Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 240: Chương 240




Tô Lê nhìn anh, cô duỗi tay bốc một miếng trứng mà Giang Thần Hy vừa rán ăn thử, cô "oa" một tiếng, cô nói:"Mấy ngày Giang thiếu không ở đây, mỗi ngày đều có nhiều người khác nhau đế đây." Nói xong cô chỉ một góc ở trong phòng khách, " Đồ vật đều chất hết ở chỗ đó. Người đầu tiên đến là bác gái của anh, còn có cả chị họ của anh, ngày thứ hai vị phu nhân của Giang gia cũng đến đây, lão gia cũng đến rồi, nhưng mà người đi cùng ông ấy đem rất nhiều đồ đến."

Giang Thần Hy nói:" Mai gọi người đến xử lý một chút."

Tô Lê "ừ" một tiếng.

Giang Thần Hy nấu một bát cháo, Tô Lê bèn ăn mấy miếng.

"Tối vẫn chưa ăn no à?" Giang Thẩn Hy cười nói.

Tô Lê nói:"Không phải em muốn ăn mà là do đứa bé trong bụng muốn ăn." Cô chỉ bụng của mình rồi nói, cho dù cô có mặc váy rộng thì vẫn nhìn thấy bụng của cô đã rất to rồi.

Giang Thần Hy duỗi tay sờ bụng cô, anh cười nhẹ một tiếng, anh nói:"Xem dáng vẻ thì lại là một con hồ ly tinh ham ăn rồi?"

Tô Lê không nói gì, cô nhìn anh, bỗng cảm thấy vui vẻ, mấy ngày không gặp anh rồi, cô ấy vậy mà lại thấy nhớ anh, là vì đứa bé này hay sao? Hay là vì nguyên nhân khác.

Ăn xong cơm tối, Giang Thần Hy tiếp tục đi giải quyết công việc, Tô Lê thì đi tắm rồi lên giường đi ngủ.

Đợi đến khi Giang Thần Hy trở về phòng đã là nửa đêm rồi.

Giang Thần Hy nhẹ nhàng mở cửa phòng, Tô Lê đang ngủ say. Chăn mỏng bị cô đạp xuống dưới chân, cô hơi xoay người,bên eo cô cũng để một chiếc gối.

Từ khi có thai Tô Lê rất sợ nóng, đã là cuối hạ đầu đông rồi, cô vẫn mặc váy ngắn.

Bác sĩ nói điều này là rất bình thường, có những người phụ nữ mang thai mùa đông không mặc váy bông, họ không chịu được nóng.

Anh nhẹ nhàng đi đến chỗ cô, anh đắp lại chăn cho cô, anh không thể để hai chân của cô lộ ra bên ngoài, tránh khỏi bị cảm lạnh.

Không biết có phải do động tác của anh quá lớn hay không, hay là do Tô Lê ngủ không có sâu, Tô Lê liền tỉnh.

“Giang thiếu…”

Tô Lê mơ màng nhìn anh, cô khẽ ưm một tiếng.

Trên mặt Giang Thần Hy có chút mệt mỏi, anh có thể ở bên đó nghỉ ngơi xong không cần về đây, nhưng anh không muốn để cô một mình đi khám thai.

“Anh làm em tỉnh giấc à?” Giang Thần Hy xoay người nằm xuống giường, anh ôm cô từ phía sau, để cho cơ thể của cô áp sát vào cơ thể anh.

Tô Lê vẫn còn mơ màng, cô để mặc anh.

Giang Thần Hy nhìn dáng vẻ của cô ngủ say, anh cảm thấy rất mãn nguyện.

Anh hôn nhẹ lên tai cô.

Tô Lê sợ ngứa, cô chui vào trong lòng anh.

Ngày thứ hai, Giang Thần Hy dành thời gian cả ngày cùng Tô Lê đi khám thai và đi dạo phố.

Lúc làm siêu âm, chỉ thấy trên màn hình là hình ảnh một đứa bé đang duỗi tay.

Bác sĩ nói với hai người họ, “Nhìn xem, đây là mặt của đứa bé, đây là tay, đây là hai chân…”

Giang Thần Hy nhìn rất nhập tâm.

Đột nhiên anh có một loại cảm xúc không biết diễn tả như thế nào.

Kích động, cực kỳ kích động.

Bác sĩ cười nói: “Hôm nay đứa bé này rất ngoan, để xem có thể nhìn xem là trai hay gái không.”

Qua một lúc bác sĩ nói: “Chúc mừng Giang tiên sinh và Giang phu nhân, chắc đây là một bé gái, hôm nay có thể nhìn thấy rõ ràng, hai người nhìn xem, đứa bé này rất khoẻ mạnh, hai người có thể làm thêm xét nghiệm. Việc này sẽ có lợi cho việc sinh con sau này của Giang phu nhân.”

