Tô Lê quay xong quảng cáo, vì lúc chiều trong lúc nghĩ ngơi cô ca cược thua với vài diễn viên khác, nên là cô nói sau khi xong việc sẽ mời cơm. Bộ phim trên tay cô đúng lúc phân cảnh của cô cũng đã quay xong rồi, nên cô nhân dịp mời các diễn viên với các nhân viên trong đoàn ăn uống một buổi linh đình.
Mặc dù địa điểm không phải nhà hàng năm sao cao cấp, nhưng cũng là một nhà hàng khá là nổi tiếng, Tô Lê thường xuyên cùng Hoa Hoa đến đây ăn.
Ban đầu là Trần Miễn đưa cô đến đây, Bởi vì đồ ăn ở đây khá ngon giá cả cũng phải chăng, vì vậy đoàn đua có tiệc gì đều chọn nơi này để tổ chức.
Lúc đã ăn cũng gần xong, Tô Lê nhân lúc đi vào nhà vệ sinh thanh toán luôn hóa đơn.
Đúng lúc đang chuẩn bị trở lại thì điện thoại của cô reo lên, cô lấy điện thoại ra, là Trần Miễn gọi.
Tô Lê bắt máy: “ Alo, Trần Miễn, gọi mình có chuyện gì vậy?”
Có điều đầu giây bên kia lại im lặng một lúc rồi nói: “ Cho hỏi có phải cô Tô Lê không ạ?”
Tô Lê nghe xong bỗng sửng lại: “ Phải, anh là ai vậy ạ?”
Đối phương đáp: “ Tôi là quản lý của câu lạc bộ Băng Độ, anh Trần Miễn nói là bệnh cũ tái phát, nhưng lại không đem thuốc, anh ấy nói là cô biết, vì vậy có thể phiền cô đem đến đây được không?”
Tô Lê chau mày: “ Cái gì cơ? Cậu ấy không mang theo thuốc? Được, tôi lập tức đem qua đó, anh gửi địa chỉ cho tôi.”
Trần Miễn bị hạ huyết áp, nhưng vì sự nghiệp đua xe của cậu, nên vẫn luôn giấu cái bệnh này.
Tuy là không ảnh hưởng đến việc cậu trở thành một tay đua, nhưng là một tay đua chuyên nghiệp, vẫn không nên để người thứ 2 biết, vì vậy chỉ có cô biết chuyện này, đến anh Thái cũng không biết cậu ấy bị bệnh.
Tô Lê tắt máy liền mượn chìa khóa xe từ chỗ Hoa Hoa, chỉ chào mọi người một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Tô Lê rất ít nhắc đến mối quan hệ giữa cô và Giang Thần Hy trong đoàn phim, nhưng mọi người đều biết Tô Lê là vợ của Giang Thần Hy.
Có điều quan hệ của cô trong đoàn phim rất tốt, vì cô không hề dựa hơi Giang Thần Hy để thăng tiến, vì vậy cô ấy có được thành tích như ngày hôm nay, những người có quan hệ tốt với Tô Lê đều rất rõ.
Thật ra trong cái ngành này, quan hệ tốt thì cũng sẽ bàn tán chuyện riêng tư.
Người như Tô Lê, có thân thế nhưng không có người chống lưng, thực ra không nhiều, vì vậy ấn tượng của mọi người về cô lại rất tốt.
Tô Lê lái xe trong mưa, đến hai tiệm thuốc mới tìm được loại thuốc mà Trần Miễn cần.Sau đó cô vội vàng lái xe đến cái câu lạc bộ đó.
Tô Lê đi giày cao gót, lại thêm sự trơn trượt của nước mưa, cô trượt ngã trên nền đá, rất lâu không thể đứng dậy.
Có điều cô không thấy hề gì cả, xoa xoa cái đầu gối đang đau của mình, rồi tiếp tục đi tìm phòng của Trần Miễn.
Tìm thấy Trần Miễn, cô lo lắng chạy đến,” Trần Miễn, Trần Miễn.”
Chỉ nhìn thấy cậu nằm trên sô pha, một tay gác trên trán, nhắm nghiền mắt, không nói gì cả.
Tô Lê khẽ vỗ vỗ mặt cậu, lúc này Trần Miễn mới mở mắt “ Cậu đến rồi à?”
Tô Lê nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, dùng tay sờ trán cậu chau mày nói: “ cậu thật là, có phải không uống thuốc đúng giờ không? Một hai ngày không uống thì không sao, như thế này chắc chắn đã không uống một thời gian rồi đúng không?”
Trần Miễn nhắm nghiền mắt cười rồi điềm đạm nói: “ Mình cứ tưởng mình đã không sao rồi, lúc trước không phải là không nhớ,nhưng bây giờ cứ hay quên, vừa tiếp khách xong thì cảm thấy lạnh sau lưng rồi.”
