Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 223: Chương 223




Đến khi Tô Lê ăn hết bát cơm, cô múc một nửa chén canh, dùng muỗng khuấy đều cà chua và trứng, húp một ngụm.

Dì Trương cắt một dĩa trái cây bê lên, dì nhìn sang Giang Thần Hy đang hút thuốc rồi đứng dậy rời đi, không ở lại thêm nữa.

Dì Trương thật ra sớm đã biết giữa bọn họ có vấn đề, thật sự là cần giải quyết.

Tô Lê ăn xong, nhìn qua Giang Thần Hy, hai người bốn mắt nhìn nhau im lặng một lúc lâu, Tô Lê đặt chiếc bát xuống rồi lấy một ít khăn giấy lau miệng rồi điềm đạm nói: “ Giang thiếu gia là muốn nói gì sao?”

Giang Thần Hy nhìn vào ánh mắt có chút thay đổi của cô vừa hút thuốc vừa điềm đạm nói: “ Thứ em đặt trên bàn anh, anh đã thấy rồi.”

Tô Lê nhìn anh chỉ “ Ừm” một tiếng, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “ Có điều Giang thiếu gia cũng đừng hiểu lầm rằng em không muốn ly hôn, chỉ là bản thỏa thuật ly hôn đó em yêu cầu sửa đổi nên chưa ký tên mà thôi.”

Giang Thần Hy nghe xong câu này của Tô Lê, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

Anh ngẩn đầu nhìn Tô Lê: “ em nói gì cơ?”

Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh, rất rõ ràng, câu trả lời của cô khiến anh khá bất ngờ, nhưng cô vẫn điềm tĩnh lặp lại câu nói đó rồi dừng lại một lúc, tiếp tục nói: “ Giang thiếu gia khi nào có thời gian thì hẹn gặp luật sư Vương một chút, em có chuyện muốn bàn về bản thỏa thuận.”

Cô dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “ chuyện đã đến nước này, em cũng không phải là người nắm không được thả cũng không xong, Giang thiếu gia đã muốn ly hôn như vậy, thì cũng không thể một mình tự quyết định được, vậy là không công bằng, chúng ta không phải là quan hệ nói không rõ ràng như lúc trước nữa, điều kiện đều do anh quyết định, nếu đã là vợ chồng, thỏa thuận ly hôn, em vẫn hy vọng em biết rõ mọi thứ, chứ không phải là như vậy.”

Nói rồi cô ngước nhìn Giang Thần Hy: “ Trong thời gian ly hôn, chúng ta tạm thời ở riêng, bộ phim em tham gia cũng sắp đóng máy, sau đó thì đều có thời gian, vì vậy về vấn đề thời gian, anh sắp xếp là được.”

Nói xong cô nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã là tám rưỡi.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Nếu như Giang thiếu gia để tâm, lát nữa tạnh mưa, em sẽ qua chỗ Hoa Hoa.” Nói rồi cô đứng dậy: “Em đi thu dọn ít đồ đạc, đồ của em khá nhiều nên phải đợi vài ngày.”

Nói rồi cô quay người rời đi.

Giang Thần Hy đuổi theo nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lại.

Tô Lê nhìn anh nói: “ Sao thế? Giang thiếu gia còn vấn đề gì sao?”

Ánh mắt anh trùng xuống lộ rõ vài phần cảm xúc, nhưng chỉ trong chốc lác đã được anh che giấu, trầm giọng nói: “ Em còn muốn gì nữa, trên thỏa thuận như vậy vẫn không đủ?”

Giang Thần Hy nắm chặt lấy cánh tay cô, không hề muốn buông ra.

Tô Lê nhìn anh, có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, cô lại cảm thấy Giang Thần Hy thực ra không muốn nói câu này, dáng vẻ lúc anh nói câu này giống như đang bị ép buộc.

Ánh mắt cô chuyển hướng, cười lạnh rồi nói: “ Đúng vậy, thật sự không đủ, Giang thiếu gia, anh tưởng là cho em vài căn nhà, mỗi tháng cấp phí sinh hoạt cho em, sau đó liền đem những gì em bỏ ra ba bốn năm nay đổ sông đổ biển ư? Trước đây em là người tình của anh, em không có tư cách đưa ra điều kiện với anh, nhưng bây giờ, chúng ta là vợ chồng, em có quyền như anh, anh có quyền gì mà đòi ly hôn là ly hôn, anh vứt lại vài tờ giấy, nói cắt đứt là cắt đứt được sao?”

