Hoa Hoa đặt bánh kem xuống nói: “ chị Tô Lê nói rồi, chủ tịch lần này đại nạn không chết, nên chúc mừng tai qua nạn khỏi.”
Tô Lê ngồi một bên nhìn Giang Thần Hy: “ Em đã nói với dì Trương xong cả rồi, nói dì ấy hôm nay làm thêm vài món ngon ngon, lát nữa Tôn Hàm cũng đến, hôm nay chúc mừng anh với A Hào tai qua nạn khỏi.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười: “ được, em sắp xếp là được.”
Tô Lê lấy ta tiền lúc nãy lấy của Lục Cảnh Niên đưa cho Hoa Hoa: “ đây là tiền bánh kem.”
Hoa Hoa nói: “ Không cần đâu ạ, cái bánh kem này xem như tâm ý của em vậy.”
Tô Lê cười nói: “ Tâm ý của em chính là lát nữa ăn nhiều một chút, tiền này là của Lục thiếu gia, không cần khách khí, tiền của anh ấy không thể không lấy.”
“ Vậy ạ?” Hoa Hoa liền cầm lấy tiền Tô Lê đưa cho, cười nói: “ Vậy em không khách sáo nữa.”
Tô Lê quay lại nhìn Giang Thần Hy, nắm chặt lấy tay anh.
Thật ra cũng chỉ có Trần Miền biết, hôm nay là sinh nhật Tô Lê, chính là ngày cô tỉnh dậy sau tai nạn xe, hôm đó thời tiết rất đẹp, cô nhớ rất rõ, hôm đó Trần Miễn cũng mua bánh kem cho cô, cái bánh kem rất nhỏ, cậu nói với cô, Tô Lê, chúc mừng cậu, cậu hồi sinh rồi.
Tô Lê cười nói, hôm nay chính là sinh nhật cô.
Trời chưa tối, di Trương đã đưa Tiểu Gạo Nếp và rất nhiều thức ăn đến, tinh thần của A Hào cũng tốt lên nhiều, cậu ta còn biết xấu hổ nữa cơ.
Tô Lê nhìn A Hào, lại nhớ đến lời Tôn Lê nói với cô, không có trái tim ai là băng giá cả, Giang Thần Hy không phải, cô cũng không phải, A Hào cũng không phải, đều là có máu, có thịt có nhiệt độ cả.
Khoảnh khắc này, Tô Lê nói với bản thân rằng, đến sống chết còn dũng cảm đối diện, thì còn điều gì mà không thể vượt qua?
Một tháng sau, Tô Lê vừa quay phim vừa ở bên chăm sóc Giang Thần Hy, cô từ chối tất cả các hợp đồng, chỉ tập trung quay cho xong bộ phim này.
Giang Thần Hy cũng yên tâm ở lại bệnh viện điều trị cho đến lúc xuất viện.
Sau khi xuất viện, Giang Thần Hy chọn một thời điểm thích hợp để mở cuộc họp báo, đem tình hình của bản thân thông báo cho truyền thông.
Hoa Hoa cầm điện thoại xem đoạn video, không hiểu liền hỏi: “ Chị Tô Lê, chị nói xem tại sao bây giờ chủ tịch mới mở cuộc họp báo vậy ạ? Đã một tháng hơn rồi, công ty trên trên dưới dưới lòng người đa đoan, đồn đại đủ điều, vả lại chị và Lục thiếu gia còn chặn bên phía hội đồng không cho ai đến quấy rầy chủ tịch, chị biết không, bên ngoài đều bảo chị và Lục thiếu gia cậy quyền mà sai khiến các cổ đông.”
Tô Lê xem cuốn kịch bản trên tay, điềm đạm nói: “ ai bảo không cho đám người đó lại gần Giang thiếu gia chứ, Giang thiếu gia vừa tỉnh dậy không bao lâu, mỗi ngày đều có đám người đến quấy rầy, phiền chết đi được, Giang thiếu gia cần tĩnh dưỡng, là chị không cho bọn họ đến quấy rầy, chị liền bảo bọn họ đừng đến làm phiền Giang Thiếu gia tĩnh dưỡng nữa, bọn họ sao không đồn chị muốn làm Võ Tắc Thiên nhỉ?”
Hoa Hoa cười rồi nói: “ Chị Tô Lê, mấy câu này của chị khí chất không hề thua kém Võ Tắc Thiên là mấy.”
Tô Lê cốc Hoa Hoa một cái, cô nói: “ được rồi, không nói những chuyện này nữa, em đi hỏi đạo diễn thử xem, khi nào thì tới lượt chị quay.”
“ Vâng ạ.” Hoa Hoa đứng dậy: “ Em đi hỏi ngay.”
Buổi tối, Tô Lê và Tôn Hàm cùng nhau trở về, tình cờ gặp nhau, Tôn Hàm nói muốn đến thăm tiểu Gạo Nếp, vì vậy nên cùng nhau trở về.
