A Hào biết tin Giang Thần Hy không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, anh mơ mơ hồ hồ nói một câu, “Thiếu gia không sao thì tốt rồi.”
Tô Lê nghe không chính xác lắm, nhưng mà sau đó bác sỹ cũng tới, cô bèn lùi ra phía sau để cho bác sỹ kiểm tra.
Tô Lê không rời đi, cô luôn đứng ở bên ngoài chờ. Chờ cho tới khi bác sỹ đi ra.
Tô Lê lập tức đứng lên đi tới, hỏi: “Bác sỹ, tình hình bệnh nhân sao rồi ạ?”
Bác sỹ bỏ khẩu trang xuống, nhìn Tô Lê nói: “Giang phu nhân, bản thân bệnh nhân tố chất khác tốt, bên ngoài bị thương nghiêm trọng, sợ rằng phải chịu đựng một chút, nhưng mà còn may tránh kịp thời, không bị thương nghiêm trọng quá. Chỉ cần chú ý không để bị nhiễm khuẩn, chịu khó nghỉ ngơi thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả.”
Tô Lê gật gật đầu nói: “Được ạ, tôi biết rồi, cảm ơn bác sỹ.”
Bác sỹ gật gật đầu, nói: “Khi nãy tôi vừa thêm cho cậu ấy ít thuốc để cho cậu ấy nghỉ ngơi.” Nói xong bèn rời đi.
Tô Lê thở phào, cô đứng ở cửa nhìn A Hào đang nằm ở bên trong, xác nhận rằng cậu ấy đã ngủ rồi mới nhẹ nhàng rời đi.
Phòng bệnh của Giang Thần Hy ở bên cạnh, quay lại đẩy cửa đi vào, anh ấy đã tỉnh lại, hộ lý đang đỡ anh xuống giường, vết thương của anh tuy không nặng bằng A Hào, nhưng mà bị thương ở cả tay và chân, cũng không hề nhẹ.
Tô Lê thấy vậy liền qua đó, “Giang thiếu, sao anh lại dậy rồi?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Anh nghe nói A Hào tỉnh rồi, anh muốn qua xem cậu ấy sao rồi.”
Tô Lê dìu anh nói: “Anh đừng lo lắng, vừa nãy em ở bên đó suốt, bác sỹ cũng vừa mới kiểm tra xong, nói tình hình rất khả quan, vừa nãy bác sỹ có dùng cho cậu ấy một chút thuốc nên lại ngủ rồi, anh không cần qua đó nữa được không? Nằm yên đây đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười gật đầu, “ừ, nghe em.”
Lại lên giường nằm, Tô Lê đắp chăn cho anh, Giang Thần Hy kéo cô lại nói: “Đi nghỉ ngơi chút đi, từ tối qua tới giờ em chưa nghỉ ngơi rồi?”
Tô Lê nhìn anh, lắc đầu, nói: “Em không buồn ngủ, Giang thiếu yên tâm.”
Cô ngước lên nhìn Giang Thần Hy, nói: “Giang thiếu, khi nãy bác sỹ nói về tình hình của A Hào, em cảm thấy một hộ lý không đủ, tìm cho cậu ấy thêm một người nữa, anh thấy sao?”
Giang Thần Hy gật gật đầu, nói: “Chuyện này anh không có ý kiến gì, em coi rồi làm, và lại đều phải là tốt nhất.”
Tô Lê gật gật đầu, cô thở dài một cái, nói: “Em thật không ngờ A Hào lại xả thân cứu anh như vậy, vừa nãy em tới thăm cậu ấy, cậu ấy vừa mới tỉnh lại đã hỏi tình hình của anh sao rồi, cậu ấy cũng đã bị thương tới mức như vậy mà còn suy nghĩ về anh, với lại trng cái xã hội hiện tại này, lại còn có người dùng máu thịt của mình để đi hy sinh thay cho anh, thật là hiếm thấy.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, khẽ nhắm mắt lại, nói: “A Hào quê ở Myanmar, Campuchia. Cậu ấy ở trong quân đội một thời gian khá dài, kỹ năng của cậu ấy khá tốt, được đào tạo hẳn hoi, từ nhỏ đã cầm sung, cậu ấy từng nói cậu ấy cũng đã từng giết người, vì thế tính cách cậu ấy rất hướng nội, không thích nói nhiều, anh không biết em có hiểu những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy không, những nơi đó là những nơi có tiền thì làm chủ, không có tiền thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác sử dụng làm mục tiêu, cậu ấy về sau di cư bất hợp pháp vào Hoa Kỳ, lẩn sang đó trốn, lúc đó cậu ấy mới khoảng mười bảy mười tám tuổi, sống dựa vào đấm đá ở chợ đen, làm những việc trộm gà cắp chó miễn cưỡng để sống qua ngày. Anh quen với cậu ấy là khi đang trên đường phố ở New York, cậu ấy ăn trộm túi tiền của anh bị bắt vào đồn cảnh sát. Hoặc có lẽ là duyên phận, khi cảnh sát bắt cậu ấy không hề phản kháng, anh thật sự cảm thấy cậu ấy như là cố tình để bị bắt vào đó vậy, anh cảm thấy khá là thú vị, liền tới đồn cảnh sát bảo lãnh cho cậu ấy.”
