Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 294: Chương 294




Giang Thần Hy nhìn cô, anh duỗi tay vuốt nhẹ đầu cô rồi nói: “Qua hai ngày nữa anh sẽ đưa em đến trang trại nho ở vùng ngoại ô phía tây của Yến thành nhé.”

Tô Lê có chút hiếu kì nhìn anh, “Trang trại nho sao? Trong nước cũng có trang trại nho à?”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh cười nói: “Chỗ đó là do mấy năm trước Lục Cảnh Niên mở, mấy năm nay cũng sản xuất được một nhãn hiệu bình dân, sản lượng không cao nhưng mà mùi vị cũng không tệ.”

“Vậy em có thể thử không?” Nét mặt Tô Lê tràn đầy kì vọng nhìn anh.

Giang Thần Hy cưng chiều nhéo mũi cô, anh cười nói: “Con mèo tham lam, uống một chút thì được, không được phép uống quá nhiều, biết chưa?”

Tô Lê cười nhẹ gật gật đầu, cô hỏi: “Sao tự nhiên lại đến trang trại rượu của Lục thiếu gia? Lẽ nào là muốn gặp tổng giám đốc Senville ở đó.”

Giang Thần Hy gật đầu rồi nói: “Đúng vậy.” Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa con gái của vị tổng giám đốc này và Lục thiếu gia là bạn cũ của nhau.”

“Bạn cũ?” Tô Lê nhăn mày, nét mặt Giang Thần Hy chỉ cười mà không nói.

Trang trại nho vùng ngoại ô phía tây.

Hôm nay thời tiết không tệ, vừa bước vào trang trại thì đã bị ấn tượng ngay bởi một cái hồ hình tròn rất to, Giang Thần Hy ôm eo Tô Lê, anh cười nói: “Trang trại này vẫn còn đang trong quá trình xây dựng. Anh chỉ về phía ngọn núi ở xa rồi nói, “Bởi vì ở đây địa hình đặc biệt trong việc đón ánh nắng mặt trời nên chất lượng nho được sản xuất ra cũng rất được.”

Tô Lê ôm lấy cánh tay anh, cô nhìn khắp xung quanh,cô cười rồi nói, “Phong cảnh ở đây không tệ, không khí cũng rất trong lành.”

“Thần Hy.” Lúc này bỗng thấy Lục Cảnh Niên tay cầm cần câu và một hộp đựng mồi câu đi đến.

Anh ta đội một chiếc mũ thể thao và đeo kính râm, cả người đều là quần áo thể thao, nhìn cực kì nhàn nhã.

Giang Thần Hy tháo kính râm xuống, nở một nụ cười mờ ám với anh ta.

Giang Thần Hy cũng mặc bộ đồ màu trắng đơn gián nhưng lại không làm mất đi sự mạnh mẽ của bản thân.

“Sao hôm nay lại đem theo con hồ ly nhà cậu đến đây vậy?” Lục Cảnh Niên cười nói.

Tô Lê cười mỉm, cô đáp trả: “Giang thiếu nói, ở trong hầm rượu có cất giữ mấy chai rượu vang lâu năm và mấy chai rượu lạnh nữa, có đúng vậy không?”

Lục Cảnh Niên nghe vậy sắc mặt lập tức đông cứng lại, anh nói:“Cô muốn làm gì?”

Tô Lê rũ mắt cười cười nhưng không nói gì cả.

Lục Cảnh Niên hắng giọng rồi nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”

“Cực khổ cho cậu rồi.” Giang Thần Hy vỗ vai anh ta.

Tô Lê cười nói: “Hồ ở đây thật to.” Cô cố ý chuyển chủ đề.

“Đương nhiên rồi, đây là hồ tự nhiên đấy.” Lúc này bỗng có một giọng nữ vang lên, nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy có một người con gái ăn mặc rất gọn gàng đi lại chỗ họ, cô ta mặc một chiếc quần jean, một chiếc áo may-ô, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất có sức sống.

Cô ta đi đến chỗ mọi người, phóng khoáng duỗi tay ra rồi nói nói Giang Thần Hy, “Xin chào, tôi tên là Jenny, là con gái của Senville.” Nói xong cô bèn quay sang nói với Tô Lê, “Vị này chắc là vợ của Giang tiên sinh?”

Giang Thần Hy duỗi tay ra bắt tay với cô ta, “Xin chào, tiểu thư Jenny, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tô Lê đã được nghe Giang Thần Hy nói về chuyện của vị tiểu thư Jenny này, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà con tinh thông năm thứ tiếng, đã từng làm bác sĩ trong khu vực chiến tranh, là một cô gái rất lợi hại.

