Tô Lê khẽ hít một hơi sâu rồi nói: “ Lục thiếu gia, mọi việc phiền anh rồi, công ty gần đây nhờ cả vào anh.”
Lục Cảnh Niên cười đáp: “ Em đối với cái tên ngốc Giang Thần Hy đó có lòng tin như vậy sao?”
Tô Lê không hề do dự đáp lại, nói: “ Tuy rằng em không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?, nhưng em nghĩ, Giang thiếu gia nhất định có tính toán, đúng không? Trong giới làm ăn em không làm được gì cả, điều em có thể làm là tin tưởng Giang thiếu gia.”
Lục Cảnh Niên thở dài: “ Thật không biết cậu ấy làm sao mà tẩy não cho em?”
Tô Lê cười đáp: “ Em nghĩ, nếu Lục thiếu gia không tin anh ấy, cũng sẽ không giúp anh ấy giữ vững những luồng áp lực đó đâu.”
“ Haizzz… em…” Lục Cảnh Niên không còn gì để nói chỉ có thể lắc đầu: “ Được rồi, được rồi, bảo cậu ấy nhanh chóng đến công ty, cả một đống việc đợi cậu ấy đến xử lý đấy.”
Tô Lê khẽ cười rồi đáp: “ Ừm… được…”
Tắt máy, Tô Lê quay người nhìn tiểu Gạo Nếp, dì Trương cảm thấy điện thoại nguy hiểm, liền lấy cho cô bé một cái đồ chơi, cô bé ôm cái đồ chơi không biết là đang vui chuyện gì.
Cô đi đến, chơi với Tiểu Gạo Nếp một lát.
Cô vì cả tối không hề nghỉ ngơi, nên muốn ôm tiểu Gạo Nếp ngủ một lát, nhưng không ngờ, bản thân lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Giang Thần Hy ngủ một giấc, tinh thần hồi phục hẳn.
Giang Thần Hy đi xuống lầu, dì Trương ra hiệu cho Giang Thần Hy đi khẽ, chỉ vào Tô Lê đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Giang Thần Hy nhìn thấy, sửng người, khẽ chau mày: “ Sao cô ấy lại ngủ ở đây,”
Dì Trương đáp: “ Tối hôm qua phu nhân không ngủ, vừa nãy ngồi ru tiểu Gạo Nếp ngủ, bản thân lại ngủ thiếp đi, tôi nhìn cô ấy ngủ say, nên không muốn làm cô thức giấc, nên cứ để cô ấy ngủ.”
Giang Thần Hy thở dài,có chút đau lòng.
Lúc này, tiểu Gạo Nếp thức dậy, múa chân múa tay.
Tô Lê nghe thấy tiếng của tiểu Gạo Nếp, nên bản năng mở mắt ra, cô ngồi dậy mơ màng hỏi: “ mấy giờ rồi? có phải tiểu Gạo nếp ngủ say rồi?”
Giang Thần Hy ôm tiểu Gạo Nếp đi đến nói: “không sao, con bé vừa tỉnh, cho nó bú ít sữa bình là được, em cứ ngủ thêm một lát đi.”
Dì Trương bế tiểu Gạo Nếp rời đi.
Giang Thần Hy ngồi xuống, áp chặt vai cô nói: “ Sao lại ngủ ở đây?”
Tô Lê nhìn anh đáp: “ Em cũng không biết, gọi điện thoại cho Lục Cảnh Niên xong, không biết sao lại ngủ thiếp đi.”
Giang Thần Hy cười nói: “ Cậu ấy rất tức giận đúng không?”
Cô xà sát vào lòng anh nũng nịu, nhắm nghiền mắt, cô thật sự rất mệt: “ Anh ấy nói sẽ đánh anh.”
Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Vậy cậu ta còn nói gì với em nữa?”
Tô Lê nói: “ Anh ấy còn nói, nếu anh không xử lý chuyện này cho xong, anh ấy sẽ chiếm lấy công ty, dù sao thì bây giờ anh ấy cũng đại diện giải quyết mọi công việc của công ty, nên rất tiện.” dừng lại một lát, cô ngẩn đầu lên nhìn anh nói: “ Đến con dấu của công ty anh cũng giao cho anh ấy rồi, anh ấy có đoạt lấy công ty cũng dễ dàng thôi.”
Giang Thần Hy cười trầm giọng nói: “ Cậu ta mà nhẫn nại đấu với bọn già đó, anh cũng vui vẻ mà rút về ở ẩn.”
Tô Lê bỗng bật cười: “ Được rồi, không phải anh cần phải đến công ty mở cuộc họp sao, thời gian cũng sắp đến rồi đấy.”
