Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 206: Chương 206




Giang Thần Hy cúi nhìn Tô Lê, khẽ cười, nói: “Lúc trước khi anh đi công tác có phải bảo em để em ngoan một chút không hả?”

Hai tay Tô Lê đặt lên vai anh, kiễng chân lên chà chà vào lòng anh, lúng túng chớp chớp mắt, giống như con mèo con đang cố gắng lấy lòng Giang Thần Hy, chà một lúc lại tiếp tục …

Giang Thần Hy cúi nhìn Tô Lê, chớp chớp mắt, sau đó một tay kéo Tô Lê vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, anh có chút tức giận dùng sức hôn, môi răng quấn lấy nhau, như là có ý trừng phạt …

Khi bữa tối có Cảnh Niên và A Hào tới, ba người vội vàng ăn tối sau đó lên lầu.

Tô Lê nhìn bọn họ, thực sự cô không phải không nhìn ra ánh mắt mà Lục Cảnh Niên nhìn cô.

Đơn giản nói vài câu, cũng là mang đầy ý chế giễu và coi thường.

Vú Trương tới nhìn, thấy Tô Lê một mình im lặng ngồi ăn canh, nói: “Thiếu phu nhân có gì cũng đừng để bụng, cậu Cảnh Niên thiếu gia cũng chỉ là khẩu xà tâm phật thôi, cậu ấy cũng không xấu xa gì, chỉ là không biết sao mà suốt ngày thích bóng gió với cô.”

Tô Lê cười thoải mái, “Không sao đâu, tôi quen rồi.” Vừa nói, cô thổi thổi muỗng canh nghĩ tới cái gì đó, nhẹ nhàng nói: “Vú Trương, lát nữa làm mấy cốc nước ép, lát nữa tôi mang lên.”

“Được.” Vú Trương lập tức đồng ý.

Tô Lê sau đó từ từ uống hết bát canh, sau đó mang nước ép lên lầu.

Phòng đọc sách của Giang Thần Hy ở trên tầng ba, là phòng có ban công, diện tích bằng không gian của hai phòng.

Bên trong có một bức tường, làm hết thành giá sách, bên trên ngăn nắp xếp từng hàng từng hàng một.

Những cái này đều do Giang Thần Hy tự mình sắp xếp, anh nói như vậy để có thể dễ dàng tìm thấy cuốn sách mà mình muốn tìm.

“Tôi nói này Giang đại thiếu gia, anh rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ anh không hỏi Tô Lê xem rốt cuộc là ý gì hay sao?” Lục Cảnh Niên nghiến răng nghiến lợi nói, “ Cô ấy với cái tên Trần Miễn đó rốt cuộc là như thế nào? Cô ấy rốt cuộc có mục đích gì?”

Giang Thần Hy đứng trước giá sách, trên tay cầm một cuốn, lật một trang rồi nhẹ nhàng nói: “Không có gì mà phải hỏi cả, chúng tôi là vợ chồng, tôi nói rồi, nếu như ngay đến cô ấy mà tôi cũng không tin tưởng nữa, thì thử hỏi tôi còn có thể tin ai nữa đây?”

“Tin tưởng?” Lục Cảnh Niên dường như vừa mới nghe được một câu chuyện nực cười vậy, anh cười phá lên, nói: “Tôi nói này Giang đại thiếu gia, anh có phải là đã quên rồi không, người đó là Tô Lê đó? Lời nói của tất cả phụ nữ trong thiên hạ đều có thể tin tưởng, chỉ có lời của Tô Lê đó là không thể tin tưởng được? Giang đại thiếu gia à, tôi thấy anh bị cô ấy làm cho mê muội không nhẹ rồi, anh đừng quên rằng, Tô Lê và cái tên Trần Miễn đó, mối quan hệ của họ rốt cuộc là như thế nào anh có rõ không? Họ thậm chí đã ở cùng với nhau, lời của Tô Lê đó mà anh có thể tin tưởng? A, anh có nhìn thấy hay không, cô ấy thà rằng để cho tất cả mọi người cảm thấy rằng anh bị cắm sừng cũng nghiến răng phải bảo vệ cái tên Trần Miễn đó, cô ấy Tô Lê chẳng lẽ lại không biết rằng Trần Miễn bị bệnh huyết áp thấp hay sao? A, nếu như trong lòng cô ấy có anh, sẽ không quan tâm anh sao?”

“Đủ rồi!” Giang Thần Hy thấp giọng chau mày nói, “Cảnh Niên, cô ấy quả thực không nói thật với tôi, nhưng mà cũng xin anh tôn trọng cô ấy, cô ấy là vợ của tôi, người khác nghĩ như thế nào tôi không quản được nhưng anh là anh em của tôi, đối với vợ tôi, anh ít nhất cũng nên có cái tôn trọng cô ấy.”

Lục Cảnh Niên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị A Hào nãy giờ chỉ im lặng bên cạnh ngăn lại, “Tổng tài, Cảnh Niên thiếu gia cũng chỉ là quan tâm anh, đừng vì một chuyện nhỏ nhoi này mà làm tổn thương hòa khí đôi bên.”

