Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 215: Chương 215




Tô Lê tắt điện thoại của Hoa Hoa, cô dựa người vào ghế sô pha, khẽ đung đưa đôi chân dài của mình, cuối cùng cũng thấy gọi được cho Giang Thần Hy.

Lần này cuối cùng đã gọi được.

"Dậy rồi sao?"

Đầu dây điện thoại bên kia vọng lại giọng nói trầm ngâm của Giang Thần Hy, thông qua điện thoại, có gì đó ấm lên trong lòng, dường như một người đang nghe âm thành của cây đàn trong nhà hát kịch opera vậy, cảm thấy rất là dễ nghe.

Ngón tay Tô Lê khẽ vân vê mái tóc của mình, khẽ cười, nói: "Đúng vậy, tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy Giang thiếu đâu rồi."

Giang Thần Hy dường như là đang nghe người bên cạnh nói chuyện gì đó, hình như là đang họp.

"Giang thiếu đang bận sao?" Tô Lê hỏi.

Giang Thần Hy "ừ" một tiếng.

"Thế buổi trưa Giang thiếu có thời gian không, chúng ta cùng ăn trưa nhé?" Tô Lê hỏi.

"Xin lỗi. Anh rất bận." Giọng nói của Giang Thần Hy rất lạnh nhạt, nhạt tới mức dường như anh đang nói chuyện gì đó không hề có liên quan gì tới mình vậy.

Tô Lê cúi xuống, từ từ nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua, cô không khỏi thở dài một cái, khẽ cười nói: "Thôi được rồi, anh bận đi."

Giang Thần Hy "ừ" một tiếng.

Tô Lê nhìn màn hình điện thoại mãi vẫn day dưa chưa muốn tắt, cô khẽ cười một cái, rồi ấn nút kết thúc cuộc gọi...

Cô hiểu rõ, có những chuyện, giải thích quá nhiều cũng không có tác dụng gì cả...

Cô lấy lại tinh thần, đứng dậy và đi vào phòng tắm, ngâm mình vào bồn nước nóng và gọi một chút đồ ăn.

Hoa Hoa gửi địa chỉ bệnh viện mà Kha Ninh đang nằm cho Tô Lê, Tô Lê thay đồ xong liền đi ra ngoài.

......

Bệnh viện:

Tô Lê nhìn chiếc biển phòng bệnh " Phòng vip", khẽ nhếch môi, sau đó gõ cửa.

"Mời vào". Người bên trong đáp lại. Tô Lê bèn đẩy cửa bước vào.

"Tổng tài phu nhân?!" Kha Ninh vốn dĩ đang ngồi trên giường, nhìn thấy người bước vào là Tô Lê, ngay lập tức bèn ngồi bật dậy.

Tô Lê đi đôi giày cao gót bước thẳng vào trong phòng, cô nhìn nhìn Kha Ninh, khẽ cười, nói: "Tôi nghe Giang thiếu nói cô nhập viện, vì thế nên tới thăm cô."

Sắc mặt Kha Ninh nhìn có vẻ không tốt, nhưng vẫn xuống giường, lễ phép rót nước cho cô, từ tốn nói: "Phu nhân, chỗ em đây không có cái gì cả, em xin lỗi, chị... uống nước ạ."

Tô Lê cũng không từ chối chỉ khẽ "ừ" một tiếng, cô nhìn nhìn phòng bệnh, hoa tươi ở đầu giường cũng còn rất là tươi mới, chắc có lẽ có người cũng chỉ mới mang tới.

"Phu nhân chị ăn hoa quả nhé?" Kha Ninh mang hoa quả tới.

Tô Lê đứng ở cửa sổ, vốn dĩ ánh nhìn vẫn còn đổ vào bó hoa tươi kia, nhưng nghe thấy vậy cô liền quay đầu lại nhìn Kha Ninh.

Kha Ninh nhìn có vẻ rất hoảng loạn, đứng ở bên đó với nét mặt bất lực.

