Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 305: Chương 305




Dạo phố mau sắm đúng là bản tính trời cho của phụ nữ, vào đến trung tâm, Tô Lê đi từ tầng trệt lên tới tầng thượng, không bỏ qua bất cứ thứ gì.

Đi tới khu đồ trẻ em, cô chọn rất nhiều quần áo trẻ con, " Em mua nhiều vậy sao?"

? "Anh coi đẹp biết chừng nào à." Tô Lê còn đưa quần áo trẻ con thử lên người mình nữa."

Giang Thần Hy có chút bất lực, nhưng mà lại không nỡ nhẫn tâm ngăn cản cô, vì vậy cũng để tùy ý cô, lại còn hùa vào nói thêm: " Cái màu xanh lá kia còn đẹp hơn kìa, màu hồng phấn Tiểu Gạo Nếp đã có nhiều lắm rồi mà."

Tô Lê nhìn anh rồi lại nghĩ, đúng là như vậy.

Giang Thần Hy nhìn cô, không khỏi cúi xuống khẽ cười một cái, anh ôm lấy người cô từ phía sau, bất lực nhưng lại đầy yêu thương, nói: "Vẫn may là mới chỉ có một đứa con, nếu sau này mà thêm vài đứa nữa thật không biết em bận tới mức nào nữa."

Tô Lê cười nói: " Thế thì chỉ sinh một đứa thôi, em có mình Tiểu Gạo Nếp là được rồi."

"Chuyện này không thể theo lời em nói được, sinh thêm đứa nữa, sau này Tiểu Gạo Nếp cũng có đội."

Vừa mới nghe tới đây thì Tô Lê do dự vài giây không phản ứng gì cả.

"Từ hôm nay trở đi anh sẽ thật sự rất nỗ lực." Giang Thần Hy cười nói.

Đương nhiên, Giang Thần Hy biết, ít nhất tromg vòng hai ba nắm này Tô Lê không thể có bầu được, cũng chỉ là nói vậy mà thôi.

Tô Lê trừng mắt lên nhìn anh một cái, kiên định nói, "Không muốn."

Đột nhiên Tô Lê nhìn thấy gì đó, ánh mắt sáng lên, cô rời khỏi vòng tay của Giang Thần Hy chạy thẳng qua đó, Giang Thần Hy vốn định hôn lên gáy cô một cái thì ngay lập tức lại ngây người ra tại chỗ, cảm thấy mất mát không thể bù đắp được, nhìn phía bên đó đang hưng phấn cầm một chiếc áo len rất dễ thương ướm lên người.

“Giang thiếu, anh xem, chúng ta mua một bộ trang phục đồng phục gia đình này đi, đáng yêu quá.” Tô Lê giơ lên bộ đồ thể thao màu trắng có hình con gấu lên, rất là vui vẻ.

Giang Thần Hy im lặng khẽ thở dài một cái, nhìn Tô Lê nhếch môi cười, nói: “Được.”

Anh đi tới, cười nói: “Nhưng mà hiện tại Tiểu Gạo Nếp cũng chưa mặc được mà, to như thế này.”

Người bán hàng đứng bên cạnh rất hào hứng, tiến lại nói: “Không sao cả Giang tiên sinh, bé con nhà cậu lớn chừng nào rồi, kích cỡ có thể đổi được.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nói: “ Thế thì lấy bộ này đi.”

“Được ạ,” Nhân viên bán hàng lập tức đáp lại.

Giang Thần Hy khẽ quay đầu lại nhìn Tô Lê, có chút ngây người khó tả.

Tô Lê quay đầy lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh, “Sao lại nhìn em như vậy?”

Giang Thần Hy cười nói: “Chưa bao giờ nhìn thấy một Tô Lê như vậy.”

“Em như vậy sao?” Tô Lê có chút không hiểu.

Giang Thần Hy cười, đưa tay kéo cô vào lòng, đầy yêu thương ấn ấn vào mũi cô,nói: “Em như thế này càng đáng yêu hơn nữa.”