Giang Thần Hy chau mày nói: “ Ban đầu người đòi ly hôn là em, bây giờ anh tác thành cho em, em còn muốn gì nữa.”

Tô Lê nhìn anh nghiêm túc nói: “ Ban đầu là anh toan tính vì lợi ích đôi bên, em đề nghị ly hôn cũng không yêu cầu gì, lúc đó chúng ta chỉ là một đôi tình nhân hợp đồng gắn thêm cái mác vợ chồng mà thôi, em không nghĩ là em quá đáng, theo hợp lẽ thường tình, trừ khi Giang thiếu gia cảm thấy, chúng ta sau khoảng thời gian đó và trước lúc Giang thiếu gia đề ra việc ly hôn này chúng ta vẫn chỉ là tình nhân, vậy thì em còn gì để nói chứ, em cũng không có tư cách bàn chuyện bình đẳng. Anh là chủ, anh nói thế nào thì là thế ấy.”

Giang Thần Hy nhìn cô, gương mặt hiện rõ sự phẫn nộ, lộ rõ sự biến đổi cảm xúc hiếm có.

Anh khẽ nghiêng người, rút ra một điếu thuốc trầm giọng nói: “ Vậy em nói đi, em còn muốn gì nữa?”

Tình nhân? Bọn họ rõ ràng là vợ chồng. Sao có thể chỉ là tình nhân cơ chứ?

Anh bỏ ra tình cảm của chính mình, anh thật sự muốn cùng người phụ nữ này đi đến cuối cuộc đời.

Anh rít một hơi thuốc, anh cảm giác được tay đang run rẫy.

Tô Lê nhìn anh cười nhạt, giọng nói dịu lại: “ Tô Lê này không phải là một người tham lam, cũng không phải một người cầm lên được mà buông không được, giữa chúng ta nảy sinh quá nhiều mâu thuẫn và vấn đề không thể giải quyết được, em biết, có giải thích, có làm như thế nào đi nữa thì cũng không giải quyết được, nếu như cứ tiếp tục bên nhau thì không có ý nghĩa, em cũng không mong gì, dù sao thì hôn nhân và tình cảm thì không thể miễn cưỡng được, chỉ có một người kiên trì thì có ý nghĩa gì chứ.”

Nói rồi cô khẽ hít một hơi sâu: “ Vì vậy em đồng ý ly hôn nhưng em muốn những thứ phải thuộc về em, không phải của em thì em cũng không lấy,em có nguyên tắc của em, vì vậy trước lúc hoàn thành những việc này, nói khó nghe, Tô Lê này việc gì phải ký đơn ly hôn? Đối với em là không công bằng, lẽ nào anh muốn nhanh chóng tìm người thế vị trí của em sao?”

“ Công bằng?” Giang Thần Hy khẽ nheo mắt cười rồi nói: “ Em muốn công bằng như thế nào, vậy em còn làm ầm lên làm gì? Anh ngoại tình, không phải càng có lợi cho em sao, vả lại anh hình như từng nói với Thiệu Phương, việc này không cần giải quyết, anh cũng đã nói với em, Giang Thần Hy này không có Tô Lê vẫn sẽ sống tốt đến bây giờ sao.”

Tô Lê ngoắt đầu nhìn anh, bình tĩnh nói: “ Nếu như chúng ta đã là vợ chồng, thì làm vợ như em phải làm những điều nên làm, thực ra đối với Giang thiếu gia mà nói, những bộ phim mà em tự biên tự diễn rất buồn cười, những gì em làm đều là vô ích, không có ý nghĩa gì cả, nhưng đó là chuyện của em, Giang thiếu gia làm gì đều không cần thiết giải thích với bất kỳ ai vậy thì em làm gì thì việc gì phải giải thích với anh cơ chứ? Em cảm thấy cần thiết là đủ rồi, em nhắc lại một lần nữa, em chỉ muốn lấy những thứ thuộc về em, còn những thứ khác em không cần, tóm lại, xem luật sư quyết định như thế nào vậy.” nói rồi cô đi thẳng lên lầu.

