Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 244: Chương 244




Diệp Minh nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu sau rồi nói: “Em đang cảnh cáo anh và cả Diệp gia sao?”

Tô Lê khẽ động đậy cơ thể, tìm một tư thế thoải mái dựa vào, nhìn anh rồi nói: “Nếu như Diệp thiếu muốn nghĩ như vậy thì cũng được.”

Diệp Minh nhìn cô, im lặng không nói.

Tô Lê nhìn anh, nói: “Diệp thiếu, anh không cần phải cảm thấy kinh ngạc gì cả, cái vòng tròn này ấy mà, anh nên hiểu rõ hơn tôi mới đúng, không có ai là kẻ thù mãi mãi cả, càng không có ai là bạn bè mãi mãi, chỉ có liên quan đến lợi ích mà thôi, những chuyện này đều khó tránh khỏi. Thực ra trong lòng anh chắc cũng đã rõ, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Phương Nghiên là người phụ nữ như thế nào, anh còn hiểu rõ hơn tôi, cô ta chắc chắn không tự nhiên mà tới nói chuyện với tôi đâu, vì thế tôi nghĩ hôm qua cô ta chắc chắn biết là anh đang để ý mới tới nói chuyện với tôi như thế, còn về mục đích ấy, chỉ có cô ta là hiểu rõ nhất, không phải hay sao?”

Diệp Minh cúi xuống khẽ cười, nói: “Anh không nghĩ rằng, em lại suy nghĩ chu đáo tới như vậy, bốn năm nay em thực sự đã thay đổi rất là nhiều.”

Tô Lê cười, nói: “Tôi từng nói, con người ai cũng sẽ thay đổi, dù sao sau khi xảy ra chuyện năm đó, chúng ta cũng không hề gặp lại nhau nữa, vì thế anh cảm thấy lạ lẫm là rất bình thường, khi đó không phải nói lời khách sáo với anh đâu, thật sự là thay đổi rồi. Có những lúc con người ta trải qua nhiều rồi, thì nhìn sự việc cũng sẽ nhìn một cách chính xác hơn.”

Diệp Minh cười, nói: “Cũng biến trở nên đẹp hơn.” Ngưng một lúc, anh nói: “Em sớm biết cô ấy có thói quen hít ma túy, nhưng mà em lại giữ mãi cho đến ngày hôm qua trước mặt bao nhiều người như thế mới công bố ra, nắm bắt thời gian phát sinh rất là tốt.”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Anh cảm thấy là Giang thiếu dạy tôi nói ra trong thời điểm này hay sao?”

Nhìn biểu hiện của Diệp Minh, đương nhiên cô có nghi ngờ chuyện này.

Cô cười rồi lắc lắc đầu, nói: “thật ra chuyện này chẳng có gì đáng kinh ngạc cả, trong tay nắm thứ có lợi cho mình, so với phá nó ra thì giữ lại lúc cần sẽ tốt hơn, phải không? Tôi đã không còn là đứa bé mười mấy tuổi nữa rồi, ngây thơ trong sáng, đối với chuyện gì cũng dùng một góc độ đơn giản nhất để suy nghĩ nữa.”

Ngưng một lúc, nói: “… … cũng giống như anh, chuyện anh biết rõ có chứng cứ rõ ràng chứng minh được Phương Nghiên thuê hung thủ giết người, nhưng mà anh cũng không nói ra, thật ra tôi cũng không hề để ý lắm,bởi vì có những chuyện nói hay không nói, khi nào nói ra, nói như thế nào đều phải cần có kĩ năng, đương nhiên chuyện này cũng là do tôi ở đây học được, tôi không phải là một người đại lượng, đã nợ tôi, tôi nhất định đòi lại, nhưng mà chỉ là xem là đòi lại lúc nào mà thôi.”

Diệp Minh nhìn cô, nói: “Xin lỗi, anh không có nói ra, quả thực là có ý đồ riêng, anh phải suy nghĩ cho gia đình anh nữa.”

“Anh không cần nói xin lỗi, tuy rằng trong lòng không thoải mái, Phương Nghiên hại tôi thảm như vậy, tôi lại vẫn muốn bỏ qua cho cô ta, nhưng mà nếu như nhìn từ đại cục mà nói, những thứ này không tính là gì cả. Diệp thiếu có suy nghĩ của Diệp thiếu, tôi cũng có dự tính của tôi, hy vọng rằng không xung đột với nhau.”

