Tô Lê cảm thấy khá là nhàm chán, lấy máy tính của Giang Thần Hy, xem một chút những chương trình mới của những thương hiệu mà cô yêu thích.
Tuy nhiên với tư cách là một ông trùm đầu tư vào sản nghiệp giải trí, những tài nguyên này không thiếu, năm nay chiếc váy xanh cao của Dior, quả thực khiến cho Tô Lê yêu thích nó rất lâu.
Xem được một lúc, trong nhà cũng chẳng có ai, khá là yên tĩnh, vô tình, lại cảm thấy buồn ngủ, nghe những âm thanh linh tinh bên ngoài. Cô mơ mơ hồ hồ rồi ngủ quên.
Nhưng mà chiếc ghế sô pha ở đây quả thực rất thoải mái, cô khoanh chân lại dựa vào đó mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Đang ngủ cô dường như cảm thấy có người đắp chăn cho mình, trong nhà cũng không quá nóng, đắp chiếc chăn lên thì rất là thoải mái, từ từ rồi ngủ thiếp đi …
Nhưng mà không biết sau bao lâu, đang mơ màng, cô dường như tìm được một tư thế rất là thoải mái, bản năng cô chà chà vào, nhưng mà cô vẫn không hề tỉnh dậy mà là ngủ càng sâu hơn …
Ở trong nhà, Giang Thần Hy cứ thế ngồi cạnh cô, anh cởi nút cúc áo cổ áo sơ mi ra, anh đưa tay nâng nâng chiếc chăn đắp trên người cô ra, để cô nằm gối lên người anh.
Anh cong một chân lên, một tay đặt lên chân, một tay dựa vào Tô Lê, ôm lấy cô, anh dựa vào đó, cúi xuống nhìn người phụ nữ đang ngủ yên lành trong lòng anh.
Giang Thần Hy theo quán tính đưa tay khẽ sờ sờ vào chiếc bụng đã nhô lên của Tô Lê.
Hành trình đã sắp xếp ổn thỏa rồi, trong lòng vẫn có chút không nỡ, anh rất hy vọng mọi lúc có thể ở bên cạnh cô, bên cạnh cô trải qua từng giai đoạn một.
Nhưng mà anh càng lo lắng hơn cho sự an toàn của cô và của đứa nhỏ.
Khi vừa mới nghĩ linh tinh, người trong lòng anh tự nhiên lại chà chà vào lòng anh, bởi vì vấn đề tư thế, cho nên tại thời điểm lúc này cảm thấy rất là ấm áp.
Thậm chí cô chỉ cần khẽ cử động một chút là có thể đụng vào chỗ ấy.
Giang Thần Hy khẽ chau mày, cúi đầu xuống nhìn cô.
Cô quay người, một tay nắm vào thắt lưng anh, dường như là đang chạm vào cái gì đó.
Giang Thần Hy lập tức giữ chặt lấy chiếc tay đang sờ mó linh tinh của cô, một tay khác xoa xoa đầu cô, lúc này, chiếc điện thoại bên cạnh Giang Thần Hy đột nhiên rung lên, một lúc là đánh thức Tô Lê thức dậy.
Cô mơ màng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn ánh mắt của Giang Thần Hy.
Anh còn nắm lấy cổ tay cô, Tô Lê nằm lên chân anh, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, má dường như có chút hơi nóng nóng.
Giang Thần Hy cúi xuống nhìn cô, ánh sáng hơi lờ mờ, “Tỉnh rồi sao?”
Tô Lê ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt anh sâu thẳm khiến người ta chóng mặt.
Tô Lê lập tức ngồi dậy, nhìn nhìn bốn xung quanh, “Sao em lại ngủ quên rồi.”
Giang Thần Hy lại dựa vào chỗ cũ, vẫn tư thế ban đầu nhìn cô, ánh sáng vàng nhạt của buổi hoàng hôn luôn cho thấy một sự gì đó mơ hồ không rõ ràng, “ Đúng vậy, còn sờ mó linh tinh nữa, rất là không yên phận.”
Tô Lê nhìn anh, khẽ ho một tiếng, nói: “Có vậy sao?”
Giang Thần Hy nghe vậy, bật cười thành tiếng, lại dáng vẻ nghiêm túc, trả lời: “Ừ, có.”
“Những người khác đâu? Sao lại chỉ có mỗi hai chúng ta.” Tô Lê lười nhác, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu nữa.
Giang Thần Hy đang xem điện thoại trong tay, nghe thấy Tô Lê hỏi như vậy, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói: “Chỉ có mỗi hai chúng ta thôi.”