Tô Lê cũng duỗi tay ra bắt tay với cô ta, “Xin chào, tôi là Tô Lê.”

“Xin chào.” Cô ta rất nhiệt tình.

Tô Lê nhìn người con gái mang dòng máu lai đang đứng trược mặt cô, cô không kìm được âm thầm cảm thán, dáng vẻ của cô ta quả là dáng vẻ của nữ chủ nhân, khiến cho Lục Cảnh Niên đứng bên cạnh lại giống như một vị khách.

Jenny cười cười đánh giá Giang Thần Hy, “Hôm nay cuối cùng cũng đã được gặp tổng tài Giang thị, thật là may mắn.”

“Qúa khen rồi.” Giang Thần Hy gật gật đầu.

Jenny cười cười, cô quay đầu sang nói với Lục Cảnh Niên: “Lục Cảnh Niên, người bạn này xem ra còn đáng tin hơn anh, chắc cha tôi sẽ rất vi vẻ hợp tác làm ăn với Giang tiên sinh.”

Giang Thần Hy cười cười, anh nhìn Lục Cảnh Niên rồi lại quay sang nhìn Jenny, anh nói: “Lần này cũng là nhờ có tiểu thư Jenny giúp đỡ, nếu không thì mọi chuyện sẽ không thuận lợi được như vậy.”

Jenny nhún nhún vai, “Cảm ơn thì không cần, tôi chỉ là nhắc đến phương án của tập đoàn Giang thị trước mặt cha tôi thôi, cụ thể về quyết sách đều do cha,tôi quyết định, cho nên mọi việc vẫn phải dựa vào thực lực của các anh.”

Nói xong cô ta bèn quay người gọi người giúp việc đến đây, “Cha tôi đang có một cuộc họp facetime, anh đợi một chút, lúc trà chiều thì anh sẽ được gặp cha tôi để nói chuyện.”

“Được, làm phiền rồi.”

“Không có gì, nghe Lục Cảnh Niên nói anh ta và anh là anh em tốt, đây là việc tôi nên làm.”

Lục Cảnh Niên nghe vậy bèn ho, sắc mặt có chút ngại ngùng.

Tô Lê liếc Giang Thần Hy một cái, cô ôm cổ anh rồi nói: “Đưa em đi dạo xung quanh được không?”

“Được chứ.” Giang Thần Hy nhìn Lục Cảnh Niên, anh cười nói: “Lục thiếu, vậy cậu phải tiếp đãi tốt tiểu thư Jenny nhé.”

Nói xong anh bèn cùng Tô Lê đi ngắm xung quanh.

Nhìn hai người họ đi xa, Jenny đi lên phía trước ôm lấy cánh tay của Lục Cảnh Niên, “Thật hôm mộ bọn họ, anh nhìn xem bọn họ hạnh phúc biết bao.”

Lục Cảnh Niên ngại ngùng rút tay mình lại, “Tôi vẫn còn chút chuyện, hôm nay không cùng cô đi câu cá nữa.”

“Cái gì, tức giận rồi sao, đùa thôi mà.” Jenny nói “Này, không đùa nữa có được hay không, một người câu cá thì chán lắm,này này…”

Cái gì mà phóng khoáng, cái gì mà lão luyện, đều là lừa người ta cả.

Lúc mới đầu anh bị con nha đầu này lừa, nhưng mà thực tế Jenny là một người con gái rất thích chơi, cực kì hoạt bát. Câu cá? Đùa à.

Lục Cảnh Niên hít một hơi thật sâu, hôm nay cuối cùng cũng có thể không bị vị đại tiểu thư này bám dính nữa rồi, tâm trạng anh cực kì vui vẻ.

Buổi chiều:

Senville tiên sinh quả thật rất thích câu cá, chỗ này có thể khiến ông ta thoả thích câu cá.

Lúc Giang Thần Hy đến, ông ta đang kéo một con cá to từ dưới hồ lên.

Senville đã gần 60 tuổi rồi, thật ra cũng đã đến tuổi về hưu rồi.

Nhìn dáng vẻ ông ta trông vẫn còn rất khoẻ mạnh, động tác hất cần câu cũng đặc biệt có sức.

Ông ta bỏ cá vào trong thùng, sau đó bảo người xung quanh lui hết xuống. Ông ta đi về phía Giang Thần Hy, “Tuổi còn trẻ mà đã có thể gánh vác một công ty to lớn như vậy, quả thật khiến ta khâm phục.”

