Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 233: Chương 233




Tô Lê bị Giang Thần Hy hù cho một cái, bị dọa giật mình.

Giang Thần Hy đi thẳng tới, chau mày nhìn cô, hỏi: “Sao vậy? Em có chuyện gì không? Nói đi!”

Tô Lê ngồi xổm chỗ đó ngước đầu lên nhìn anh, quả thực cũng không hề chuyển động chút nào, ngơ người ra nhìn anh, lắc lắc đầu, “không có.”

Giang Thần Hy không đáp lại, lấy một chiếc khăn bông đi tới ngồi xuống, gom tất cả những mảnh thủy tinh vỡ vào trong chiếc khăn và vứt vào trong chiếc thùng rác ở bên cạnh.

Rồi lại lấy đoạn băng dính trong tỉ mỉ dính hết những mảnh vụn li ti còn trên mặt đất rồi mới quay đầu nhìn Tô Lê giọng khan khàn hỏi: “Sao lại bất cẩn như vậy chứ?”

Tô Lê nhìn anh, nói: “Em lấy chiếc khăn bông không cẩn thận va vào chiếc cốc.”

Giang Thần Hy im lặng nhìn cô, không nói gì cả, tiến lên một bước, ôm lấy cô vào lòng, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, nói: “Em dọa anh sợ rồi.”

Tô Lê áp người vào ngực anh “ừ” một tiếng, “Xin lỗi, em làm anh tỉnh giấc rồi.”

Giang Thần Hy không nói gì cả, cúi xuống nhìn Tô Lê, đi thẳng vào phòng tắm, nói: “nào, đi tắm.”

“Em tự mình làm được, em vẫn chưa tới mức đến tắm mà cũng không tự tắm được.” Tô Lê tỏ ý từ chối.

Giang Thần Hy đưa tay thử nhiệt độ nước, quay đầu lại nhìn Tô Lê đang khoác chiếc khăn tắm to nhẹ nhàng nói: “Cùng tắm, lại đây.” Nói xong, anh bèn cởi đồ trên người xuống, đưa tay kéo Tô Lê đang đứng gần vào trong bồn tắm.

Tô Lê đứng trước mặt Giang Thần Hy, bởi vì không đi giày cao gót, chiều cao của cô so với những cô gái khác cũng thuộc diện cao ráo, nhưng so với Giang Thần Hy đứng trước mặt anh thì không là gì cả.

Giang Thần Hy kéo cô đứng vào dưới vòi nước, làm ướt tóc cô sau đó lấy một chút dầu gội đầu ra lòng bàn tay xoa xoa, nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt lại, ngoan nào.”

Tô Lê bật cười, khẽ cúi cúi đầu xuống, im lặng để Giang Thần Hy gội đầu cho cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng êm ái, giống như là sợ làm đau cô vậy.

Tắm gội xong, Tô Lê ngồi trước bàn trang điểm lau lau tóc của mình, có chút ngây ngô ngắm nhìn mình trong gương.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Giang Thần Hy cũng tắm gội xong rồi đi ra.

Anh bước tới trước mặt Tô Lê nhìn nhìn cô, hỏi: "Đã uống sữa chưa?"

Tô Lê nhìn anh "ừ" một tiếng, nói: "Vừa nãy Vú Trương vừa mang lên rồi."

Giang Thần Hy lau lau mái tóc ngắn của mình, nói: "Để anh giúp em sấy tóc."

Tô Lê cũng không từ chối, đưa máy sấy tóc cho anh.

Giang Thần Hy đón lấy, tiến lại gần cô, từng chút một sấy khô cho cô.

"Mấy ngày nay nghe nói em khá là bận." Giang Thần Hy vừa giúp cô sấy tóc vừa nói.

Tô Lê "ừ" một tiếng, " Quảng cáo, thông báo và còn tham giamột buổi họp báo sản phẩm, và còn hoạt động đại diện sản phẩm nữa."

Giang Thần Hy cười nói: " Vậy cũng tốt, bận rộn xong đợt này thì yên tâm nghỉ ngơi."

Tô Lê ngước nhìn anh, nói: "Khi nào thì em đi Mỹ?"

Giang Thần Hy nói: " Qua hai tháng nữa, vào mùa thu, tiết trời mát mẻ, anh đã kêu người chuẩn bị chỗ ở cho em rồi, anh chọn cho em mấy nơi, ngày mai tới công ty, anh bảo A Hào đưa cho em xem?"

Tô Lê gật gật đầu nói: "được."

Cô đối với những chuyện này thì không có kiến gì cả, cũng không tự ý quyết định, cô cũng không muốn phải bận tâm những chuyện như thế này.

Giang Thần Hy cúi xuống nhìn cô, anh vuốt vuốt tóc cô, cười nói: " Xong rồi, lên giường đi ngủ thôi."

......

Tô Lê làm xong thông báo, cũng không còn việc gì nữa, dần dần, cô dường như lại trở về với trạng thái sinh hoạt cuộc sống ban đầu, cả ngày trừ việc đi dạo phố mua sắm, ở nhà ra thì cô cũng không biết nên làm gì nữa.