Tô Lê không nói gì, rót cho cậu một ly nước rồi đưa thuốc cho cậu nói: “ Lại uống rượu rồi?”
Trần Miễn uống thuốc, dựa vào sô pha trầm ngâm một lúc rồi cười nói: “ Không có uống bừa, là ông nội bảo mình tiếp vài người khách.”
Tô Lê nhìn cậu nhưng không nói gì.
Có nhiều lúc, cô cảm thấy là do cô đã suy nghĩ quá nhiều, Trần Miễn tuy là trên thương trường không có đầy rẫy kinh nghiệm như Giang Thần Hy nhưng cũng là người tâm cơ rất sâu.
Vì vậy nhiều khi cô cảm thấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“ Cảm thấy đỡ chút nào chưa?” Tô Lê nhìn cậu hỏi.
Trần Miễn “ Ừm” một tiếng nhưng rồi cũng không nói thêm gì.
Tô Lê nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu sau đó hỏi: “ Có cần gọi Vương Nhã Tịnh tới đây không?”
Trần Miễn mở mắt nhìn Tô Lê rồi nói: “ Mình và cô ta chia tay rồi.”
Tô Lê vẫn không biết chuyện này, có điều nghe cậu ấy nói vậy cũng hít một hơi sâu rồi nói: “ Chia tay rồi cũng tốt, không yêu mà miễn cưỡng ở bên nhau thì chỉ toàn đau khổ thôi, sau này tìm người thích hợp với cậu một chút, tâm địa đừng quá thâm hiểm.” nói rồi cô suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “ Cậu muốn một cô gái như thế nào? Mình giúp cậu giới thiệu.”
Trần Miễn nhìn cô điềm đạm nói: “ Không cần đâu.”
Tô Lê nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu khẽ thở dài rồi nói: “ được rồi, không nói chuyện này nữa, mình cũng chỉ tùy miệng mà nói thôi, sau này không ép cậu đi gặp mặt này nọ nữa, mọi thứ thôi tùy duyên vậy, được không?”
Trần Miễn vẫn không hề nói gì, chỉ nhìn cô trầm ngâm.
Tô Lê hít một hơi rồi nói: “ Vậy… mình đưa cậu về?”
Trần Miễn “ Ừ” một tiếng.
Trần Miễn nghỉ ngơi một lát sau đó cô dìu Trần Miễn ra xe.
Trần Miễn rõ ràng là không thoải mái, có một lần cô cũng nhìn thấy Trần Miễn với bộ dạng này, tuy lần này cô không hoang mang lúng túng, cũng không lo lắng như lần đầu tiên, nhưng thực sự trong lòng cũng có chút căng thẳng.
Tùy rằng không đến mức phải nhập viện, nhưng mỗi lần tụt huyết áp, thì tim sẽ đập mạnh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không còn sức lực.
Tô Lê nhìn cậu hít một hơi sâu rồi nói: “ Đưa cậu về Giang gia vậy, có người chăm sóc thì mình yên tâm hơn.”
Trần Miễn điềm đạm nói: “ Không cần đâu, ông nội tim mạch không tốt, lần trước vụ đụng xe, dọa ông một vố, phải nhập viện mấy ngày.”
“ Biết là sẽ khiến ông nội lo lắng còn không ngoan như vậy, nhung cậu càng không muốn đồng đội của cậu biết chuyện này, vậy thì phải làm sao?”
“ Ở chỗ cậu vậy.” Trần Miễn cười rồi nói.
Tô Lê trợn tròn mắt nói: “Hoa Hoa là con gái, để một người đàn ông như cậu ở đó mình không yên tâm, mình mà cũng ở đó nữa là không có chỗ ngủ rồi.” Căn hộ mà Hoa Hoa sống quả thực là không tiện, nhưng cũng không thể đưa cậu ta về nơi mà cô và Giang Thần Hy đang sống được,cô cần phải tôn trọng Giang Thần Hy, Giang Thần Hy cũng tôn trọng cô, không phải sao?
Trần Miễn nhìn cô rồi nói: “ Cậu đã không còn là Tô Lê mà trước đây tớ quen biết nữa rồi, cậu trước đây không hề kiêng kỵ như vậy, cậu bây giờ, phòng trước phòng sau, không còn dứt khoát như trước nữa.”
Tô Lê đáp: “ Mình phải có trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình, phải có trách nhiệm với Giang thiếu gia, không thể cứ mãi mang rắc rối cho anh ấy được.”
“ Cậu rất yêu anh ta?” Trần Miễn nhìn cô hỏi.