“Bảo lãnh cho cậu ấy sao?” Tô Lê cảm thấy có chút kì lạ.
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, khẽ cười nói: “Em thấy rất kì lạ sao.”
Tô Lê gật gật đầu, “ừ” một tiếng, nói: “Tại sao cậu ấy ăn trộm túi tiền của anh mà anh lại đi bảo lãnh cho cậu ấy?”
Giang Thần Hy cười, lắc lắc đầu, nói: “Anh nhớ khi cậu ấy bị cảnh sắt bắt đi lúc bên cạnh anh, anh cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn anh như cảm ơn anh, anh nghĩ rằng không có người nào tình nguyện làm những chuyện như thế này cả, hoặc có lẽ cậu ấy cũng muốn giải thoát. Vì thế anh động lòng trắc ẩn,liền bảo lãnh cho cậu ấy ra ngoài, từ đó trở đi cậu ấy liền đi theo anh, cũng là anh đầu tư tiền bạc cho cậu ấy đi học, sau đó cậu ấy theo anh trở về nước, sau đó nữa thì anh tiếp nhận tập đoàn Giang thị, cậu ấy luôn ở bên cạnh anh làm việc cho anh, năng lực làm việc của cậu ấy rất bình tĩnh, người đáng tin cậy bên cạnh anh không nhiều, cậu ấy là một trong số đó, vì thế rất nhiều chuyện anh đều giao cho cậu ấy đi làm.”
Tô Lê ngồi bên cạnh anh, khẽ cười nói: “Cuối cùng thì em đã hiểu rồi.”
“Ừ, hiểu cái gì?” Giang Thần Hy tò mò hỏi.
Tô Lê nhìn anh, nói: “Em luôn nghĩ, rốt cuộc tình nghĩa như thế nào mà lại có thể khiến cho cậu ấy không tiếc cả mạng sống của mình. Bây giờ em cũng không ngạc nhiên nữa, Giang thiếu đối với cậu ấy mà nói giống như người cho cậu ấy một cuộc sống mới vậy, tình nghĩa này, sợ rằng chỉ cần là người có tình có nghĩa thì sẽ ghi nhớ suốt cả cuộc đời? Vì thế cậu ấy mới lao ra thay anh đỡ bom, đối với cậu ấy mà nói dù có chết đi, cũng là chính đáng.”
Giang Thần Hy khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nhưng mà anh không hy vọng như thế, bao nhiêu năm nay, anh sớm đã coi cậu ấy như người thân như an hem ruột thịt vậy.”
Tô Lê đưa tay nắm lấy tay anh, nói: “Yên tâm, Giang thiếu chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương, em sẽ thay anh chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”
Giang Thần Hy đưa tay lên vuốt mặt cô trầm ngâm nói: “Có thể sống được thật là tốt.”
Tô Lê nhìn anh, đưa tay lên và đặt tay lên bàn tay anh, dùng để vuốt lên má mình, cười cười, nghẹn ngào nói không lên lời, cô cúi mi mắt xuống, gật gật đầu “ừ” một tiếng.
Giang Thần Hy không nói thêm gì nữa, anh biết, có những chuyện không cần nói, họ cũng tự hiểu tâm ý của đối phương …
Rồi lại hai ngày nữa trôi qua, Giang Thần Hy và A Hào được đưa trở về Yên Thành.
Tô Lê ở cạnh đó hai ngày, dường như không hề chợp mắt tí nào.
Trên máy bay, cô ngồi co người lại ngủ một lúc, Giang Thần Hy nhìn thấy thương xót vô cùng.
Tuy rằng cô không nói gì cả nhưng anh đều biết hết, thực ra Tô Lê không hề kiên cường như tưởng tượng, cô thậm chí rất sợ, chỉ là cô tỏ ra rất bình tĩnh mà thôi. Nửa đêm anh tỉnh dậy, đều nhìn thấy Tô Lê đang ngồi gục bên cạnh anh, tay luôn luôn nắm lấy tay anh làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Anh biết, những lúc này có nói nhiều như thế nào cũng là vô ích, vì thế chỉ cần ở bên cô, anh cứ như vậy giả vờ như không biết gì cả.
Đưa về tới bệnh viện, Tô Lê lại bận rộn luôn chân luôn tay, cô đưa cả hộ lý của Giang Thần Hy ở bên Giang Thành tới.
Tô Lê ngồi một mình trên chiếc ghế dài ngoài hành lang mơ mơ hồ hồ rồi ngủ gật mất.
“Chị Tô Lê, chị Tô Lê.”
Cô mơ hồ nghe thấy có người gọi cô.
Cô lơ mơ mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Hoa.
“Sao vậy? Có phải Giang Thần Hy hay A Hào xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hoa Hoa thở dài nói: “Chị Tô Lê, là thiếu gia gọi điện thoại cho em bảo em qua đón chị về nghỉ ngơi một chút, anh ấy nói chị mẫy ngày rồi không được nghỉ ngơi. Em tới liền nhìn thấy chị ngủ gật ở đây.”
