Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 212: Chương 212




Đại trạch Giang gia:

Trần Miễn đi thẳng vào cửa lớn Giang gia, quản gia thấy anh quay lại, lập tức ra đón: “ Thiếu gia, sao cậu đã xuất viện rồi?”

Trần Miễn liếc ông ta một cái, bình thản nói: “ Ông nội đâu?”

Quản gia nói: “ Lão gia đang ở vườn rau phía sau.”

Trần Miễn nghe xong lập tức đi về phía vườn rau, nhưng khi đến hành lang lại gặp con gái của bác gái.

“ Chị họ.” Trần Miễn nhìn thấy cô ta bình thản hỏi thăm một câu, sau đó vòng qua cô đi đi, nhưng lại bị cô ta giơ tay ngăn lại.

Chị họ chau mày nói: “Trần Miễn, tôi nói cho cậu chuyện mà tôi nghe trộm được giữa ông nội và Tố Phỉ, tôi hy vọng cho dù dựa vào chút tình cảm của cậu và Tô Lê, thì hãy hạ thủ lưu tình với Thần Hy, được không? Trần Miễn, tôi nghĩ bất luận giữa cậu và Tô Lê có quan hệ gì, nhưng mà có thể nhìn ra cô ấy với cậu rất là quan trọng, đúng không? Tôi không biết rốt cuộc ba người có quan hệ gì, tôi chỉ biết tiếp tục tranh giành thì với cậu, với Thần Hy, với Giang gia đều không có lợi. Tôi nghĩ cậu cũng không hy vọng Tô Lê vì cậu mà đau khổ đúng không?”

Trần Miễn nhìn cô, hơi cau mày, sau đó đi vòng qua cô đến vườn rau phía sau.

Chị họ nhìn Trần Miễn, cụp mắt than nhẹ một tiếng.

Nhưng mà vừa ngẩng lên, cô vừa quay người thì liền nhìn thấy Trần Như Nguyệt đang dựa vào một cái cột không xa nhìn cô cười cười.

Trần Như Nguyệt nhìn cô, cười cười đi thẳng đến chỗ cô, đứng trước mặt cô, nhìn nhìn đánh gia cô, nói: “ Thực sự là không ngờ, cô lại biết nhiều như vậy.”

Chị họ cụp mắt cười nói: “ Thím đang nói gì vậy, cháu nghe không hiểu.”

Trần Như Nguyệt nhìn cô, cười khẽ một tiếng, hừ lạnh, quay người rời đi.

Chị họ nhìn hướng mà Trần Như Nguyệt rời đi, cụp mắt cười khẽ.

Bác gái đi đến không khách khí nhéo cánh tay cô, nghiến răng nói: “ Ai cần con lắm chuyện chứ, tình hình trong nhà như thế nào chẳng lẽ con không nhìn ra sao?”

Chị họ hơi tức giận nói: “ Mẹ, mẹ còn không thấy ông nội định đối phó với Thần Hy thế nào sao?”

“ Mẹ có mắt, có thể nhìn ra! Mẹ còn nhìn ra có người định ngư ông đắc lợi, nhưng thế thì đã sao? Cho dù Thần Hy bị lão gia đuổi thẳng ra khỏi nhà, thì chúng ta có thể làm gì? Không phải con không biết ông nội con là người như thế nào? Ích kỷ, trong mắt ông ta, Trần Miễn là cháu nội của ông ta, những người khác đều là làm nền cho cháu nội ông ta, Thần Hy số khổ, mẹ cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa. Lúc đầu nếu như không phải là Thần Hy, thì người bố làm hỏng chuyện của con sẽ ra sao, nhưng mà mẹ biết, trong Giang gia này, chúng ta chả là cái gì cả. Còn có Trần Miễn đó, con sẽ cho rằng cậu ta thực sự vì Tô Lê mà thu tay sao? Đừng có đùa. Được rồi, chuyện của người khác chúng ta đừng quan tâm nhiều! nghe chưa!”

“ Mẹ!” “ Mẹ gì mà mẹ, con mau chóng cùng thằng nhóc đó sinh con đi, cho mẹ sớm được ôm cháu…” Bác gái vừa nói vừa lôi côn gái đi.

Hôm nay nhiệt độ ngoài trời ít cũng phải 35 độ, Trần Miễn đi đến. Giang lão gia người đầy mồ hôi đang khom lưng thêm lưới chống nắng và thông gió cho đám rau trồng..

Lão gia thấy Trần Miễn đến, liền cười nói: “ Không phải nói là mấy hôm nữa mới xuất viện sao? Sao hôm nay lại ra rồi? cảm thấy thế nào?”