Giang Thần Hy lắng nghe rất nghiêm túc, anh ghi nhớ từng cái một, bác sĩ đưa cho anh một tờ thực đơn ghi các món ăn hằng ngày của thai phụ, anh xem tờ thực đơn này còn nghiêm túc hơn cả khi xem số liệu báo cáo.

Không ai có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này, anh chưa từng rõ ràng cảm nhận được cảm giác làm cha, dù sau cũng không phải lần đầu tiên làm cha.

So sánh với lúc đó, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Anh cũng không thể nói rõ được cảm giác này.

Mỗi lần Giang Thần Hy đều cùng cô đi khám thai, anh nhìn một tiểu sinh mệnh đang lớn dần lên trong bụng của người phụ nữ mà anh yêu thương, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có cảm giác làm cha mạnh mẽ như vậy.

Anh cảm thấy anh giống như đã có cả thế giới rồi vậy.

Đi ra từ bệnh viện, Tô Lê cực kỳ vui mừng, đúng như mong muốn của cô là một bé gái, cô nhìn Giang Thần Hy, từ đầu đến cuối anh không có nói lời nào.

“Giang thiếu… anh không vui sao?” Tô Lê hỏi anh.

Giang Thần Hy nhìn cô, anh bình tĩnh trả lời: “Vui.”

Tô Lê không đi giày cao gót nên cô đành phải ngước cổ lên nhìn anh, cô nói: “Nhưng Giang thiếu không có vui vẻ giống như trong tưởng tượng của em, là bởi vì đứa bé là con gái sao?”

Giang Thần Hy lắc đầu, anh duỗi tay vò tóc cô, anh nghiêm túc nhìn cô và nói: “Không phải vậy, xin lỗi, anh không biết làm sao để biểu đạt tình cảm lúc này của anh.”

Nói xong anh ôm cô vào trong lòng, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi anh nói: “Tô Lê, ôm chặt lấy anh.”

Tô Lê ôm lại anh, cô nghiêng nghiêng đầu, cô dựa vào vai anh rồi nói: “Giang thiếu, em đã nghĩ rồi, chúng ta thử lại đi, chúng ta, cùng nhau nuôi dạy đứa bé này khôn lớn.”

Tôn Hàm từng cười bọn họ, nói hai người họ là đồ ngốc không biết yêu.

Tô Lê không phủ nhận, nếu như đã là đồ ngốc, ít nhất cũng có một cơ hội làm lại từ đầu, cho Giang Thần Hy một cơ hội cũng là cho cô một cơ hội.

Giang Thần Hy nghe cô nói vậy, anh rất kích động, thậm chí ngay cả Tô Lê cũng cảm nhận được sự kích động của anh, bàn tay nắm tay cô của anh đang run rẩy.

“Được.”

Trong giọng nói của anh có vài phần nghẹn ngào.

Cô rũ mắt cười cười, nếu như Giang Thần Hy dùng cách thức biểu đạt giống như người bình thường thì có lẽ cô sẽ không quen cho lắm.

Thôi bỏ đi, trong lòng cô hiểu là được.

Đã biết giới tính của đứa bé, Tô Lê cảm thấy đây là một việc tốt, cô như trút được gánh nặng trong lòng.

Cô hiểu rõ người của Giang gia cực kỳ quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, không phải bởi vì điều gì khác mà là bởi vì bọn họ muốn biết đây là đứa bé trai hay bé gái. Bọn họ quan tâm là người thừa kế chứ không phải quan tâm đứa bé này.

Giang Thần Hy cho dù đã công khai việc anh ấy có con nhưng không vì vậy mà anh lơi là sự bảo vệ đối với cô.

Bỏ qua những cái đó, Tô Lê cảm thấy rất vui, bây giờ cô có thể mua đồ sắm sửa cho đứa bé này rồi.



Tập đoàn Giang thị:

Giang Thần Hy cầm lấy hạng mục cạnh tranh, Lục Cảnh Niên ném tài liệu ra trước mặt anh, anh ta khó hiểu nhìn anh, anh ta nói: “Trong cuộc họp buổi sáng cậu có biết cậu doạ vị đổng sự họ Tiền đó sợ hãi, ông ta vừa nhìn thấy cậu liền phải uống thuốc trợ tim hay không?”

Giang Thần Hy vẫn luôn xem máy tính bảng, anh hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Niên rồi “ừ” một tiếng, “Chẳng phải hôm nay ở cuộc họp tôi chỉ đưa ra vài quan điểm rồi bảo ông ta về viết lại báo cáo hay sao?”

Lục Cảnh Niên không nhịn được bật cười, anh nói: “Hôm nay cậu không giống với mọi ngày, mọi người đều lo sợ. Bọn họ đều sợ câu sau cậu sẽ nổi điên lên.”