“Ngài quá khen rồi.” Giang Thần Hy rất khiêm tốn trước mặt trưởng bối, dù sao thì Senville cũng không phải là một nhân vật tầm thường.

Đối phương cười cười, “Tôi vẫn còn nhớ 15 năm trước tôi có ý muốn cùng Giang thị các người hợp tác một dự án nhưng mà lúc đó quý công ty lại không có đồng ý. Tôi còn nhớ là lúc đó đổng sự trưởng của công ty còn cực kỳ phản đối?”

Giang Thần Hy nghe vậy trái tim giật thót một cái, trong lòng anh cũng biết lần đàm phán này sẽ không hề dễ dàng.

Giang Thần Hy còn nhớ, năm đó lúc đại ca có nhắc đến vấn đề này với anh, lúc đó anh vẫn còn quá trẻ.

“Senville tiên sinh, tôi nghĩ 15 năm trước không có ai bằng lòng muốn đi nghiên cứu loại hình năng lượng mới, dù sao lúc đó năng lực tiếp nhận còn hạn chế, mấy năm nay tôi cũng vẫn luôn nghiên cứu việc sử dụng loại hình năng lượng mới, hơn nữa tập đoàn Giang thị đã có đủ nhân tài và tài nguyên.

Đối phương gật đầu, “Qủa thật là rất hấp dẫn.”

“Nói thật quyết sách của tập đoàn Giang thị là một phương án hết sức tốt, nhưng mà tôi vẫn cần nó phải chỉn chu hơn nữa. Nói thật công ty Mawson của chúng tôi cũng đang bàn bạc với đối tác khác.”

Giang Thần Hy gật đầu, “Đương nhiên, việc này là điều nên làm, nhưng mà tôi tin rằng kết quả cuối cùng nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Tô Lê đang ngồi ở trên cầu.

“Ánh chiều tà ở đây thật đẹp.” Có tiếng của Jenny vang lên từ đằng sau.

Tô Lê quay đầu lại cười với Jenny, “Hoá ra là tiểu thư Jenny, Lục thiếu đâu?”

Jenny đi đến ngồi cạnh cô, cô thở dài một hơi rồi quay sang nói với Tô Lê: “Giang thái thái, Lục Cảnh Niên có phải là đã thích ai rồi hay không?”

Tô Lê nhìn cô ta, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này… tôi cũng không rõ lắm, sao cô lại hỏi vấn đề này?”

“Anh ta nói với tôi bảo tôi đừng từ bỏ anh ta đi, hai năm trước anh ta nói như vậy, hai năm sau cũng nói như vậy, anh ta trêu tôi sao?” Jenny nói “Nếu như không phải vì muốn gặp cha tôi thì chắc anh ta định trốn tôi cả đời sao?”

Tô Lê thu hồi tầm nhìn, cô cười nói: “Việc này cô hỏi sai người rồi.”

Jenny nhìn cô: “Tại sao?”

Tô Lê rũ mắt nói: “Bởi vì quan hệ giữa tôi với Lục thiếu không ra sao cả, anh ta chưa bao giờ đối xử hoà nhã với tôi cả.”

Jenny ngây người, “Tại sao? Không phải anh ấy và Giang tiên sinh là anh em tốt sao?”

Tô Lê cười nói: “Bọn họ là anh em tốt nhưng tôi thì không phải, cho nên, tiểu thư Jenny đã hỏi nhầm người rồi, tôi với Lục thiếu không có thân.”

Jenny trùng vai, cô cười nói: “Tôi thấy cô rất thuận mắt.” Nói xong cô ta bèn duỗi tay ra rồi nói: “Kết bạn nhé?”

Tô Lê nhìn cô ta, cô cũng duỗi tay ra rồi nói: “Tôi cũng rất thích cô.”

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Jenny lập tức đứng dậy, “Cha.”

Tô Lê thấy vậy cũng lập tức đứng dậy, cô cười nói: “Hoá ra là Senville tiên sinh, thật ngại quá, thất lễ rồi.”

Giang Thần Hy đi lên phía trước, anh giới thiệu Tô Lê với Senville tiên sinh.

Đối phương cười nói: “Thật đáng tiếc, hôm nay vợ tôi không có ở đây, nếu bà ấy có thể nhìn thấy Tô Lê tiểu thư thì sẽ rất vui.”

Jenny ở bên cạnh nói: “Mẹ tôi rất thích xem phim cô đóng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.