Lục Cảnh Niên tức giận nói: “Tôi như vậy chính là khó để làm hài lòng, Giang Thần Hy anh đúng là không biết lòng người tốt, tôi sớm đã khuyên anh,Tô Lê người phụ nữ ấy không đơn giản, trong lòng khó đoán như vậy, cô ấy và Trần Miễn ở với nhau lâu như thế, thậm chí còn mấy lần vì Trần Miễn mà tới tìm tôi, anh chính là không nghĩ rằng tất cả những điều này đều là kế sách của anh ta sao? Sau lưng Trần Miễn luôn luôn có lão gia vạch đường chỉ lối cho anh ta, anh đừng quên rằng, Giang Thần Hy anh, cũng là viên đá ngáng đường phía trước của họ, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng, cái cô Tô Lê đó chính là con bài để hủy hoại anh của lão gia? Anh có nghĩ qua trừ tim đồn của cô ấy với Trần Miễn, hôn nhân của anh chẳng lẽ sẽ không bị những đổng sự của công ty đó chất vấn sao? Thần Hy,nói câu thật lòng, anh sớm chút vạch rõ ràng với Tô Lê, tránh vì người phụ nữ đó mà để mình sa vào. Chỉ cần hai người không có quan hệ gì cả, muốn đánh gục Trần Miễn, đó không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?” …

Tay Tô Lê bưng đĩa đựng ba cốc nước ép, dựa vào tường bên ngoài phòng sách, cô hít một hơi dài, cúi xuống nhìn ba cốc nước ép, tự chế giễu khẽ cười một tiếng, sau đó bưng nước ép đi xuống lầu.

Lục Cảnh Niên tuy rằng bình thường nhìn có vẻ không nghiêm túc gì cả, nhưng tới lúc then chốt thì cũng nói những câu rất là nghiêm túc.

Anh nói không hề sai, hai người họ là vợ chồng, nhưng mà cô lại để cho chồng của mình bị cắm sừng, còn cô vì để bảo vệ một người đàn ông khác mà chỉ có thể giả vờ không sao cả, giả vờ không để ý, giống như sự việc không hề liên quan tới cô một chút nào vậy.

Tô Lê khẽ cười.

Giang Thần Hy vốn dĩ ngay từ đầu đã biết tất cả, vì thế lúc đó anh mới nói, anh cho rằng cô vốn dĩ sẽ không giải thích gì cả, chỉ giống như trước đây thôi.

Vì thế, khi mà cô dùng những lời lẽ hoang đường để đi lừa gạt anh, Giang Thần Hy lúc đó cảm thấy như thế nào chứ? Thất vọng hay là nực cười, hoặc là còn có cái gì khác nữa?

Cô hít một hơi dài, cúi xuống khẽ cười.

Hai tay cô xoa xoa lên mặt nhưng nước mắt lại tuôn ra, cô ngẩng đầu lên dụi dụi mắt, hy vọng có thể khiến cho những giọt nước mắt kia ngừng rơi xuống…

Buổi tối, Giang Thần Hy cùng với bọn họ bàn chuyện xong trở về, tắm giặt xong liền lên giường …

Anh chỉ bật bóng đèn bên đầu giường chỗ anh, căn phòng tối thiếu ánh sáng.

Tô Lê quay người nằm bên cạnh anh.

Tô Lê chưa ngủ, nằm quay lưng lại với anh.

Cô nghe thấy tiếng Giang Thần Hy lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, châm lửa …

Cô không quay người lại, mà là yên lặng nằm nghe nhất cử nhất động của người đàn ông nằm bên cạnh, bởi vì cô không biết nên nói những gì với Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy đưa tay vuốt vuốt tóc cô, hít một hơi thuốc sau đó từ từ nhả khói ra.

Tay anh khẽ nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô …

Tô Lê khẽ thở dài một cái sau đó quay người lại vùi vào lòng anh.

Cô mở mắt, kèm theo ánh mắt mộng mị ngước đầu nhìn anh, cô thở dài một hơi, cố tỏ ra thoải mái hỏi: “sao còn chưa ngủ?”

Giang Thần Hy nghe thấy liền cúi xuống nhìn cô, khẽ mím mím môi, nói: “Em cũng chưa ngủ sao?”

Tô Lê khẽ cười, đưa tay ôm lấy anh, nói: “Giang thiếu còn chưa về thì em chưa ngủ được.”

Giang Thần Hy nghe xong khẽ cười, nói: “từ lúc nào mà biết nịnh người khác vui vậy?”

Tô Lê khẽ cười nói: “Lẽ nào Giang thiếu không thích sao?”

Giang Thần Hy khẽ cười, cũng không nói là thích hay là không thích, nhưng mà Tô Lê biết, anh đại khái cũng cảm thấy đơn giản nịnh anh vậy là vui rồi.