Nhưng mà không giốnc như trước đây, lần này là cô cam tâm tình nguyện chấp nhận những chuyện này.

Trưa nay đáng lẽ ra đã hẹn trước ăn trưa với Giang Thần Hy, nhưng mà anh lại đột nhiên có hẹn dùng cơm nên đưa cô đi cùng luôn.

Là mấy người bạn khách hàng ở nước ngoài tới, vì chuyến bay cất cánh trước dự định nên cũng tới nơi sớm hơn.

Giang Thần Hy cũng đã sắp xếp xong bữa ăn trưa của bọn họ, vì đều là bạn bè cũ, nên biết được ai thích ăn cay, Giang Thần Hy cũng đặc biệt chọn một nơi rất nổi tiếng chuyên về làm món ăn cay.

Tô Lê cũng không quan tâm để ý gì tới chủ đề nói chuyện của bọn họ, lần đầu tiên cô tới nhà hàng này ăn cơm, nếm thử vài món thì phát hiện ra mùi vị cũng giống giống như khẩu vị ăn uống của cô.

Mấy món ăn được mang lên thì hai món rất là cay, Tô Lê nhìn một lúc thì cơn thèm ăn ập đến, không thể cưỡng lại được vừa nghe bọn họ nói chuyện công việc vừa ăn rất ngon lành, mà lại ăn toàn những món cay.

Giang Thần Hy nhìn cô mấy lần, tuy rằng bác sỹ cũng không nói phải kiêng ăn cay, nhưng mà nhìn cô ăn đồ ăn cay hết miếng này tới miếng khác, ăn nhiều quá cũng sẽ ảnh hưởng tới dạ dày.

Anh dịu dàng nhìn cô, nói: "Đồ ăn cay như vậy, em ăn ít thôi, không tốt cho dạ dày đâu."

"Ừ, em biết rồi." Tô Lê gật gật đầu, mồm nói lí nhí không rõ ràng. Nhưng mà vừa mới nói xong, đôi đũa của Tô Lê lại gắp vào đĩa thức ăn trước mặt.

Giang Thần Hy không nhịn được, cười thành tiếng, anh bất lực đưa tay xoay xoay bàn ăn, xoay đĩa thức ăn vừa mới mang lên tới trước mặt Tô Lê, nói: “Em thử xem.”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Vừa nãy còn không cho em ăn mà.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Ăn đi, không ngờ em ăn cay lại giỏi vậy.”

Tô Lê vốn dĩ đã rất thích ăn cay, cũng ăn rất giỏi, nhưng mà gần đây khẩu vị quả thực cũng khá nặng, cũng không biết có phải do mang bầu hay không.

Nhưng mà cũng không biết có phải vì thời gian mang bầu không dài hay không, cô không giống với những bà bầu trong phim nào là buồn nôn, không ăn được, thèm ăn chua, cô dường như không có những phản ứng này, mà lại ăn ngon ngủ ngon.

Buổi chiều Tô Lê lười không muốn về, buổi chiều Giang Thần Hy phải hợp với những bạn khách hàng nước ngoài để bàn bạc kĩ về vấn đề hợp tác.

Tô Lê không ngủ được, liền mở ti vi lên xem phim, lười nhác, mơ mơ hồ hồ ngủ quên được một lúc, khi tỉnh dậy, phim cũng không biết đã chiếu tới tập mấy rồi, lại ngủ tiếp một lúc, mơ hết chuyện nọ tới chuyện kia, linh tinh cả lên đến nỗi cũng không biết là làm những cái gì nữa.

Giang Thần Hy sau khi trở về thường không ở công ty quá muộn, mỗi buổi tối đều ăn cơm cùng với cô.

“ Đi mua đồ ặn đi? Tối anh làm cơm cho em ăn.” Giang Thần Hy một tay kéo cô lại, ôm lấy eo cô.

Tô Lê “ừ” một tiếng, nói: “Được, Giang thiếu quyết định đi?”

Vì là cầu thang máy làm bằng kính trong suốt nên có thể nhìn thấy rõ bên trong một chiếc cầu thang máy khác, hai người Trần Miễn và Kiều Vy, đang thì thầm nói với nhau chuyện gì, nhìn có vẻ rất vui.

Thực ra không biết tại nguyên nhân vì sao, Trần Miễn và Kiều Vy tuy rằng vì mục đích lợi ích mới hợp lại với nhau, nhưng mà cũng không có làm tới mức căng thẳng quá.

Tô Lê nhìn thấy bọn họ, im lặng khẽ thở dài một cái.

Thang máy của cô và Giang Thần Hy đi thẳng xuống bãi đỗ xe tầng trệt.

Đi ra khỏi thang máy, không ngờ Trần Miễn và Kiều Vy cũng từ thang máy khác bước ra.

Trần Miễn không nhìn thấy bọn họ, cũng không biết là có phải trùng hợp hay không, anh đang cúi đầu nhìn vào điện thoại trong tay.