Giang Thần Hy vẫn đứng ở đó, ánh mắt hướng ra bên ngoài.

Tô Lê dựa vào trước cửa sổ, cô nghe thấy tiếng xe của Giang Thần Hy rời đi.

Ánh mắt cô trùng xuống, khẽ thở dài.

Cho đến khi Hoa Hoa đến gõ cửa phòng gọi một tiếng: “ Chị Tô Lê.”

Tô Lê mới hoàn hồn đáp lời Hoa Hoa: “ Sao nhanh vậy, không phải bảo em tạnh mưa rồi hẳn qua sao?”

Hoa Hoa cười rồi nói: “ Trời mưa đã hai ngày nay rồi, lại cũng không phải mưa giông mà.”

“ Ồ, vậy sao?” Tô Lê khẽ giật mình rồi nói: “ Trời mưa nên chị không dám lái xe, tiện thể em đến giúp chị thu dọn ít đồ đạc, chị dọn về ở chung với em.”

Hoa Hoa nghe xong hoảng hốt: “ Chị Tô Lê, chị vừa nói gì cơ?”

Tô Lê đẩy cánh cửa phòng thay đồ ra, điềm đạm nói: “ Chị và Giang thiếu gia đang bàn chuyện ly hôn, nên dọn ra ngoài sống, tránh để người ta gặp mặt rồi cảm thấy không thoải mái.”

“ Ly hôn?” Hoa Hoa sửng người: “ Chị Tô Lê, chị lại đang đùa đấy à? Ly hôn ư? Tại sao chứ? Chị vì chủ tịch làm nhiều chuyện như vậy, chị rõ ràng là rất quan tâm đến anh ấy, tại sao lại ly hôn? Có chuyện gì không thể ngồi xuống bàn bạc với nhau được sao?”

Tô Lê đứng trước tủ quần áo, nhìn đống quần áo treo đầy trong tủ cười rồi nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, thật ra thì chị và Giang thiếu gia đều biết rõ giữa bọn chị tồn tại những mâu thuẫn mà không hề giải quyết được, đôi bên nghi ngờ lẫn nhau, thì hà cớ gì phải là khó nhau tiếp tục cuộc hôn nhân này chứ.”

“ Nhưng, nhưng sao lại không thử xem chứ? Trước đây không phải vẫn tốt lành đấy sao?” Hoa Hoa có chút nôn nóng, vừa vội vừa giận nói: “ Chị ngàn dặm xa xôi đi Mỹ tìm anh ấy, chị và chủ tịch còn cùng nhau đối mặt với những lời đồn đại, phỉ báng, vả lại chủ tịch cũng biết chị làm bao nhiêu chuyện như vậy cũng vì anh ấy, chẳng lẽ lại không thể vì chuyện này mà cho đối phương thêm một cơ hội ư? Sao lại nói ly hôn là ly hôn chứ?”

Hoa Hoa hoàn toàn không hiểu, thậm chí càng không thể chấp nhận.

Bởi vì trong khái niệm tình yêu của Hoa Hoa, Giang Thần Hy và Tô Lê đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, vợ chồng đồng cam cộng khổ, cặp vợ chồng như vậy, có lý do gì để ly hôn chứ?

Tô Lê nhìn Hoa Hoa cười rồi nói: “ Hoa Hoa à, chưa từng có gì là đồng cam cộng khổ cả, chị trước giờ chỉ là hưởng thụ giá trị của anh ấy, mấy ngày ở Mỹ, đều là một vở kịch chị tự biên tự diễn mà thôi, đơn ly hôn cũng là Giang Thần Hy đề ra sau chuyến đi Mỹ đó.”

“ Gì cơ? Là chủ tịch đề ra sao?” Hoa Hoa nhìn cô, Tô Lê không khóc ngược lại Hoa Hoa nước mắt đầm đìa: “ Chị Tô Lê, vậy chị còn làm những chuyện này để làm gì cơ chứ? Chị làm khó bản thân mình như vậy có ích gì cơ chứ? Lẽ nào chủ tịch lại không có trái tim sao? Anh ấy còn muốn chị làm gì nữa? Chị Tô Lê, chắc trong lòng chị đang rất là khó chịu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.