Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 217: Chương 217




Tô Lê nhìn anh, ánh mắt hơi hoảng loạn, cuối cùng chỉ đành chuyển dịch ánh mắt sang bên cạnh, cười nói: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, có nhắc lại cũng không còn ý nghĩ gì nữa, đúng chứ? Em nghĩ Giang thiếu sẽ xử lí tốt, em......" Nói tới đây cổ họng Tô Lê nghẹn ứ lại, nhưng cô che giấu rất tốt, cô tim chắc rằng không ai có thể nhận ra sự do dự của cô lúc này.

Cô đưa tay ra nắm lấy tay của Giang Thần Hy, nói: "Giang thiếu, chúng ta về nhà thôi."

Giang Thần Hy nhìn cô cười khỉnh một tiếng, anh từ từ buông tay, rồi vuốt nhẹ tóc của cô, trầm giọng nói: "Chuyện này cũng không quan tâm hả?" Vậy em cảm thấy chuyện gì mới có thể khiến em quan tâm đây?" Dứt lời, anh thu lại bàn tay của mình, rồi lùi về phía sau một bước, than nhẹ một tiếng nói: "Không có, đúng chứ? Cũng đúng, thực ra đối với em mà nói, những chuyện này căn bản không quan trọng, sự sống chết của Giang Thần Hy anh đối với em mà nói có nghĩa lí gì vậy? Nếu như anh thân bại danh liệt thì em phải vui mới phải, em sẽ không cần phải lo lắng cho người trong lòng của mình nữa."

Tô Lê nhìn anh nói: "Em cũng lo lắng cho Giang thiếu."

Giang Thần Hy nghe xong thầm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Ở đây rất nóng, anh cho người đưa em về khách sạn, anh còn có việc không thể cũng em trở về được."

Tô Lê nhìn anh, cười nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm chứ?" Giang Thần Hy bước qua cô, vừa đi vừa nói: "Tối nay tám giờ anh phải bay qua Mĩ."

Tô Lê nghe xong, bước chân liền ngừng lại, cô hoảng hốt nhìn bóng lưng của anh, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.

Móng tay cô đâm sâu vào da thịt, để lại những vết hằn rất sâu.

Cô bước nhanh theo anh, rất nhanh đã đuổi kịp Giang Thần Hy, đưa tay ra ôm lấy cánh tay anh, vẫn giống như lúc trước, thân mật dựa vào anh, cô vẫn dùng đôi mắt thấp thoáng ý cười của mình nhìn Giang Thần Hy nói: "Giang thiếu, tối nay chúng ta cùng tới sân bay nhé? Anh đi Mĩ còn em tới Yên Thành."

Giang Thần Hy híp mắt nhìn cô, im lặng một lúc rồi ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì.

Buổi chiều Giang Thần Hy có một lễ kí kết, sau đó có tiệc rượu, Tô Lê cùng anh tham gia.

Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn thân mật ôm lấy cánh tay anh, giống như là giữa hai người họ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Từ tiệc rượu bước ra, bên ngoài trời đang mưa, A Hào đang xác nhận lại tình hình bay.

Bước lên xe Tô Lê liền cởi giày cao gót ra, đôi giày cao gót này là cô mua tạm, bởi vì không nghĩ tới sau đó sẽ có tiệc rượu.

Mà cũng đã rất lâu cô không giống như vậy, tùy tiện mặc một bộ đồ rồi ra khỏi nhà.

Vì giày cao gót bị to hơn nửa số, cho nên không vừa chân, phía sau chân cô còn bị tróc da. Đặc biệt là ở sau chân cô, cực kì nghiêm trọng.

Cô nghiến răng lại, lấy giấy lau đi vết máu, máu thấm đẫm cả tờ giấy.

Giang Thần Hy im lặng nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là trong giây lát.

Lúc xe đi qua một hiệu thuốc, Giang Thần Hy vốn dĩ đang xem đống văn kiện trong tay bỗng chốc lạnh lùng mở lời.

"Tổng tài, có chuyện gì vậy?" A Hào ra hiệu cho người lái xe bên cạnh dừng xe, sau đó quay đầu nhìn Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy không trả lời lại, sau đó liền bước thẳng xuống xe.

Tô Lê thông qua kính xe nhìn thấy Giang Thần Hy bước đi, chỉ thấy anh bước thẳng về phía hiệu thuốc, sau đó rất nhanh anh liền cầm một túi thuốc bước ra.