Trần Miễn nhìn Giang lão gia, bình thản nói: “ Tại sao lại còn kéo cô ấy vào? Không phải cháu đã nói rồi sao, chuyện này không liên quan đến cô ấy?”

Giang lão gia cầm cái khăn đang vắt ở cổ lau mồ hôi, uống một ngụm nước bình thản nói: “ Cháu đang nói cái gì? Không đầu không đuôi.”

Trần Miễn cau mày nói: “ Tố Phỉ là người của ông đúng không? Ông để Tố Phỉ thu thập tài liệu về những hạng mục công trình trong tay Giang Thần Hy, nhưng ông lại làm cho mọi người cảm thấy là Tô Lê làm.”

Giang lão gia nhìn anh, hơi trầm mặc một lát mới nói: “ Sao cháu lại biết?”

Trần Miễn cau mày nói: “ Là thật sao?”

Giang lão gia rửa tay, vặn khăn rồi lau lau mồ hôi, bình thản nói: “ Loại thủ đoạn cấp thấp ném đá giấu tay này, cháu nghĩ ông sẽ làm sao?”

Trần Miễn nhìn ông nói: “ Ném đá giấu tay đương nhiên ông sẽ không làm, nhưng ông nhất định sẽ lợi dụng Tô Lê, đúng không?”

Giang lão gia chau mày, hiển nhiên có chút không vui, nói: “ A Miễn, rốt cuộc cháu làm sao vậy? chẳng lẽ cháu cũng muốn làm cái trò đó?”

Trần Miễn trầm mặc không nói, chỉ trầm mặc một lát nói: “ Ông nội, cháu sẽ không đồng ý, cháu và Giang Thần Hy có rất nhiều phương thức để tranh, quang minh chính đại, cháu sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi này…”

“ Câm miệng!” Giang lão gia tức giận nói: “ Ông đã nói rồi, sao, con bé đó cho cháu ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?”

Giang lão gia nhìn anh rồi quay người rời đi.

Trần Miễn đứng ngây người tại chỗ.

Quản gia đi đến, khuyên bảo: “ Thiếu gia, sức khoẻ cậu vẫn chưa bình phục, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Trần Miễn nắm chặt tay, nhắm mắt hít sâu một hơi…

Trường quay:

Đạo diễn hét lên một câu “Dừng”, “ Tô Lê, hôm nay cô làm sao vậy?”

Tô Lê hít sâu một hơi, “ Xin lỗi”.

Đạo diễn cũng không tuỳ tiện nổi nóng, nhưng Tô Lê đã NG hơn mười lần rồi, cũng làm người ta sốt ruột.

Tô Lê về sớm, tình hình hôm nay không tốt lắm.

Trên đường trở về, đài phát thanh có nói vì phía trước có sự cố giao thông, cho nên vốn dĩ là giờ cao điểm, Tô Lê không nghi ngờ bị kẹt trên đường cao tốc.

Hoa Hoa nhìn đoàn xe chậm rãi phía trước, thở dài nói: “ Không biết tắc đến lúc nào đây?”

Tô Lê gõ gõ ngón tay trên vô lăng, quay mặt nhìn bên ngoài, trong xe khá mát mẻ, không nóng.

Hoa Hoa nhìn Tô Lê nói: “ Chị Tô Lê, hai hôm nay chị làm sao mà hay mất hồn thế, xảy ra chuyện gì à?”

Tô Lê vốn dĩ là người công tư phân minh, nhưng không ngờ lần này bởi vì Giang Thần Hy mà lại làm cô không thể yên lòng.

Cô day day hai mắt, bình thản nói: “ Hai hôm nay cứ nháy mắt liên hồi, trong lòng không yên.”

“ Mắt bên nào bị nháy vậy? Bà nội em bảo, trái nháy tài, phải nháy hoạ.” Hoa Hoa nói một cách bình thản.

Tô Lê trợn mắt nhìn cô nói: “ Cái gì chứ, hai hôm nay chị không ngủ được, buổi tối cứ gặp ác mộng hoài.”

Cô vừa nói, xoa xoa trán mình.

Hoa Hoa quạt cho cô, nói: “ Chị Tô Lê, sắc mặt chị cũng không tốt, có phải trúng nắng không?”

Tô Lê nhắm mắt, ừm một tiếng, nói: “ Chị cũng nghĩ thế, gần đây cứ mơ mơ màng màng.”

“ Em lấy cho chị chai nước hoắc hương, uống xong chị sẽ đỡ ngay thôi.”