Tô Lê nhìn cậu một cái rồi điềm đạm nói: “ Trước tiên đừng nói đến chuyện này, hay là đưa cậu đến khách sạn.”
Trần Miễn cười rồi nói: “ Khách sạn mới chính là nơi không thể nói rõ ràng được, cậu theo Giang Thần Hy đến độ đần ra rồi ư?”
Tô Lê có chút không vui nói: “ Vậy mình cũng không thể vứt cậu giữa đường như vậy được.”
Trần Miễn chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cô nói: “ Mình bây giờ vẫn cứ nên ở nơi cái kho lúc đầu thì hơn, cũng khá dễ chịu.”
Tô Lê cũng cảm thấy ở đó tự tại nhất.
Chiếc xe lăn bánh đi đến đó, sau đó cô dìu Trần Miễn xuống xe.
Tô Lê nhìn cậu khẽ thở dài: “ Mình dìu cậu lên lầu, ngủ một giấc là không sao nữa rồi.”
“ Cậu đi đi, mình đỡ nhiều rồi.” Trần Miễn nói.
Tô Lê khẽ mím môi nói: “ Cậu như vậy sao mình có thể bỏ đi được chứ? Nhỡ đâu nửa đêm cậu có chuyện gì bên cạnh lại không có ai thì sao? Đừng có mà giả vờ mạnh mẽ nữa, tối nay mình ở lại đây chăm sóc cậu.”
Trần Miễn nhìn cô trầm ngâm không nói gì.
Tô Lê dìu cậu lên lầu, giúp cậu nằm xuống giường, cô kế một chiếc ghế lại ngồi bên cạnh cậu, giúp cậu đắp chăn, thở dài nói: “ Cậu có còn nhớ cái lần mà cậu ngất đi trước mặt mình vì tụt huyết áp không?”
“ Chuyện khi nào? Mình không nhớ nữa rồi.” Trần Miễn điềm đạm nói.
Tô Lê khẽ cười rồi nói: “Cậu không nhớ cũng là chuyện bình thường, lúc đó vết thương của mình vẫn chưa khỏi, mình sợ chết đi được, mình thật sự sợ nhỡ đâu cậu nằm đó ngủ thiếp đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Trần Miễn nhìn cô khẽ chau mày rồi nói: “ Sao có thể chứ, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, không chết được.”
Tô Lê lại nói: “ Nhưng mình sợ chết đi được, cậu đối với tớ quan trọng như vậy, nếu như thực sự có chuyện gì thì phải làm sao?”
“ Mình đối với cậu thật sự….. quan trọng như vậy sao?” Trần Miễn nhìn cô điềm đạm nói.
Tô Lê khẽ thở dài nói: “ Trần Miễn, mình trước giờ đều chưa từng thay đổi, trong lòng mình, cậu là người quan trọng nhất, cậu là người thân của mình, là người thân nhất trong số những người thân, mình là cô nhi, người thân đối với mình mà nói là quan trọng nhất.”
“ Người thân? Không còn gì khác sao?” Trần Miễn nhìn cô ánh mắt khẽ trùng xuống.
Tô Lê nhìn cậu trầm ngâm không nói gì, sau đó chỉ hít một hơi sâu rồi nói: “ Trần Miễn, có vài chuyện không phải là mình không biết, nhưng trước giờ mình vẫn xem cậu như người thân, về chuyện tình cảm, mình không thể làm càng được.”
Trần Miễn nhìn cô nói: “ Cậu vẫn chưa trả lời mình, có phải cậu rất yêu Giang Thần Hy không?”
Tô Lê mím chặt môi nói: “ Ừm, mình đã yêu anh ấy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào.”
“ Vậy cậu có chặt anh ta cũng yêu cậu không?” Trần Miễn chau mày nhìn cô: “ Tô Lê, mình hiểu rõ cậu, nếu như cậu không đủ tin tưởng một người cậu sẽ không nói ra câu này, cậu đều trao cả con tim cho anh ta rồi, nhưng còn anh ta? Có phải anh ta cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu giống như cậu đối với anh ta?”
Tô Lê nhìn cậu mím chặt môi nói: “ Mình tin là anh ấy cũng sẽ giống như mình.”
Trần Miễn nhắm nghiền mắt, khẽ hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Ban đầu, lúc cậu ở bên Diệp Minh cậu cũng nói với mình như vậy, không phải sao?”
Tô Lê đáp: “ Giang Thần Hy không hề giống Diệp Minh, cậu không hiểu con người Giang Thần Hy.”
Trần Miễn nhìn cô, khẽ cười nhạt rồi nói: “ Tô Lê, xin lỗi….”
Tô Lê nghe xong bỗng sửng người ra, có chút không hiểu nhìn cậu: “ Gì cơ?”…..