Tô Lê nhìn cô, khẽ nhấp một ngụm trà đang cầm trên tay, cười nói: " Cô không phải căng thẳng như thế, cô có làm chuyện gì hổ thẹn đâu, làm sao mà nhìn thấy tôi lại như chuột nhìn thấy mèo vậy, sợ tới mức cả người run lẩy bẩy như thế."

Kha Ninh khẽ mím môi, cúi mặt xuống, hai tay nắm chặt vào nhau bên cạnh người, nói: "Phu nhân, em, em biết là chị tới để làm gì, em..."

Tô Lê khẽ nhướn nhướn mày, cười, nói: "Ồ, vậy thì cô nói xem, tôi hôm nay tới đây là vì chuyện gì vậy?"

"Vì, vì chuyện tin đồn mấy ngày hôm nay..." Câu Kha Ninh nói ra cũng run lẩy bẩy, có thể thấy cô đang căng thẳng tới tột độ.

Tô Lê đứng dựa trước cửa sổ nhìn cô, khẽ vân vê cốc nước nóng đang cầm trên tay, khẽ nhếch nhếch môi, rồi lại trầm ngâm nói: "Kha Ninh tiểu thư, tôi nhớ rằng tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô chỉ là một nhân viên lễ tân chức vụ nhỏ bé ở công ty, công ty trả cô bao nhiêu tiền thì cô cứ vậy an phận ở công ty làm tốt công việc của mình, những chuyện khác cô không cần phải quan tâm, có đúng không?"

"Vâng, vâng ạ." Kha Ninh lập tức gật gật đầu.

Tô Lê nhìn cô, khẽ cười, nói: "Đã như vậy rồi sao khi Tổng tài đi công tác sao cô còn đi theo tới đây, chắc sẽ không trùng hợp như thế chứ, bạn của cô đã quên tài liệu gì, không có ai đưa tới, cô lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy, hả?"

Kha Ninh ngơ người một lúc, lập tức liên tục xua xua tay nói: "Không không không, không phải như vậy ạ."

"Không phải như vậy, thế thì là như thế nào?" Tô Lê khẽ dùng lực đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, mặt hiện rõ ra vài phần lạnh nhạt, "Kha Ninh tiểu thư, tôi rất là tò mò sao mà cô lại luôn xuất hiện trong phòng của Giang thiếu một cách rất là trùng khớp như vậy chứ?"

Ngữ điệu của cô lạnh nhạt vô cùng khiến cho Kha Ninh sợ tới mức lập tức quỳ sụp xuống dưới đất, vừa khóc vừa nói: "Phu nhân, phu nhân, em, em thực sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ, em, em chỉ là nhận được điện thoại của Giang tiểu thư, nói bảo em đến Hải Thành tới chỗ bạn chị ấy giúp chị ấy lấy hai bình rượu, chị ấy nói định tặng cho chồng sắp cưới của chị ấy, nhưng mà, nhưng mà em cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như thế này, em em em,... em thật sự không hề biết chuyện gì cả..."

Kha Ninh?

Tô Lê nghe xong trầm ngâm một lúc, Giang Tiểu Ngữ, lại là cô ta.

"Giang tiểu thư?" Tô Lê khẽ cười, cô đi giày cao gót, bước thẳng tới trước mặt Kha Ninh, cô hơi cúi người, đưa tay giữ lấy cằm Kha Ninh, ép cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cô.

Kha Ninh bị dọa tới mức cả người run lẩy bẩy, "Phu nhân, em xin lỗi, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi..."

Tô Lê chớp chớp mắt nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi sao, cô tưởng rằng loại người như cô mưu mô quỷ quyệt không từ thủ đoạn nào muốn leo lên giường làm người phụ nữ của Giang thiếu sao? Lời cô nói tưởng tôi sẽ tin sao? Giang tiểu thư bảo cô tới Hải Thành lấy rượu, lời nói hoang đường như vậy mà cô cũng nói ra khỏi mồm được, loại người vong ân phụ nghĩa như cô, giác mạc của Lạc Nhan sao lại cho loại người vong ân phụ nghĩa như cô chứ?"