Cô đưa tay sờ lên đôi mày của mình, khẽ thở dài nói: “Vừa nghĩ muốn đi vào xem tình hình A Hào thế nào rồi, đúng lúc bác sỹ đang thay thuốc cho cậu ấy, thế là chị ở đây, không ngờ mặt trời chiếu nắng, cả người mệt mỏi buồn ngủ, A Hào sao rồi? Cậu ấy bị thương nặng, nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng.”
Hoa Hoa lắc đầu, nói: “Chuyện này em không biết, nhưng mà Thiếu gia gọi điện nói rồi, bất luận thế nào nhất định phải đưa chị về nghỉ ngơi.”
Tô Lê nhìn cô, vốn dĩ còn muốn kiên trì thêm, nhưng mà nghĩ lại, quả thực cũng có lý, mấy ngày nay ở Giang Thành cũng không được nghỉ ngơi tử tế, đúng là cần phải nghỉ ngơi.
Ở đây có hộ lý, họ cũng không có bị nguy hiểm về tính mạng nữa.
Cô gật gật đầu, “Được, chị đi xem Giang thiếu, nếu như không có chuyện gì thì em đưa chị về.”
Tô Lê về đến nhà, tắm rửa một chút, Tiểu Gạo Nếp đã hai ngày không được gặp mẹ rồi, biết mẹ về thế nào cũng đòi cô bế, nhưng mà Tô Lê mới ôm con bé được vài phút là đã ngủ gật rồi.
Tiểu Gạo Nếp ngước đầu nhìn Tô Lê ngủ, rên rỉ mấy tiếng, quay người sà vào lòng cô, rồi ngủ giống như con mèo con vậy.
Tô Lê thức dậy một chút, Vú Trương nhẹ nhàng tới bế Tiểu Gạo Nếp, bà nhẹ nhàng hỏi: “Làm cô tỉnh rồi à?”
Tô Lê ngủ có chút mơ màng, nhìn Tiểu Gạo Nếp đang mở mắt rưng rưng nhìn cô, “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Vú Trương nói: “Về đến nhà là cô ngủ tới bây giờ, tôi thấy Tiểu Gạo Nếp tỉnh rồi sợ con bé khóc làm cô tỉnh nên mới vào định bế con bé đi ra.”
Tiểu Gạo Nếp thực sự rất ngoan, đói rồi thì khóc rên rỉ nhưng không muốn đánh thức mẹ.
Tô Lê bế con bé dậy, thương con nói: “Xin lỗi bé con nhé, gần đây bố con nằm viện, nên lơ là với con rồi.”
Tiểu Gạo Nếp trèo lên vai cô a a a dường như muốn nói gì đó vậy.
Vú Trương để Tô Lê đi ăn chút gì rồi đi ngủ, cũng đã hơn bảy giờ rồi.
Tô Lê “ừ” một tiếng, cũng đói lắm rồi.
Chệnh choạng xuống lầu, Hoa Hoa đang ăn cơm, “Chị Tô Lê, chị dậy rồi?”
Cô ngồi xuống hỏi: “Em vẫn ở đây à?”
Hoa Hoa gật đầu nói: “Vâng ạ, em không biết chị có chuyện gì cần em làm không, nên em liền ở lại đây, cần em làm gì chị cứ nói với em một tiếng là được.”
Tô Lê cười, cô và và hai miếng cơm, nói: “Đúng rồi Hoa Hoa, mấy ngày nay chị đều ở Giang Thành, tình hình bên đây chị không rõ lắm, em nói cho chị một chút.”
Hoa Hoa cười hi hi nói: “Thế chị Tô Lê, chị muốn biết về phương diện nào ạ?”Tô Lê cười nói: “Hoa Hoa, chị muốn biết em có phương diện nào không biết chứ?”
Hoa Hoa rụt miệng lại, cười nói: “Chuyện này à, gần đây giới truyền thông Yên Thành đều là các loại độc quyền, về mặt giải trí chính là Chị Tô Lê dừng đóng phim vội vã đi Giang Thành chăm sóc Giang thiếu bị trọng thương. Nhưng mà chuyện này chị yên tâm, chị Thiệu Phương sớm đã thương lượng xong với đoàn làm phim bên đó rồi. Còn nữa chính là chuyện Giang Thần Hy bị đánh bom bị thương nặng, tập đoàn Giang thị đối mặt với chuyện thay triều đổi đại, chuyện này thì hay rồi, dù sao cũng loạn hết cả lên những tin tức gần đây lan truyền ầm ầm cả, nói cái gì là có, có người nói đây là một âm mưu mưu sát, có người lại nói có phải thiếu gia đắc tội với ai mà bị đánh bom, còn có …”
“Còn có gì nữa?” Tô Lê nhìn cô.
Hoa Hoa nhỏ tiếng nói: “Chuyện này còn kéo ra cả chuyện Giang gia đại thiếu gia đột nhiên tử vong, tóm lại gần đây tất cả giới truyền thông đang nói.” Hoa Hoa nghiêm túc nói.