Giang Thần Hy nhìn anh, “Vậy sao?”

Anh cảm thấy hôm nay tâm trạng của bản thân đặc biệt tốt, nhìn ai cũng thấy vừa mắt.

“Vừa nãy tôi nhìn thấy Trần Miễn, không phải dạo này lão gia phái hắn ta đi Châu Âu sao?” Lục Cảnh Niên hỏi.

Giang Thần Hy hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, anh đưa máy tính bảng cho Lục Cảnh Niên, anh cười nói: “Cho cậu xem cái này.”

Lục Cảnh Niên cũng ý thức được gì đó, anh nghi ngờ hỏi: “Cả sáng nay cậu đều xem cái này à, tôi còn định hỏi cậu có phải đã uống nhầm thuốc gì hay không.”

Ấn phát video, là đoạn video đó.

Giang Thần Hy vuốt cằm, anh nhìn Lục Cảnh Niên, anh có chút không khống chế được sự đắc ý và hưng phấn của bản thân, anh nói: “Con gái tôi.”

“Con gái cậu?” Lục Cảnh Niên đầu tiên là lặng người, sau đó bèn nhếch lông mày, “Aiyo, đứa bé trong bụng hồ ly tinh nhà cậu đã lớn vậy rồi sao?”

Giang Thần Hy vui vẻ đáp: “Đúng vậy, hơn nữa còn là con gái, cậu xem, ngũ quan của nó đều rất xinh đẹp.”

Lục Cảnh Niên nói: “Nhìn dáng vẻ này về sau nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân.”

Hoá ra là loại cảm giác mãn nguyện này, loại cảm giác này không thể dùng bất cứ thứ gì thay thế được.

Cho dù trước mặt có để mấy hợp đồng tiền tỷ thì anh cũng thấy không bằng tờ giấy xét nghiệm này.

“Là con gái rất tốt.” Lục Cảnh Niên cười nói: “Nếu như là con gái thì đám người Giang gia chắc sẽ yên tâm.”

Nghe thì có vẻ giống những lời nói đùa nhưng mà đó đều là lời thật lòng. Anh nói: “Đám người của Giang gia đó đều có suy nghĩ riêng.”

Lục Cảnh Niên nhìn anh, anh cười nói: “Giang đại thiếu gia, Giang đại tổng tài, cậu có con thì đã cảm thấy thoả mãn rồi, vậy cậu có nên quan tâm đến cảm giác của những người cấp dưới dựa vào cậu để có cơm ăn hay không, có phải cậu nên xem hợp đồng làm ăn trước hay không, dù sao vì chuyện hợp đồng này mà mấy ngày nay tôi đã tốn không biết bao nhiêu công sức.”

Giang Thần Hy nhìn anh ta sau đó anh không nhị được bật cười, “Ừ, được, vậy để tôi xem.”

Hai người lại quay lại nói về chuyện công việc, nói xong chuyện công việc. Lục Cảnh Niên không thèm để ý đến Giang Thần hy đang tự hào khoe con gái mình, anh nhận điện thoại của bạn gái liền bỏ đi luôn.

Sau khi Tô Lê tham gia buổi cắt băng khánh thành của một thương hiệu trở về.

Má Trương nói: “Tiên sinh vừa mới về đây, nhưng cậu ấy chỉ về cất mấy thứ rồi lại đi, nghe nói là tối nay có tiệc rượu.”

Tô Lê gật đầu, cô nói: “Giang Thần Hy đã gọi điện nói cho con rồi.”

Má Trương cười nói: “Bên đó vừa gửi lại quần áo. Tôi nghĩ cô sẽ muốn thử nên không có cất đi.”

Tô Lê gật đầu.

Hoa Hoa đem tất cả đồ của Tô Lê ở trong xe mang vào nhà,cô vừa sắp xếp đồ vừa nói: “Chị Tô Lê, dạo gần đây có tiệc tối hay không? Lại đặt mấy bộ lễ phục à. Tí nữa em chọn giúp chị.”

Tô Lê đứng ở trước giá treo quần áo, cô cầm một bộ ướm thử vào người. Cô nói: “Không phải tuần sau Trần Miễn kết hôn hay sao?”

Hoa Hoa ngẩng đầu hỏi cô: “Lần trước không phải đã đặt mấy bộ rồi sao? Không phù hợp sao?”

Tô Lê cười lắc đầu, “ Mấy bộ đó đều quá nhỏ, chị mặc không vừa. Lúc trước bụng vẫn chưa to, nhưng mà bây giờ, mặc gì cũng đều không đẹp.”

Hoa Hoa cười nói: “Làm gì có, em thấy chị bây giờ là xinh đẹp nhất, chị Tô Lê, em thấy chị nhất định xinh hơn cô dâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.