“ Tôi nay tôi không về đâu.” Tôn Hàm ôm tiểu Gạo Nếp không muốn rời đi.
Tô Lê cười nói: “ Được thôi, tối nay Tiểu Gạo Nếp thuộc về chị đấy.”
Tôn Hàm ôm tiểu Gạo Nếp thích thú, tiểu Gạo Nếp bình thường biểu hiện với những người cô bé thích đều rất ngoan, thường thì sẽ không làm khó đối phương.
Giang Thần Hy trở về trước bữa tối, cùng ăn tối với nhau.
Ăn tối xong, Tô Lê cùng Giang Thần Hy ra ngoài đi dạo.
Có điều vừa vào nhà đã nghe tiếng Tôn Hàm hét lên: “ trời ơi, trời đất ơi, trời đất ơi…”
“ Sao thế?” Giang Thần Hy vừa bước vào liền hỏi.
Tôn Hàm xém chút nữa khóc đang đứng nhảy nhảy: “ Mau đến đây, tiểu Gạo Nếp ị rồi, dính hết lên người em rồi, ây ya, trời đất ơi.”
Tôn Hàm trong suy nghĩ của Tô Lê luôn là một người phụ nữ rất nho nhã, Ảnh Hậu, không ngờ, cũng có một mặt dễ thương như vậy.
Tiểu Gạo Nếp nghiêng người ánh mắt vô tội nhìn Tô Lê, cái miệng chúm chím đang chí chóe bập bẹ la lên.
Giang Thần Hy lập tức ôm tiểu Gạo Nếp, chỉ nhìn thấy quần áo của Tôn Hàm đều bị con bé làm bẩn cả rồi, Tôn Hàm nôn nóng hỏi Tô Lê: “ Làm sao bây giờ…”
“ Đi tắm rồi thay quần áo vậy.”
Tôn Hàm vội vã chạy lên lầu.
Tô Lê cũng không biết phải làm gì, cô cắn ngón tay đứng nhìn tiểu Gạo Nếp.
Giang Thần Hy cũng ôm tiểu Gạo Nếp lên lầu rửa sạch cho cô bé.
Hôm nay tiểu Gạo Nếp đều do Tôn Hàm chăm sóc, có điều lại thiếu chút kinh nghiệm, vì vậy lại quên mặc tã cho tiểu Gạo Nếp, mọi người đều không chú ý, nên mới thành ra thế này.
Nhưng cô bé không hề quan tâm, thích thú ngồi trong chậu tắm, vung nước tứ tung, khiến Giang Thần Hy cả người ướt sũng.
Giang Thần Hy cho một ít xà phòng lên người cô bé, cô bé lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, dáng vẻ đáng yêu chết đi được.
“ Con là cái đồ hư hỏng.”
Tiểu Gạo Nếp cũng không biết Giang Thần Hy đang nói gì, nhìn thấy Giang Thần Hy cười, cô bé cũng cười theo.
Tô Lê bước vào, nhìn thấy hai cha con chơi đùa rất vui vẻ.
“ Tôn Hàm sao rồi?” Giang Thần Hy nhìn Tô Lê hỏi.
Tô Lê đáp: “ Vẫn còn đang tắm.” nói rồi khẽ chạm nhẹ sống mũi tiểu Gạo Nếp: “ vì vậy mẹ còn phải cảm ơn con, đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện này với mẹ.”
Tiểu Gạo Nếp nhìn Tô Lê, nhướng cái miệng nhỏ,giống như muốn nói gì đó.
Giang Thần Hy không nói gì, chỉ cẩn thận tắm cho cô bé, sau đó lau người thay quần áo cho tiểu Gạo Nếp, anh nhìn tiểu Gạo Nếp cười nói: “không biết Tôn Hàm tối nay còn muốn tiểu Gạo Nếp hay không?”
Tô Lê cười rồi đáp: “ chỉ e là không muốn nữa rồi.”
Giang Thần Hy khẽ véo nhẹ đôi má của tiểu Gạo Nếp: “ con có phải là cố ý không hả, tối nay con biết mẹ và bố muốn có thế giới riêng nên lại phá đám phải không?”
Tiểu Gạo Nếp ôm lất ngón tay anh, giống như dáng vẻ không muốn rời đi, khiến Giang Thần Hy cũng không nỡ.
Ngày hôm sau, Tô Lê quay phim xong, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, cô nhìn thấy video tuyên truyền của Trần Miễn.
Cô thầm nghĩ một lúc rồi nói với Hoa Hoa: “ Dừng xe lại một lát.”
Hoa Hoa gật đầu rồi bảo tài xế dừng xe, sau đó quay đầu lại hỏi: “ sao thế ạ?”