Kha Ninh khóc vội vàng nói: "Phu nhân xin chị tin em, chị nhất định phải tin em, lời em nói đều là sự thật, em không hề nói dối, em không nói dối, Giang tiểu thư có ơn với em, mắt em bị mù, là chị ấy đích thân tìm tới em, nói chị ấy có thể giúp em, chị ấy nói chị gái chị ấy sắp không được rồi, chị ấy muốn giúp chị gái chị ấy hoàn thành di nguyện. Mắt của em là do chị Lạc Nhan cho em, bố mẹ em vì chuyện chữa mắt cho em mà đã tiêu tốn rất nhiều rất nhiều tiền, là Giang tiểu thư luôn hỗ trợ cho em, giúp gia đình em trả nợ nần, còn cho tiền giúp em làm phẫu thuật, em đối với chị ấy đối với chị Lạc Nhan cảm kích không hết, em em em làm sao em có thể hại chị ấy được, làm sao em có thể hại người chị Lạc Nhan thương yêu được chứ."

Tô Lê nhìn cô, trong mắt cô tỏ ra vài phần sắc bén, trầm ngâm nói: " Cô sớm đã quen biết Giang tiểu thư rồi sao?"

"Vâng, đúng ạ, cũng đã hơn một năm rồi ạ." Kha Ninh vừa khóc vừa gật đầu, " Trước đây em có nghe Giang tiểu thư nói rất nhiều rất nhiều chuyện liên quan đến Giang thiếu gia và Lạc Nhan tiểu thư, em cảm thấy Tổng tài anh ấy rất đáng thương, Giang tiểu thư nói, Lạc Nhan tiểu thư luôn không yên tâm về Tổng tài, lo lắng anh ấy sau này một mình sẽ như thế nào, em liền nói nếu như em có thể đến chăm sóc Tổng tài, cho dù có làm trâu làm ngựa, em chỉ muốn báo đáp Lạc Nhan tiểu thư, nếu như không có chị ấy thì em không thể nhìn thấy gì cả, em vẫn chỉ là một đứa mù thôi."

Tô Lê buông tay giữ cằm Kha Ninh ra, khẽ chau mày, cúi xuống nhìn Kha Ninh đang quỳ dưới chân mình, chớp chớp mắt, nói: “Thế lần này cô tới Hải Thành chỉ là để lấy rượu cho Giang tiểu thư sao?”

Kha Ninh lập tức gật đầu, cô thề thốt nói: “Phu nhân, em xin thề, nếu như không phải xảy ra chuyện này, em không hề biết rằng Tổng tài tới Hải Thành. Thật sự, chị tin em, em nhớ rằng vốn dĩ là em ở trong phòng ở khách sạn, nhưng mà em cũng không biết vì sao em lại ngủ say mất, bối ra bối rối, em em…”

Hai tay Tô Lê khoanh trước ngực, cúi xuống nhìn Kha Ninh đang lắp ba lắp bắp.

Kha Ninh nhìn cô, sau đó cúi đầu xuống, “Bác sỹ nói em bị người ta bỏ thuốc đó, em, em thật sự không hề biết đã xảy ra chuyện gì cả, em chỉ cảm thấy trong đầu em rất mơ hồ hỗn loạn, không khống chế được bản thân…Phu nhân, xin chị hãy tin em, em không hề nghĩ muốn hại Tổng tài, thật sự không hề có, thật sự không có … em, em cũng không hề muốn xảy ra chuyện gì đó với Tổng tài, em em em đối với Tổng tài chỉ có kính trọng chứ không hề có bất cứ một ý nghĩ gì khác cả.”

“Nhưng mà cô có biết lần này cô đã hại Giang thiếu mất đi rất nhiều danh tiếng hay không.” Tô Lê nhìn cô lạnh nhạt nói.