Kiều Vy từ khi từ Mỹ trở về, cũng có ý tránh xa Giang Thần Hy, trừ khi là chuyện công việc, thì cũng dường như là không hẹn riêng với anh nữa.

Kiều Vy nhìn thấy Giang Thần Hy, khẽ cười: " Thần Hy, trùng hợp quá."

Trần Miễn nghe thấy vậy mới ngước lên nhìn Giang Thần Hy và Tô Lê đang ở trước mặt.

Giang Thần Hy khẽ "ừ" một tiếng.

Kiều Vy dường như có chút ngại ngùng cười nhìn Tô Lê đang ở bên cạnh.

Tô Lê dường như cũng không có hứng thú với kiểu người như thế này, ở bên Mỹ, cô ta hay khiêu khích cô như vậy, rõ ràng là cô đã rạch mặt rồi, vì thế không cần thiết phải khách sáo với cô ta, thật là nhàm chán.

“Hai người ra ngoài hẹn hò hay sao? Tôi với Trần Miễn đang định đi tới một nhà hàng mới mở để ăn cơm. Có muốn đi cùng không?” Nghe đúng là không thể nói khách sáo hơn được.

Tô Lê ngửi thấy mùi xăng trong tầng hầm, không thoải mái lắm, nói: "Nhà hàng bên ngoài thức ăn không đảm bảo, Giang thiếu tôi nói, tối nay đi mua đồ về làm cơm.”

Trần Miễn nhìn nhìn cô, cũng không nói gì cả.

Từ đó anh không bao giờ đích thân xuống bếp nấu ăn nữa, trước đây, anh chỉ làm cho một mình Tô Lê ăn. Bây giờ Tô Lê cũng không thể ăn đồ ăn do anh nấu được nữa, xuống bếp nấu ăn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Từ bãi đỗ xe đi ra, xe của Giang Thần Hy đi thẳng về hướng chợ nông sản.

“Hướng này không phải hướng đi về.” Tô Lê nói.

Giang Thần Hy cười nói: “Em cũng đã nói rồi, tối nay anh sẽ đích thân làm cơm.”

Tô Lê vừa định nói gì đó, thì Giang Thần Hy lại lấy điện thoại ra gọi điện thoại về, bảo Vú Trương không phải chuẩn bị bữa tối, anh về làm. Tiện thể hỏi xem cần mua những thứ gì, anh tiện thể mua mang về luôn.

Giang Thần Hy quả thực rất ít khi có cơ hội đích thân xuống bếp.

“Em chỉ là tiện miệng nói vậy, chỉ là không muốn phải lịch sự với cái cô Kiều đại tiểu thư giả nhân giả nghĩa kia mà thôi.” Tô Lê cảm thấy không cần thiết, trong nhà có người làm cơm, không cần phải đích thân mất thời gian đi làm.

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Không phải em từng nói, những cặp vợ chồng bình thường đều sống qua ngày với nhau như thế này sao? Chúng ta cũng không có gì khác so với những cặp vợ chồng bình thường đó cả.”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Vẫn còn có điểm không giống, anh là Giang Thần Hy, tổng tài của tập đoàn Giang thị.”

Giang Thần Hy nói: “Đó là trong con mắt của người khác, anh hy vọng trong mắt em, anh chỉ là chồng của em thôi?”

Tô Lê muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghẹn ứ cổ họng, không nói lên được.

Trong bếp, Tô Lê đứng dựa vào cửa, nhìn Giang Thần Hy đang mặc áo yếm nấu cơm, tay nghề nấu ăn của anh nhìn là biết không phải tay nghề giỏi, nhưng làm cơm cũng rất ngon.

“Đứng đó làm gì vậy? Trong bếp đầy mùi dầu mỡ, đi ra ngoài chờ ăn cơm đi.” Giang Thần Hy bận rộn với đồ ăn trong tay, cũng không quay đầu lại nhìn cô.

Tô Lê cười nói:”Giang thiếu không phát hiện ra sao? Hiện giờ chúng ta dường như chỉ có một chủ đề chung duy nhất đó là ăn uống đúng không?”

Giang Thần Hy vừa cắt thịt bò, cười nhẹ nhàng nói: “Sau này sẽ càng nhiều hơn.”

“Con trẻ sao?” Tô Lê nhìn anh hỏi.

Giang Thần Hy nói: “Không chỉ có mỗi con nhỏ, còn có những cái khác nữa.”

Tô Lê khẽ cười, nhưng tới hiện tại, giữa hai người họ chỉ có vậy.

Giang Thần Hy làm xong đồ ăn, người làm đưa lên giúp anh, sắp bát đũa ra.

Giang Thần Hy có chút bất lực, tuy là miệng nói không để cho cô ăn, nhưng vẫn làm cho cô. “Thật là không biết sao mà lại thích ăn cay như thế chứ?”

Vú Trương mang canh lên cười nói: “Thích ăn cay tốt, nói không chừng à, sau này có thể sinh một cô con gái. Con gái thân mật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.