Anh không lên xe, mà bước về phía Tô Lê, mở cửa xe ra rồi quỳ xuống nhìn Tô Lê lạnh nhạt nói: "Đưa chân cho anh."

Tô Lê nhìn anh mỉm cười, sau đó xoay người về phía anh rồi đưa chân ra.

Giang Thần Hy sát trùng cho cô, sau đo dùng băng băng chân cô lại, lạnh nhạt nói: "Về thì bỏ ra, như vậy thì em đi giày cao gót sẽ không chạm phải vết thương."

Tô Lê ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nhìn anh, trong mắt tràn ngập ý cười đúng là khiến cho người ta say mê.

Tô Lê đưa tay ra ôm lấy cổ Giang Thần Hy, nũng nịu nói: "Giang thiếu, cảm ơn anh." Giang Thần Hy hơi động động đầu, trầm giọng nói: "Tự mình chịu khổ, rõ ràng là biết không vừa chân mà vẫn đi đôi giày này."

Anh nói rồi bước lên xe.

Tô Lê nhìn anh, rồi thân mật dựa vào người anh, cười nói: "Bởi vì những đôi giày khác không đẹp."

Giang Thần Hy nhìn cô, hơi lặng người fdi trong giây lát, thu lại tâm tư của mình, dường như hoàn toàn không có ý định trả lời lại cô, cũng không hề đáp lại.

Sân bay:

Khoang bay của Tô Lê và Giang Thần Hy ở khác tầng, sau khi xuống xe, Giang Thần Hy liền dặn dò A Hào đưa Tô Lê tới tàu bay trong nước, còn mình thì xoay người mà không nhìn lại bước vào trong.

Tô Lê ngắm nhìn bóng dáng của anh, đầu óc có chút căng thẳng. Lạnh nhạt, bình thản, như thể đối với anh mà nói Tô Lê chỉ là một sự tồn tại vô hình.

A Hào nói: "Thiếu phu nhân, tôi tiễn cô qua đó." T

ô Lê thu lại tầm mắt, cười khỉnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, tôi nghĩ mấy người cũng đang rất vội, tôi tự mình qua đó là được."

A Hào không đáp lại, chỉ nhìn cô.

Tô Lê xoay người bước hai bước rồi lại dừng lại, nhìn A Hào nói: "Đúng rồi, mấy người mấy giờ bay, ở khách sạn nào?"

A Hào nói thời gian máy bay cất cánh và địa chỉ khách sạn, rồi hỏi: "Thiếu phu nhân là đang quan tâm tới tổng tài sao?"

Tô Lê nghe xong lạnh nhạt cười nói: "Cậu cảm thấy sao? Cậu cảm thấy tôi là thật lòng hay là giả tạo?"

A Hào lắc đầu, cười cười không nói gì.

Tô Lê nhìn anh cười nói: "Thì ra trông tôi giả tạo như vậy? Xem ra diễn xuất không được tốt lắm."

"Thiếu phu nhân hà tất phải như vậy?" A Hào nói.

Tô Lê cười, không nói thêm lời nào đã xoay người rời đi...... Vé may bay của Tô Lê là A Hào đặt giúp, 9 giờ bay.

Giang Thần Hy đứng ở tầng hai nhìn thấy Tô Lê ở đằng xa đang bước vào cổng soát vé, uống một ngụm cà phê ở trong quầy bán đồ ăn nhanh.

A Hào đứng ở bên cạnh anh, nhắc nhở: "Tiên sinh, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải tới khu vực bay quốc tế rồi."

Giang Thần Hy uống sạch ly cà phê trong tay, vứt vỏ cốc vào chiếc thùng rác ở bên cạnh lạnh nhạt nói: "Khi nãy cậu nói cô ấy hỏi cậu về thời gian bay và khách sạn."

A Hào trả lời: "Vâng ạ."

Giang Thần Hy im lặng bước về phía khoang quốc tế, im lặng một lúc rồi nói: "Đợi giải quyết xong chuyện ở bên Mĩ, có lẽ chuyện giữa tôi và cô ấy cũng ổn rồi......" Ngừng một lát anh lạnh nhạt nhìn A Hào nói: "Thông báo cho luật sư Vương, khi nào tôi về sẽ tới tìm cậu ấy, bảo cậu ấy dành chút thời gian."

A Hào nghe xong lặng người đi: "Tiên sinh, thực sự định......ly hôn?"

Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng nói: "Tôi không nên yêu người phụ nữ này, là tôi đáng đời."

Khoảng hai tiếng sau ở sân bay Yên Thành:

Tô Lê bước ra khỏi cửa, Hoa Hoa tới đón cô.