Giang Thần Hy cười rồi đáp: “ Được rồi.” anh khẽ nâng cằm cô nói: “ tối nay có thể anh không về ăn cơm rồi, em nghỉ ngơi sớm, đừng đợi anh, biết chưa?”
Tô Lê nhìn anh gật đầu.
Lúc chiều ngủ đủ giấc rồi, Tô Lê gọi điện cho Hoa Hoa, bảo cô ấy qua đây, tiện thể lấy đồ giặt khô giúp Tô Lê.
Có điều trong lúc đợi Hoa Hoa đến, Diệp Minh đột nhiên đến thăm.
Tô Lê dựa vào cửa sổ kính trong phòng khách xem kịch bản.
Dì Trương đi đến, nói: “ Phu nhân, có một cậu họ Diệp đến tìm cậu chủ.”
“ Họ Diệp?” Tô Lê ngẩn lên nhìn dì Trương: “ Mời anh ta vào.”
Tô Lê đứng lên nhìn ra ngoài, không ngờ là Diệp Minh.
“ Diệp Minh, sao lại là anh?” Tô Lê có chút bất ngờ.
Diệp Minh cười rồi đi đến: “ Sao thế, không hoan nghênh sao?”
Tô Lê cười rồi đáp: “ Không phải, chỉ là em có chút bất ngờ, anh đến tìm Giang thiếu gia, em không nghĩ ra anh và Giang thiếu gia có qua lại gì thôi.”
Cũng không khách sáo, cô mời Diệp Minh ngồi xuống.
Diệp Minh còn đem đến vài thứ cho trẻ con.
Dì Trương rót nước cho Diệp Minh.
Diệp Minh uống một ngụm trà rồi nói: “ Chuyện của Giang Thần Hy, anh đã nghe qua, nghe nói hôm nay anh ta được tại ngoại, vì vậy đến đây tìm anh ta.”
“ Anh ấy đến công ty rồi, xảy ra vấn đề gì đó cần anh ấy xử lý.”
Diệp Minh gật đầy đáp: “ chắc anh ta phải đau đầu lắm.”
Tô Lê nhìn Diệp Minh nói: “ Anh và anh ấy có hẹn gì với nhau sao?”
Diệp Minh nhìn cô đáp: “ Sao em không nghĩ là anh đến đây để cười nhạo anh ta?”
Tô Lê nhìn anh cười rồi nói: “ Diệp thiếu gia cũng không rãnh đến mức đó đâu nhỉ?”
Diệp Minh nhìn cô dáng vẻ trở nên nghiêm túc nói: “ Giang Thần Hy hôm đó đến tìm anh, muốn anh điều tra quan hệ giữa Kiều gia và Phương gia.”
“ Kiều gia và Phương gia?” Tô Lê khẽ chau mày: “ Không phải Phương gia với Diệp gia quan hệ rất tốt sao? Sao anh lại…”
Diệp Minh nhìn cô thở dài: “ Điều này không khó hiểu, Giống như quan hệ giữa Giang gia và Kiều gia, thương trường cần người hợp tác,về chính trị cũng vậy, trên thế giới này không có cái gọi là bạn bè tuyệt đối, và cũng giống như vậy, không có cái gọi là kẻ địch tuyệt đối.”
Tô Lê cười rồi nói: “ Vì vậy Giang thiếu gia tìm anh để hợp tác?”
Diệp Minh gật đầu, “Phương gia vì anh và Phương Nghiên hủy hôn, nên đã không còn quan hệ như trước nữa, hon nữa, bộ trưởng Phương mấy năm nay câu kết với thương nhân nhận đút lót, anh có tìm hiểu được một ít tình hình, kiều gia âm thầm liên kết với Phương gia, hơn nữa, những dự án lớn của Kiều gia đều được lý dưới tay của bộ trưởng Phương.”
Tô Lê hiểu ý của Diệp Minh: “ Vậy anh không lo là sẽ kéo theo liên lụy?”
“ em nói Diệp gia?” Diệp Minh hỏi.
Tô Lê gật đầu.
Diệp Minh cười rồi nói: “ Anh giúp Giang Thần Hy điều tra chuyện nay đương nhiên là cũng đang giúp Diệp gia gỡ bỏ quan hệ với Phương gia, không đến nổi sẽ bị liên lụy.”
Tô Lê nhìn anh, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
Diệp Minh tuy là thiếu quyết đoán, mọi chuyện dường như đều không đưa ra quyết định rõ ràng, nhưng Tô Lê vẫn có thể hiểu anh, sự bất lực trong cái vòng tròn này.