“ Thôi xin, cái đó chị ngửi cái là muốn nôn. Chị không uống đâu.” Tô Lê cau mày nói

Lúc này, điện thoại của Hoa Hoa vang lên, cô lấy lên xem, là tin tức của app, cô vừa nhìn liền không kìm được kêu lên.

Làm cho Tô Lê đang mơ mơ màng màng cũng bị làm cho tỉnh táo: “ Sao vậy?”

Hoa Hoa nhìn Tô Lê, chau màu, cười nói: “ Chỉ là mấy tin lá cải thôi, không có gì.”

Tô Lê nhìn Hoa Hoa, giơ tay lấy điện thoại, bình thản nói: “ Không có gì sao em lại lo lắng như vậy?”

“ Em, em có lo lắng gì đâu.” Hoa Hoa lắp bắp nói, nói dối mặt liền đỏ lên, nhìn một cái là ra.

Tô Lê cụp mắt nhìn điện thoại, sau đó mày liền nhăn lại.

Tiêu đề là Giang Thần Hy của Yến thành, cùng gái hội đêm hôn nhau ở trên phố…

Tô Lê nhìn tiêu đề, tay không tự giác run lên.

“ Đây đây đây, đây nhất định là giả, chị Tô Lê, chị chị chị… chị đừng nghĩ linh tinh” Hoa Hoa vội vàng an ủi.

Cũng không biết Tô Lê có nghe thấy không, cả người đều trở lên mơ hồ, hai tay đều không tự giác run lên.

Phía dưới là một loạt ảnh, không có clip, hơn nữa đều được xử lý qua, thâm chí còn có những tấm ảnh ôm hôn thắm thiết của hai người nọ trong phòng khách sạn.

Rất mơ hồ, Tô Lê cũng không nhận ra cô gái đó là ai, nhưng chỉ liếc mắt là nhận ra Giang Thần Hy, dáng người đó quá quen thuộc với cô.

Rèm trong phòng không được kéo kín, ảnh quay của đám chó săn đó giống như là được đặt sẵn máy quay vậy, nếu như không có dãy mã, thì e rằng ngay cả mặt cũng được nhìn rõ ràng.

Cả người cô đều trở lên hỗn loạn, những cái này xảy ra quá đột ngột, thậm chí không có chút dự liệu nào. Trong xe cũng đang báo tình hình tin tức mới nhất qua đài truyền hình trung ương.

“ Chị Tô Lê.” Hoa Hoa cẩn thận gọi hai tiếng.

Tô Lê mơ màng hồi thần, sau đó nhìn Hoa Hoa: “ Sao thế?”

“ Chị Tô Lê, chị đừng nghĩ linh tinh, bây giờ cái đám chó săn này thực đáng ghét, ngày nào cũng viết linh tinh.” Hoa Hoa nói.

Tô Lê hít sâu một hơi, cười nói: “ Không sao, loại tin tức này đúng là rất thiếu đạo đức, viết lung ta lung tung, đúng rồi, chị Thiệu Phương đâu? Giúp chị liên hệ chị ấy, để cô ấy xem rồi xử lý. Gần đây, Giang thiếu rất nhiều việc, không thể để mấy việc này mà làm ảnh hưởng đến anh ấy.”

Hoa Hoa vội vàng gọi điện thoại.

Thiệu Phương nói là hiện đang ở nhà Tô Lê.

Vốn dĩ còn định đi vòng qua hiệu thuốc mua chai nước hoắc hương, Tô Lê đúng là bị trúng nắng rồi, Hoa Hoa bất luận thế nào cũng muốn cô uống một chai. Nhưng mà với tình hình hiện tại cũng không có tâm trạng nào mà đi nghĩ đến mấy cái này.

Xe lái thẳng đến chung cư Ngô Đồng, chính là biệt thự mà hiện tại Tô Lê và Giang Thần Hy đang ở.

Bởi vì con đường bên ngoài trồng rất nhiều ngô đồng Pháp, cho nên khu biệt thự đó cũng gọi là biệt thự ngô đồng.

Tô Lê rất chóng mặt, vào nhà liền ngồi dựa vào sopha, mệt mỏi hỏi: “ Chị Thiệu Phương, rốt cuộc là có chuyện gì? Giang thiếu hiện tại thế nào?”

Thiệu Phương thở dài một tiếng: “ Chị kêu em trở lại là muốn hỏi em, em có thể liên hệ với ông chủ của chúng ta không. Hôm nay chị không nhận được tin gì hết, bị một đám truyền thông công kích, bọn họ muốn biết có phải hai người li hôn rồi đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.