Kha Ninh khóc gật đầu, “Em biết bây giờ bên ngoài toàn là những tin đồn về chuyện ngày hôm đó, em rất là sợ hãi, em thật sự rất sợ.”

Tô Lê nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu sau đó nói: “Được rồi, đứng lên đi.”

Kha Ninh nhìn cô, “Phu, Phu nhân…”

Tô Lê nói: “Đứng lên, đừng để ai đó nhìn thấy lại nghĩ tôi Giang thiếu phu nhân lại đang làm gì cô.”

Kha Ninh lập tức như hiểu ra chuyện gì đó, lập tức vội vàng lau nước mắt đi, đứng ngay dậy, nói: “Phu nhân, em giờ có thể làm gì được ạ, em không hy vọng vì chuyện này mà Tổng tài bị liên lụy.”

Tô Lê nói: “Chuyện này tôi nghĩ Giang thiếu sẽ sắp xếp ổn thỏa, hôm nay tôi tới đây là nói với cô về chuyện cô đi đâu về đâu.”

“Phu nhân…chị, chị là có ý gì vậy ạ?” Kha Ninh nhìn cô.

Tô Lê nhẹ nhàng nói: “Cô là người nhận ghép giác mạc của Lạc Nhan, chuyện này cũng không phải là một bí mật nữa, tôi biết Giang tiểu thư đã nói gì đó cho cô thấm nhuần, tóm lại cô là cô Lạc Nhan là Lạc Nhan, Lạc Nhan đã chết rồi. còn cô cũng không thể nào là Lạc Nhan thứ hai được, tôi đã từng nghe Giang Tiểu Ngữ nói, cô rất nhiều cử chỉ hành động đều là mô phỏng học theo Lạc Nhan phải không?”

Kha Ninh lắc đầu nói: “Em cũng không biết, Giang tiểu thư bảo em làm gì thì em làm cái đó, em không hề biết rằng đó là thói quen của Lạc Nhan tiểu thư.”

Nhưng mà Kha Ninh cũng không ngốc, nói tới đây, đột nhiên dường như ý thức được chuyện gì đó, cô kinh sợ nhìn hướng Tô Lê, hỏi: “Phu nhân, chị, ý của chị là, Giang tiểu thư muốn em làm thế thân cho Lạc Nhan tiểu thư sao? Không thể nào, chuyện này, chuyện này sao có thể được? Em là em, Lạc Nhan tiểu thư là Lạc Nhan tiểu thư, sao mà có thể … hơn nữa em không hề có ý đó với Tổng tài, thật đó, em xin thề.”

“Xem ra, cô cũng không ngốc.” Tô Lê khẽ cười, nói: “Chuyện ngày hôm đó giữa cô và Giang thiếu, tôi hiện không muốn truy cứu, tôi tin rằng Giang thiếu sẽ có một sự giải đáp rõ ràng cho cô và cho tôi, nhưng mà cô hết lần này tới lần khác làm phiền cuộc sống của tôi và Giang thiếu, chuyện này khiến tôi rất là không thoải mái, cô tự mình quyết định đi, là cô tự mình xin nghỉ việc rồi rời khỏi công ty rời khỏi Yên Thành hay là chờ phòng nhân sự của công ty xuống thông báo. Kha Ninh tiểu thư, có những lúc ân tình không phải cứ báo đáp một cách mù quáng được, hiểu không?”

“Phu nhân, có thể, có thể nào cho em ở lại làm việc được không ạ, em không phải … em rất cần công việc, khó khăn lắm em mới tìm được một công việc, bố mẹ em cũng đã nhiều tuổi rồi, em thật sự rất cần công việc…”

Tô Lê nhẹ nhàng đáp: “Đó là chuyện của cô, không có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ cần đảm bảo rằng Giang thiếu sẽ không vì cô mà chịu bất cứ tổn thất nào. Anh ấy là chồng của tôi, tôi chỉ quan tâm tới lợi ích của anh ấy, còn người khác thì không liên quan gì tới tôi cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.