“Hôm nay mấy người kia ở bên đó chơi cá cược.Tôn Hàm muốn anh nói với em câu xin lỗi.” Giang Thần Hy giơ điện thoại trong tay lên.
Tô Lê quay đầu nhìn anh, hỏi: “Sau cùng ai thắng vậy?” Cô cũng không phải là keo kiệt, chỉ là tò mò.
Giang Thần Hy cười, anh cất điện thoại vào túi, đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tôn Hàm. Vừa thấy em ngủ say rồi, họ cũng ngại không muốn kéo anh chơi mạt chược, đều đi ăn đêm rồi.”
Giang Thần Hy là làm việc và vui chơi.
Tô Lê nói: “Xem ra mối quan hệ giữa em và Giang thiếu ngay cả đến bọn họ cũng đều quan tâm như vậy rồi.”
Giang Thần Hy, cười nói: “ Họ đã quan tâm như vậy,chúng ta cũng không thể để cho họ thất vọng.” Nói xong, anh quay ra hướng cô dang tay ra, ôm cô vào lòng, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà rồi nói.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, dòng suy nghĩ dường như có chút gì đó không thể giải thích được.
Cô chớp chớp mắt, nhưng cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của anh. Đưa tay ra nắm lấy tay anh, đứng dậy.
Chỉ là cả người vừa được anh kéo dậy, đúng lúc cô định buông tay anh ra, Giang Thần Hy lại nhẹ nhàng dùng lực kéo cô vào lòng.
Một tay kia của Giang Thần Hy giữ lấy eo cô.
Theo bản năng hai tay cô ấn vào chỗ vai anh, vốn dĩ chỉ là nỗ lực để ngăn cản Giang Thần Hy có những cử chỉ quá mức, nhưng mà cô hiển nhiên không ý thức được rằng tư thế của hai người họ lúc này rất dễ khiến cho người ta ảo tưởng.
Giang Thần Hy khẽ mím môi, những đường cong mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện trên môi anh.
Anh khẽ cúi đầu, đôi môi khẽ lướt nhẹ trên trán cô, anh chà chà tóc cô, “Anh vừa uống chút rượu, không lái xe được, em có thể lái xe không?”
Tô Lê mím mím môi, gật gật đầu nói: “Được chứ.”
Giang Thần Hy nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: “Đi thôi, cũng không còn sớm nữa.”
Tô Lê gật gật đầu.
Khi đi khỏi phòng, Giang Thần Hy đưa cho cô bộ vest để cô khoác lên, thời gian này, vào thu rồi, có chút hơi se lạnh.
Tô Lê cảm thấy không thoải mái muốn cởi ra, Giang Thần Hy lại đưa tay giữ tay cô lại, không nói gì cả, đặt tay lên vai anh, đi thẳng ra khỏi hội trường.
Tô Lê đã từng lái xe của Giang Thần Hy, kĩ năng lái xe của Tô Lê cũng không tệ chút nào.
Giang Thần Hy ngồi bên ghế lái phụ, nhìn màn hình chiếc Ipad trong tay, dường như là đang xem tài liệu gì đó.
Giang Thần Hy ngồi đó với dáng vẻ rất ung dung, trước sau vẫn nhìn vào màn hình chiếc Ipad, nhưng mà ánh nhìn của anh vẫn bất chợt quay sang nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của Tô Lê, ánh sáng đèn đường bên ngoài xe phản chiếu vào, theo chuyển động của xe lúc rõ lúc mờ.
Nhưng mà nét mặt của Tô Lê hiện ra các kiểu cảm xúc khiến cô càng trở nên đáng yêu hơn.
“Mặt đỏ gì vậy?” Vẫn giọng điệu bình thản của anh, trong mơ hồ vẫn lộ ra một vài nụ cười nhạt nhẽo.
Tô Lê nói: “Ánh sáng của ánh đèn đường bên ngoài, không phải mặt em đỏ.” Cô biện minh.
Giang Thần Hy thu lại ánh nhìn, “ừ” một tiếng, đôi môi khẽ nhếch lên, hiện lên một đường cong nhẹ nhàng, nói: “Anh nói là khi nãy lúc em tỉnh dậy, nhìn anh sao mà đỏ mặt lên vậy?”
Tô Lê quay đầu nhìn anh, cảm thấy suy nghĩ của Giang Thần Hy rất suy tư, thực sự khiến người ta không dám khen, nhưng mà cô cũng không trả lời anh.
Tô Lê phát hiện ra rằng nói chuyện với Giang Thần Hy, dường như vĩnh viễn không có một điểm chung nào cả.
Không biết là suy nghĩ của anh quá nhanh, hay là cô phản ứng quá chậm.
Cô thở dài một cái, tiếp tục lái xe.
