó không nể mặt ai nhưng em nghĩ thiếu gia anh chắc chắn ông ấy phải nể mặt.”

Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Ban đầu tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để cho Tô Lê dựa vào mối quan hệ của tôi, cô ấy từ từ bước ra để mọi người thấy mà hâm mộ và nhận định, sau này chỉ có tốt mà không có hại cho cô ấy.”

Thiệu Phương nghe vậy cười nói: “Được, Giang thiếu luôn luôn nhìn xa trông rộng.”

Giang Thần Hy gật gật đầu sau đó cười nói: “Đây là của Tô Lê, đợi cô ấy rảnh chút thì đưa cho cô ấy ăn, tôi đi trước.”

Thiệu Phương cười nói: “Vâng, Tổng tài.”

Giang Thần Hy đứng dậy, nhìn Tô Lê đang mải miết quay phim một cái sau đó bèn rời đi…

Tô Lê xong việc cũng đã là ba bốn giờ chiều rồi.

Cô đói tới mức hoa mắt chóng mặt rồi mà vẫn còn phải tiếp nhận phỏng vấn.

Cô được dìu ngồi xuống, vừa ăn vừa trả lời câu hỏi phỏng vấn.

Khó khăn lắm mới kết thúc phỏng vấn, Tô Lê thở một hơi dài, uống nước, hít một hơi, nói: “suýt chút nữa tôi đói ngất rồi, sớm biết vậy buổi sáng đã ăn nhiều một chút.”

Thiệu Phương nhìn hộp đồ ăn gọi bên ngoài trước mặt cô, nói: “hi, khoảng bốn tiếng trước, Giang đại thiếu gia của chúng ta đã đưa cơm tình yêu tới, chị có thể bảo đảm bên trong chắc một chiếc lá rau cũng không thiếu.”

Tô Lê vừa mới mở ra thì ngửi thấy mùi chua chua, trời nóng như thế này, chỗ này cũng không có chỗ nào để có thể để được, kết quả là tất cả phải bỏ đi hết.

Thiệu Phương cười nói: “Em yêu à, em nói xem em mang về hay là …”

Tô Lê cũng dở khóc dở cười, khẽ thở dài nói: “Bỏ đi thôi, nói là em ăn rồi.”

Vốn dĩ là cô nói buổi trưa cùng nhau ăn cơm, kết quả là chờ tới khi thức ăn hỏng hết rồi cô mới xong việc, nếu như thật phải chờ tới khi cô xong việc mới được ăn thì sợ rằng anh phải chịu thiệt thòi rồi…

Văn phòng của Lục Tử Thần:

Lục Tử Thần bỏ tài liệu trong tay xuống, gỡ mắt kính xuống, xoa xoa trán của mình.

Thư ký gõ cửa đi vào, nói là Giang Thần Hy tới rồi.

“Mời anh ấy vào.” Lục Tử Thần ngay sau đó bèn đứng dậy, đi tới chỗ ghế sô pha chờ Giang Thần Hy vào, tỏ ý mời anh ngồi xuống.

Thư ký mang lên hai cốc cà phê ngon.

Giang Thần Hy và Lục Tử Thần hai người quả thực cũng không có chuyệ n riêng gì cả, gặp mặt toàn là chuyện công.

Nhưng mà lần này sau khi bàn chuyện công xong, Giang Thần Hy hai chân vắt chéo nhìn Lục Tử Thần nói: “Nghe nói ngôi nhà đó của hai người đang sửa sang lại?”

Lục Tử Thần uống một ngụm cà phê, cười nói: “Hình như là như vậy.”

Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, nói: “Mấy ngày nay Tiểu Ngữ đang sống trong căn chung cư của tôi trước đây, nếu như Lục thiếu có thời gian thì tới thăm nó.”

Lục Tử Thần nói: “Được, tôi sẽ tới.”

Thực ra Giang Thần Hy cũng không phải không biết, Lục Tử Thần và Giang Tiểu Ngữ trước giờ luôn tách biệt, không ai liên quan, động chạm đến ai, anh cũng chưa bao giờ hỏi về mối quan hệ giữa hai người họ nhưng nói thông báo một tiếng, điều này vẫn là cần thiết.

Buổi tối, Giang Thần Hy từ công ty về thẳng, không muộn nhưng cũng không sớm.

Đi lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy Tô Lê đang ngủ trên giường, trên người cô mặc chiếc áo ngủ mà anh mua cho cô …

Tóc cô xõa trên giường, xem ra ngủ khá là say, nhưng mà trên tay cô vẫn còn cầm quyển kịch bản,chắc là đang xem kịch bản rồi ngủ quên mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.