Lúc này, Vú Trương mang lên cho Tô Lê một bát canh, bảo cô uống, Tô Lê cũng không từ chối, đưa tay cầm lấy bát canh, thổi thổi canh trong bát, nói: “Thật ra Diệp Minh, những chuyện quá khứ linh tinh của chúng ta không cần thiết phải nhớ tới cả đời. Trong lòng anh còn day dứt tôi vẫn là khuyên anh sớm buông xuống, dù sao quá khứ cũng chỉ là quá khứ, bây giờ nhắc lại thì còn ý nghĩa gì nữa? Anh từng làm tổn thương tôi, nhưng mà tôi không muốn oán hận anh, anh trong lòng tôi, nhiều thì cũng chỉ là một sự trải nghiệm hoang đường thời niên thiếu chưa biết gì mà thôi, lúc đó tuổi tác còn quá nhỏ chưa có kinh nghiệm gì cả, không biết phải kịp thời xử lý, vì thế mới dây dưa tới tận bây giờ. Tôi cũng là gần đây trải qua nhiều chuyện sau đó mới hiểu ra cái đạo lý này, tôi hy vọng anh cũng hiểu được.”

Diệp Minh nhìn cô, cười nói: “Vậy coi như em tha thứ cho anh rồi sao?”

Tô Lê nhìn anh, nghiêm túc trả lời: “Coi là vậy đi. Nếu như anh cho rằng là như thế, tôi chỉ là cảm thấy chúng ta không cần thiết phải phải làm triệt để tới tận cùng, tôi hiện giờ thật sự rất tốt, rất thỏa mãn, vì thế cũng không muốn dây dưa với những chuyện trong quá khứ đó nữa.”

Diệp Minh gật gật đầu, nói: “Anh hiểu. Anh chỉ cần em sống tốt là được,ít nhất em làm cho anh cảm thấy em không bên anh là đúng, nếu không anh không có cách nào tha thứ cho mình được.”

Tô Lê cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Diệp Minh lại ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới ra về, trước khi về anh nhìn Tô Lê nói: “Anh mặc dù họ Diệp, nhưng mà Diệp gia dù sao cũng không phải do anh làm chủ,có những chuyện anh hiểu dụng ý của em, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù. Cái vòng tròn này quá loạn quá tàn khốc, đừng có thâm nhập vào quá sâu, không tốt gì với em cả.”

Tô Lê cười nói: “Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm, có những lời tôi không nói nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.”

Diệp Minh hiểu rõ gật gật đầu, sau đó ra về, Tô Lê nhìn bóng xe anh ngày càng xa dần, quay người nhìn con chó con đang ngồi dưới chân cô, cười nói: “Con à, có muốn đi ra ngoài đi dạo một chút không?”

Chó con nghe thấy liền lập tức đứng dậy, nhìn cô vui vẻ quẫy quẫy đuôi kêu lên một tiếng …

Buổi tối, Tô Lê tắm xong từ phòng tắm bước ra, đi lại chỗ chiếc cân điện tử đặt ở góc tường lên cân, thở dài một cái, lại lên cân không ít.

Giang Thần Hy ra ngoài nghe điện thoại xong đi vào nhìn thấy cô, cười, bước thẳng tới, hỏi: “Bà bầu đã vui hơn một chút rồi, đừng có luôn miệng than ngắn thở dài nữa.”

Giang Thần Hy cười, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp sau lưng cho cô.

Tô Lê dựa người vào ngực anh cười nói: “Chỉ là cảm thấy mình giờ giống như con gấu trúc vậy, hôm nay đưa con ra ngoài đi dạo, em còn không đi kịp nó nữa rồi.”

Giang Thần Hy khẽ ấn ấn mũi cô, cười nói: "Nào, lại đây ngồi xuống, anh mát xa chân cho em, mấy ngày nay nhìn chân em hơi phù rồi đấy."

Tô Lê nghe vậy thấy ấm áp trong lòng, cô không ngờ rằng Giang Thần Hy lại nhìn thấy cả những chuyện như này."

Giang Thần Hy không nói gì cả, anh bưng một chậu nước rửa chân tới, nước đủ ấm không nóng, vừa vặn có thể cho chân vào.

Tô Lê nói chiều nay Diệp Minh có tới nhà.

Giang Thần Hy khẽ chau mày "ồ" một tiếng, sau đó lại cao giọng hơn một chút, như là dáng vẻ hứng khởi, "Anh ta tới làm gì vậy?"

Tô Lê nhìn chân mình, cười nói: " Đến thăm bạn gái cũ của mình chứ sao."

Giang Thần Hy nghe xong cười thành tiếng khẽ "ừ" một tiếng nói: "Sau khi thăm xong thì anh ta có cảm tưởng như thế nào?"

Tô Lê xoa xoa bụng mình cười nói: "Chuyện này thì em cũng không có hỏi, hay là bây giờ em gọi điện cho anh ta hỏi xem sao nhé."

"Đi đi." Giang Thần Hy gật gật đầu nói.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy với dáng vẻ nghiêm túc, cũng nghiêm túc nói: "Thế Giang thiếu giúp em lấy điện thoại đi."

"Tự mình đi lấy đi." Giang Thần Hy vừa bóp chân cho Tô Lê vừa nói.

Chọc cho Tô Lê cười nhiều quá mức...

Sau đó Tô Lê cũng không hỏi Giang Thần Hy chuyện Phương Nghiên có giúp được gì cho anh không, nhưng mà chuyện này của Phương Nghiên cũng ầm ĩ mất một thời gian, bố mẹ cô ta cũng ra mặt xin lỗi, nước mắt nước mũi sập sùi bày ra, nhưng sau đó cũng không nghe thấy có chuyện gì nữa.