Nhưng mà thực sự Tô Lê lại thật lòng hy vọng anh có thể vui hơn một chút, cô không hề có chút đối phó gì cả, cô đơn giản chỉ là hy vọng bản thân có thể làm chút gì để trong lòng anh thấy thoải mái hơn một chút.

Anh nói anh tin tưởng cô, nhưng mà anh lại cũng thừa nhận, bởi vì chuyện này mà trong lòng anh thấy không thoải mái.

Thực sự trước khi anh trở về cô đã từng nghĩ ra rất nhiều lý do để giải thích với anh chuyện này, thực sự Tô Lê không phải một người thích đi giải thích, người khác nghĩ như thế nào nói như thế nào đều không sao cả, nhưng mà duy nhất hiện tại trước mặt Giang Thần Hy, cô thật không hy vọng rằng anh sẽ nghĩ linh tinh chuyện gì cả.

Có lúc không phải là vấn đề tin tưởng hay không, vấn đề để ý hay không để ý…

Nhưng mà thực sự khi anh đột nhiên trở về đứng trước mặt cô, lại đột nhiên phát hiện ra ngoài câu nói xin lỗi, thực sự cái gì cũng không thể thốt thành lời được…

Giang Thần Hy, xin lỗi! xin lỗi… Thật sự xin lỗi…

Sau đó khoảng một tuần, sự việc cuối cùng dưới dư luận mạnh mẽ nó cũng dần lắng xuống.

Chớp mắt đã tới đám cưới của Diệp Minh và Phương Nghiên rồi.

Diệp gia dù sao cũng là gia đình có chức có quyền, đương nhiên địa điểm tổ chức hôn lễ, khách mời đến dự cũng không phải là bình thường.

Tô Lê mặc chiếc váy màu nâu cam, sang trọng nhưng không mất đi vẻ tao nhã.

Giang Thần Hy vì có chút việc bận nên tới muộn một chút, vì thế cô để Hoa Hoa đưa cô tới.

Tân lang và tân nương, và người lớn của hai bên gia đình đều đứng ở cửa lớn để đón khách.

Khách tới rất đông, ai ai cũng hiện lên nét tươi cười trên khuôn mặt.

Nhưng mà khi nhìn thấy Tô Lê, Diệp Minh sắc mặt hơi biến đổi có chút cứng nhắc.

Tô Lê ở đứng trong tốp người ở cửa đứng ở phía sau.

Đối mặt chúc mừng một chút, đó là phép lịch sự cơ bản, càng huống hồ hôn sự nhà Diệp gia, là chuyện lớn.

Tô Lê đi thẳng tới trước mặt Diệp Minh, khẽ cười, nói: “Chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long.”

Diệp Minh ngơ người nhìn cô một lúc, nói: “Cảm ơn.”

Tô Lê nhìn Phương Nghiên một cái, sau đó đi tới bên Diệp Minh ôm anh một cái, nhưng mà cô lại tiến tới bên tai Diệp Minh và nói nhỏ: “Diệp Minh, đừng có nhìn chằm chằm vào tôi như thế, người khác không biết lại tưởng rằng anh và tôi có chuyện gì đó.”

Nói rồi cô cười nhìn Phương Nghiên, “Diệp Minh, chúng ta quen biết nhau rất lâu rồi, ban đầu anh cố ý lấy lòng tôi để tiếp cận với Phương Nghiên, chiến thuật này của anh dùng rất khéo, anh phải đối xử tốt với Phương Nghiên đó, hai người không dễ dàng gì mới được ở bên nhau mà.”

Diệp Minh cười, nói: “Nói đùa rồi, nhưng mà nhìn thấy em tới, anh vẫn rất là vui.”

Phương Nghiên trước sau vẫn nét mặt cười tươi, nói: “Đúng thế, đúng là thiệt thòi cho chị, lát nữa phải uống với chị một ly để cảm ơn chị.” Ngừng một lúc, ánh nhìn của cô dừng lại ở phía bên cạnh, nhìn thấy Trần Miễn đến tham gia hôn lễ, cô cố ý nói to hơn, cười nói: “Nhưng mà hôm nay sao lại không thấy Giang thiếu chứ? Nghe nói gần đây hai người gặp phải chút phiền phức, không biết có cần tôi giúp đỡ gì hay không?”

Trần Miễn nghe thấy liền nhìn về hướng bên đây …

Đám chị em của Phương Nghiên đang cười thầm, tin đồn gần đây sợ rằng chính là chuyện tình cảm yêu hận giữa anh em nhà Giang gia và Tô Lê, mỗi ngày đều có kịch hay,giống như bộ phim truyền hình vậy …

“Xin lỗi. Tôi có phải đã bỏ lỡ chuyện gì không?” Đột nhiên có giọng một người đàn ông phá vỡ bầu không khí lúng túng ngắn ngủi này.

Nhóm chị em đằng sau Phương Nghiên đầu tiên ầm ầm lên: “Giang Thần Hy! Là Giang Thần Hy!”

Tô Lê vô thức quay người lại,thoạt nhìn, ánh nhìn liền bị bóng hình của Giang Thần Hy giữ chặt lấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.