Chỉ là không biết tại sao, Tô Lê vừa chuẩn bị cùng Hoa Hoa rời khỏi sân bay thì có một đám phóng viên vây kín lại.

Hoa Hoa thấy vậy liền lập tức lấy người chắn, nhưng đám phóng viên hết người này tới ngày khác dí máy quay về phía Tô Lê hỏi: "Xin hỏi Giang thiếu phu nhân, cô có suy nghĩ gì về tin đồn tình một đêm của chồng mình?"

"Theo như chúng tôi được biết, thì lần này cô tới Hải Thành? Giang Thần Hy định giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Giang thiếu phu nhân, vẫn luôn có tin đồn cô và Giang tiên sinh chỉ là kết hôn hình thức, chính là để lừa việc hợp tác với công ty DL bên Mĩ, có chuyện như vậy hay không?"

"Giang thiếu phu nhân, cô tới Hải Thành, tại sao chỉ có một mình cô trở về, có phải hai người dự định ly hôn?"

.......

Tô Lê bị đám phóng viên vây kín cả hai đầu, Hoa Hoa liên hệ bộ phận bảo vệ tới giúp.

Cô bị bọn họ dồn ép, cả người cô bị bọn họ đẩy đi.

Tô Lê bị dồn tới một góc tường, đối diện với đám người đáng sợ này, cô lại không có chút sợ hãi nào, cô tháo kính ra, thản nhiên đối diện với ống kính, mỉm cười nói: "Tôi đại khái đã nghe được câu hỏi của mọi người, mấy người nói Giang thiếu có tình nhân bên ngoài? Mấy người không phải là xem những tấm hình trên mạng chứ?" Dứt lời, cô híp mắt lại cười nói: "Giang thiếu cũng không phải loại người không có đầu óc đâu. Tác phong làm việc của anh ấy có lẽ phóng viên bên mảng giải trí không biết nhưng mấy người có thể đi hỏi những người làm bên mảng tài chính hoặc chính trị xem anh ấy là người như nào, hàng vạn công trình anh ấy còn có thể giành được, mà tới loại chuyện vụng trộm này lại có thể khiến cho mọi người đều biết tới”

Dứt lời, cô nhìn về phía nữ phóng viên không khách khí nói: “Chồng hoặc bạn trai cô đi ra ngoài vụng trộm với người phụ nữ khác, cô sẽ đi theo họ sao? Sao vậy, đứng ở bên giường xem kịch sao?” Nói xong, cô lại mỉm cười nhìn về phía một nam phóng viên khác nói: “Xin hỏi nếu như anh ea ngoài tìm phụ nữ, anh sẽ mở to cửa ra cho vợ mình xem sao?”

Cả hai người đều bị cô nói tới mức xanh cả mặt.

Tô Lê lạnh nhạt cười, nhìn về phía ống kính, tiếp tục nói: “Nếu như đều không thể, mấy người còn tới hỏi tôi để làm gì? Có gì đáng nói sao? Còn có tôi cảm thấy chuyện chồng tôi kết hôn giả còn nực cười hơn, mấy người không đi làm biên kịch đúng là uổng phí tài năng.”

“Giang thiếu phu nhân, nếu như là như vậy thì sao cô lại một mình trở về Yên Thành trong đêm?”

Tô Lê nhìn người phụ nữ vừa đưa ra câu hỏi, bất giác cười khỉnh một tiếng, ánh mắt quét qua người đối phương một lượt nói: “Vậy tại sao hiện giờ cô lại không xuất hiện cùng với chồng hoặc bạn trai của mình chứ?”

Tất cả mọi người ở đó đều không nhịn được mà bật cười.

Tô Lê bỏ lại một câu “vô vị”, sau đó bước ra khỏi đám phóng viên.

Mặc dù đôi giày cao gót không vừa chân, nhưng Tô Lê vẫn bước đi một cách rất chắc chắn, dường như khiến cho người ta không nhận ra được sự bất an và hoảng loạn của cô.

Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ rằng một cuộc hôn nhân lại ảnh hưởng tới Giang Thần Hy nhiều như vậy.

Cô bước lên xe trong vòng tay của Hoa Hoa, Hoa Hoa buồn bực uất ức thay cho Tô Lê: “Chị Tô Lê, đúng là thiệt thòi cho chị rồi, hiện giờ tự nhiên lại gặp phải chuyện như vậy, bên phía tổng tài lại nói không cần phải đưa ra giải thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.