Nhưng mà có lúc nghe chuyện Giang Thần Hy và Lục Cảnh Niên với A Hào nói chuyện biết được, hình như tất cả đều rất là thuận lợi, vì thế cô cũng yên tâm hơn rất nhiều...

......

Cô ra ngoài đi dạo rồi mua mấy quyển tạp chí mang về, khi trở về đến cổng thì nhìn thấy Lục Cảnh Niên đang dập đầu thuốc lá.

"Lục thiếu! Sao lại đứng ngoài cổng thế này?"

Tô Lê bước tới, cười bắt chuyện với anh.

Lục Cảnh Niên nói: "Cái tên xấu xa Giang Thần Hy kia bảo tôi hút thuốc thì đi ra ngoài hút."

Tô Lê nghe vậy cúi xuống khẽ cười, nói: " Vậy ấm ức cho Lục thiếu ở ngoài thêm một lúc nữa cho bay hết mùi thuốc đi, có biết chưa?"

Nói xong cô liền đi thẳng vào.

Lục Cảnh Niên "xì" một tiếng, nói: "Vợ chồng hai người quá là ức hiếp người khác rồi đấy."

Tô Lê quay đầu lại nhìn anh, cười rồi quay lại đi thẳng vào.

Đúng lúc Giang Thần Hy từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy dáng vẻ cười ha ha của Tô Lê bèn hỏi: "Có chuyện gì sao mà vui vậy?"

Tô Lê chỉ chỉ ra bên ngoài nói: "Lục thiếu ở bên ngoài."

Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, nói: "Cậu ấy muốn hút thuốc anh cho cậu ấy ra ngoài hút xong rồi đi vào."

Tuy rằng Giang Thần Hy vẫn chưa triệt để cai được thuốc, nhưng mà anh cũng đã cố gắng hết sức khống chế tần suất hút thuốc của mình. Mới đầu cũng khá là khó chịu, nhưng giờ cũng khá hơn rất là nhiều rồi.

Hai ngày nữa lại qua đi, Giang Thần Hy phải ra ngoài một chuyến, nhưng mà Tô Lê lại dường như không đồng ý để anh đi.

"Sao vậy. Yên tâm, anh chỉ đi vài ngày thôi." Giang Thần Hy kéo cô ôm vào lòng. An ủi cô, " Chuyện này anh phải đích thân đi xử lý, khu nghỉ dưỡng vì trận bão thời gian trước mà tổn thất khá là nghiêm trọng."

" Thế cho người đi là được rồi?" Tô Lê cũng không biết vì sao chỉ là không muốn cho anh đi, " Gần đây bên đó mưa to nhiều như thế."

"Ngoan nào, chỉ đi lần này nữa thôi, sau đó về sẽ ở bên cạnh em." Bụng của Tô Lê ngày càng to ra, tuy rằng cả cô và đứa bé đều mạnh khỏe nhưng mà cũng có thể cảm nhận được sự bất an của cô, Giang Thần Hy biết, cô đang lo sợ.

Dù sao cũng là lần đầu tiên cô làm mẹ, anh quả thực thời gian gần đây cũng cố gắng hết sức để không đi công tác mà ở bên cạnh cô, tránh khỏi anh cũng không yên tâm.

Nhưng mà lần này anh phải đích thân đi xử lý.

"Ngoan nào, lâu nhất anh chỉ đi một tuần thôi. Được không nào? Anh xoa xoa trán cô.

Tô Lê nhìn anh, thở dài một cái, khẽ nhắm mắt lại, cười nói: "Xin lỗi, em chỉ là đột nhiên có một chút cảm xúc. Gần đây em cũng không biết vì sao, cứ thấy bản thân yếu đuối như vậy."

Giang Thần Hy đưa tay xoa xoa đầu cô nói: "Anh biết lúc này anh không nên rời xa em nửa bước, nhưng mà lần này công ty tổn thất rất lớn, anh bắt buộc phải đi. Thời tiết không tốt, anh không thể đưa em cùng đi được, đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng xử lý hết mọi chuyện nhanh chóng trở về, có được không?"

Tô Lê cũng cảm thấy gần đây bản thân khá là mẫn cảm, với lại rất dễ vì những chuyện nhỏ nhặt mà thấy căng thẳng lo sợ.

Bác sỹ nói do tinh thần cô bị căng thẳng dẫn tới, bảo cô thư giãn nhiều hơn.

Cô dựa vào lòng anh, thở dài một cái.

Theo sự lớn dần của đứa bé, cô cũng bắt đầu dần dần phụ thuộc vào người đàn ông này, càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng phụ thuộc vào anh.

Cô cũng không biết đây có phải là chuyện xấu hay không, nhưng mà cô đã thấy mình phụ thuộc vào anh, không thể dừng lại được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.