Tô Lê thật ra ban đầu không thể tha thứ cho anh ta, cũng vì anh ta mà hại cô thiếu chút nữa đến mạng cũng không còn.
Nhưng lúc sau khi cô hiểu được Giang Thần Hy, dường như cũng đã có thể hiểu được Diệp Minh.
Thật ra tha thứ cho anh ta, không phải vì cô lương thiện, mà vì bỏ qua cho anh ta cũng sẽ là bỏ qua cho bản thân, khiến bản thân thoát khỏi nổi ám ảnh đó mà bắt đầu lại từ đầu.
Nói xong những chuyện này, Diệp Minh liền hỏi: “ Con gái của em đâu, có thể cho anh nhìn một chút được không?”
Tô Lê gật đầu nói: “ Được chứ, có điều Tiểu Gạo Nếp có cho anh bế hay không thì em không chắc đâu nhé.”
Diệp Minh cười nói: “ Vậy sao, không biết tính cách nó có giống em không?”
Tiểu Gạo Nếp được bế qua.
Tiểu Gạo Nếp thật ra không biết sợ người lạ, đôi mắt đen láy nhìn Diệp Minh, lại ngước lên nhìn Tô Lê.
Cuối cùng cô bé cũng để cho Diệp Minh bế.
Diệp Minh là lần đầu tiên bế trẻ con, có chút thô cứng.
“ Nếu như để anh lựa chọn lại, anh vẫn sẽ kết hôn với Phương Nghiên không?” Tô Lê hỏi.
Diệp Minh cười rồi đáp: “ Từ đầu anh đã biết anh sẽ kết hôn với cô ấy, chỉ có điều chỉ là lúc trước còn quá trẻ, không biết giải quyết như thế nào mối quan hệ của anh và em, anh vừa hy vọng là sẽ tìm được một người mình yêu, vừa phải làm tròn trách nhiệm của một đứa con nhà họ Diệp, hai người anh của anh cũng như vậy. nếu như muốn Diệp gia có địa vị trong chính trị, bắt buộc phải hy sinh điều này.”
“ Giang thiêu gia không hề làm như vậy.” Tô Lê nhìn anh nói.
Diệp Minh cười đáp: “ Đúng vậy, vì vậy anh bái phục anh ta, cũng vui vừng vì em tìm được anh ta, hôm đó chị dâu anh nói, sự tác thành của anh cũng là cách yêu em, anh thấy cũng rất đúng.”
Tô Lê chỉ cười rồi đáp: “Giang thiếu gia nói, có lúc không thể không tin vào số phận, tất cả đều là số mệnh đã an bài.”
Diệp Minh nhìn cô gật đầu nhung cũng không nói gì.
Diệp Minh lại ngồi xuống một lúc, hai người nói một số chuyện khác.
Diệp Minh nói: “ Nửa năm tới anh được điều đi nơi khác, được bổ nhiệm 3 năm. Thật ra cũng rất hy vọng ở đó có thể tìm được một người phụ nữ giống như em nói là số phận an bài, sau đó là quên em đi.”
Tô Lê cười nói: “ sẽ có, nhất định sẽ có, còn nữa Diệp Minh, nếu như thật sự gặp được người con gái đó, nhất định không nên suy nghĩ nhiều, đôi lúc suy nghĩ nhiều, sự việc càng trở nên phức tạp.”
Trước khi đi Diệp Minh nhìn Tô Lê nói: “ Đợi Giang Thần Hy trở về, em nói với anh ta những gì anh nói, nếu như anh ta cần gì bổ sung, thì nói anh ta gọi ddiejn cho anh, anh là người trong chính trị, không tiện tiếp xúc nhiều với anh ta, mong em có thể hiểu.”
Tô Lê cười rồi đáp: “ Em biết rồi, vẫn phải cảm ơn hôm nay anh đến tìm anh ấy.”
Diệp Minh nhìn Tô Lê rồi nhìn tiểu Gạo Nếp: “ Anh đến để thăm em và con gái em đấy.”
Anh nói rồi, khẽ véo nhẹ đôi má phúng phính của Tiểu Gạo Nếp.
Tiểu Gạo Nếp nhìn anh nhoẻo miệng cười khúc khích.
Diệp Minh nói: “ Đứa nhỏ này rất giống em, em biết không, ban đầu nhìn em, cũng chỉ vì đôi mắt đẹp trong sáng của em.”
Tô Lê nhìn anh cười rồi nói: “Thế giới của trẻ con là trong sáng nhất, em hy vọng, con gái em sẽ mãi trong sáng giống như bây giờ.”