“Trần Miễn và Kiều Vy tháng sau sẽ kết hôn.” Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói.
Tô Lê nghe thấy, qua gương chiếu hậu nhìn Giang Thần Hy một cái, anh gạt gạt lật số trang trên máy Ipad, nói: “Chú tâm lái xe một chút, đừng có nhìn ngang ngó dọc.” Ngữ điệu nói giống như là bố vậy, khiến trong lòng Tô Lê không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bởi vì cô lại khá là thích trò này.
Tô Lê lập tức thu lại ánh nhìn, không nói gì nữa.
Giang Thần Hy nói: “Sao vậy? Vừa xong định nói gì?”
Tô Lê nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy khá là bất ngờ, nhanh như vậy đã sắp kết hôn rồi, là bởi vì có nguyên nhân nào hay sao?”
Giang Thần Hy cười nói: “Xem ra ở bên anh lâu rồi, cũng bị ảnh hưởng không ít nhỉ.”
Tô Lê cười nói: “Không phải Giang thiếu nói rồi sao, sau này hai người họ sẽ kết hôn, căn bản là không có gì mà phải ngạc nhiên quá, chỉ là nếu như không vì lợi ích gì đó, chắc có lẽ cũng không kết hôn nhanh như vậy, không phải sao?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nói: “Lợi ích là lâu dài,chỉ là chuyện này không sớm thì muộn mà thôi. Anh nói rồi, Trần Miễn và Kiều Vy kết hôn, có lợi với anh ta, đương nhiên Kiều gia cũng cần thêm một mối quan hệ thân thiết hơn nữa với nhà Giang gia.”
Tô Lê gật gật đầu,nhưng cũng không nói gì cả.
Bởi vì trong lòng cô hiểu,Giang Thần Hy không muốn cô dây dưa tới chuyện này…
Về tới nhà, hai người lần lượt đi tắm.
Tô Lê đứng trong phòng tắm sấy khô tóc, cô có thói quen hất tóc về đằng trước rồi sấy khô gần được mới sấy đằng sau.
Nhưng mà cũng không biết có phải là trong lòng có tâm sự hay không, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Thần Hy đang đứng dựa ở cửa phòng tắm, hai tay khoanh chéo, dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì.
Nhưng mà đột ngột lại dọa cho Tô Lê không hề nhẹ, theo bản năng cô hét lên một tiếng, chiếc máy sấy tóc trong tay đánh rơi cả xuống đất, chân trơn một cái, cả người xuýt ngã ngửa ra phía sau.
Giang Thần Hy thấy vậy, vội tiến lên trước, đưa tay nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào phía người mình.
“Anh có phải ma đâu, mà em bị hù tới mức như thế này chứ?” Giang Thần Hy nhìn thấy tóc cô xõa lung tung hết cả lên mặt cô, nhưng cũng không thể che được hết đôi mắt đang hoảng loạn.
Tô Lê mím mím môi lập tức phản ứng lại, hít một hơi rồi nói: “Anh đứng ở cửa không lên tiếng, em lại không biết anh đứng ở đó.”
Cô dường như hoàn toàn bị mất đi năng lực kết cấu lời nói, trả lời anh linh tinh cả.
Nói xong, cô muốn tránh khỏi vòng tay của anh.
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm nói: “Anh gọi em mà.”
Giọng nói của anh, giống như một dòng điện lưu vậy, kích thích thần kinh của cô, lông tóc đều dựng hết cả lên.
Giang Thần Hy cúi xuống nhìn cô, cũng không nói gì cả, chỉ là kéo cô đứng lại chỗ trước gương, đưa tay với lấy chiếc lược, đứng lại phía sau cô giúp cô chải tóc cho cô.
Tô Lê ngơ ngác nhìn bóng hình của mình trong tấm gương bị hơi nước bắn lên mờ mờ ảo ảo.
Khuôn mặt anh rất mơ hồ, có cảm giác giống như trong mơ vậy.
Khi Giang Thần Hy chải tóc, động tác khá là nhẹ nhàng dịu dàng, tóc của cô chỉ dài hơi quá ngang vai một chút, rất mượt mà, thực ra Tô Lê không trang điểm,khuôn mặt cũng rất trẻ trung, người phụ nữ ở độ tuổi này, sẽ có một loại khí chất đặc biệt nào đó khiến cho những người đàn ông thành thục không khỏi động lòng, Giang Thần Hy khẽ cúi người, khẽ cắn nhẹ nhẹ vào vành tai của cô...
Theo bản năng Tô Le quay người né tránh anh, nhưng không nghĩ Giang Thần Hy lại đưa tay ôm lấy eo của cô, hôn lên môi cô …