Tô Lê nghiêng đầu ngoài nhìn màn hình lớn, cô nói: “ hôm nay là sinh nhật của Trần Miễn.”
Hoa Hoa ngẩn người ra, Tô Lê thu lại ánh nhìn, sau đó nói với Hoa Hoa: “ Giúp chi đặt một nhà hàng.”
Hoa Hoa hỏi: “ Chị Tô Lê chẳng lẽ muốn ra ngoài ăn cơm với cậu ấy?”
Tô Lê gật đầu: “ trước đây, mỗi năm đều là chị cùng cậu ấy đón sinh nhật, năm nay…”
Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Trần Miễn.
Điện thoại reo một lúc rồi mới kết nối: “ A Lô”
Tô Lê cười rồi nói: “ Tối nay có rãnh không?”
“ Có chuyện gì không?” Trần Miễn hỏi.
Tô Lê nói: “ Hôm nay là sinh nhật cậu, mình cùng cậu ăn cơm.”
Có điều đầu dây bên kia lại im lặng không nói gì.
“ Trần Miễn.” Tô Lê gọi.
Trần Miễn đáp lại: “ Ừm, được.”
Tô Lê cười: “ Vậy địa chỉ lát nữa mình gửi cho cậu, không gặp không về.”
“ Được,” Trần Miễn đáp lại.
Tắt máy, Trần Miễn nhìn màn hình tắt đi, ánh mắt bỗng vô hồn.
“ Tiên sinh, tập tài liệu này…”Trợ lý của cậu ở một bên gọi, cậu mới định thần lại, cậu ngước lên nhìn trợ lý: “ tiệc tiếp khách tối nay giúp tôi hủy đi, tôi có chuyện khác cần làm.”
“ Vâng ạ!”
Trần Miễn lái xe đến nhà hàng mà Tô Lê gửi địa chỉ.
Tô Lê đã đến rồi.
“ Sao có mỗi cậu vậy?”Trần Miễn ngồi xuống hỏi.
Tô Lê cười nói: “ Chúc mừng sinh nhật cậu mà cậu còn mong có ai nữa, nhà hàng cao cấp như vậy mình không mời được nhiều người đâu,” dừng một lúc cô cười rồi nói: “ Sinh nhật những năm trước, không phải cũng chỉ có hai chúng ta hay sao?”
Trần Miễn cười nói: “ Cậu gọi món chưa?”
Tô Lê đáp: “ Mình không biết gọi gì, cậu gọi đi, nhưng mình nghe nói món khoai tây nghiền ở nhà hàng này rất ngon, nhất định phải gọi.”
“ Khoai tây nghiền?” Trần Miễn nghe xong bật cười, gật đầu: “ món này là ở trong thực đơn của trẻ con.”
Tô Lê đáp: “ Vậy mình muốn ăn món khoai tây nghiền đó.”
Trần Miễn gật đầu, ra hiệu cho quản lý nhà hàng đi đến, gọi món khoai tây nghiền.
Món này được đưa lên sớm nhất.
“ Cảm ơn trời đất” Tô Lê nhìn món khoai tây nghiền nói.
“ Ăn đi.” Trần Miễn gắp thức ăn cho cô.
“ Ừm” Tô Lê gật đầu “ Mình đói lắm rồi.”
Trần Miễn cắt sẵn bít tết đưa đến trước mặt cô như lúc trước: “ Có phải cậu hôm nay chưa ăn cơm không hả?”
“ Hình như cả ngày nay mình chưa ăn gì rồi.” Tô Lê nói: “ Dạo này công việc khá bận.”
Trần Miễn nghe xong thì chau mày: “ Vậy ăn nhiều một chút, sao cậu vẫn còn quay phim thế?”
“ Ừm” Tô Lê gật đầu, “ Bộ phim đó quay được một nửa thì Giang thiếu gia gặp chuyện, tình hình anh ấy đỡ nhiều rồi thì mình lại tiếp tục trở lại để quay những phân cảnh của mình, mình không muốn để cả đoàn phim phải đợi.”
“ Cậu cùng mình ra ngoài như thế này, Giang Thần Hy biết không?” Trần Miễn nhìn cô hỏi.
Tô Lê nhìn cậu chớp chớp mắt, “ anh ấy biết, trước khi đến mình đã nói với anh ấy rồi.”
Trần Miễn không nói gì, chỉ im lặng ăn phần thức ăn trong đĩa.
Tô Lê cắn một miếng bít tết rồi hỏi: “ Cậu thì sao, dạo này thế nào?”
Trần Miễn “ Ừm” một tiếng, ngẩn lên nhìn cô: “ Vẫn khỏe, không ngờ cậu còn có thể đón sinh nhật cùng mình như thế này.” Không có cô ấy sinh nhật đối với cậu ấy không hề có chút ý nghĩa, còn cậu ấy cũng không hề nhớ hôm nay là sinh nhật của cậu.