Tô Lê không khỏi khẽ cười một cái, quay người kéo tay Giang Thần Hy tiếp tục đi dạo, vừa đi vừa nói: "Sau này chờ cho Tiểu Gạo Nếp biết đi rồi, chúng ta mặc bộ đồ gia đình như thế này, đưa con bé đi dã ngoại ở ngoại ô hoặc là đưa con bé đi khu vui chơi hoặc là đi dạo phố, đây đúng là một viễn cảnh đẹp viên mãn nhỉ."

Trong ánh mắt của Tô Lê tràn đầy những hình ảnh của một tương lai đẹp đẽ.

"Thực ra em chưa bao giờ nghĩ tham lam, như thế này là mãn nguyện rồi. Bức tranh như vậy, trước giờ nó chỉ xuất hiện ở trong tưởng tượng của em." Tô Lê ngưng một lúc, tiếp tục nói: "Từ nhỏ em đã ảo tưởng rằng có một ngày bố mẹ em dắt tay em đi chơi, mỗi người một bên nắm lấy bàn tay em, em cảm thấy cho dù chỉ là họ nắm lấy tay em như thế này đi trên đường thôi, em cũng cảm thấy là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Giang Thần Hy nhìn cô, im lặng không nói.

Thực ra anh cũng đã từng giúp Tô Lê đi tìm người nhà của cô, nhưng mà tuyệt nhiên không hề có chút manh mối nào cả.

Tô Lê thậm chí không biết được mình tên từng có là gì, không biết mình sinh năm bao nhiêu, càng không có bất cứ tín vật nào trên người, thì có thể bắt đầu điều tra từ đâu được chứ?

Khi Tô Lê đi qua gian hàng bán đồ nội y, cô dừng chân lại, cô do dự một chút rồi lại nhìn Giang Thần Hy.

Chắc có lẽ là chẳng có người đàn ông nào muốn đi cùng phụ nữ vào cửa hàng bán đồ nội y cả.

"Giang thiếu. Anh có muốn ngồi ở ngoài một lúc không?" Tô Lê chỉ chỉ chiếc ghế dài ở bên ngoài cửa hàng bán đồ nội y, bên đó còn có hai người đàn ông đang ngồi đó, trên tay xách lớn xách bé, xem ra là các đức ông chồng đang chờ vợ mình chăng.

Giang Thần Hy nhìn nhìn, nhưng ngay sau đó lại tiến lên trước ôm lấy eo cô, "Nếu như đàn ông mà không đi cùng vợ mình vào cửa hàng bán đồ nội y, thì nhất định không phải là một người chồng tốt rồi. Đi nào. Anh chọn cho em."

Là một người đàn ông, anh cũng rất thích nhìn người phụ nữ của mình trong dáng vẻ mặc đồ nội y đẹp đẽ và gợi cảm. Điều này sẽ khiến anh có một sự hài lòng rất lớn. Đó là sự thật.

Mà trong khi thân thể của Tô Lê lại quá là hoàn mỹ, anh cũng vô cùng thích những số đo này.

Tô Lê nhìn anh, cô cũng không có ý gì từ chối, “ừ” một tiếng rồi kéo anh đi vào.

Tô Lê không tự chọn, mà Giang Thần Hy rất hào hứng chọn cho cô mấy bộ đồ nội y và một chiếc váy ngủ rất đẹp.

Tô Lê vui vẻ nhận lấy.

Tuy rằng với điều kiện của Giang Thần Hy thì anh hoàn toàn có thể để cho kĩ sư thiết kế chuyên môn để thiết kế cho Tô Lê, nhưng mà lại không có được cái tâm trạng chọn lựa chuyên môn như thế này.

Khi chọn thì đều là chọn những bộ tốt nhất cưa hãng này, lúc thử đồ, trong phòng thử, nhân viên cửa hàng ngưỡng mộ không ngớt nói: "Giang phu nhân, Giang tiên sinh đối với cô thật tốt."

Tô Lê nhìn trong gương thấy bộ nội y màu tím hồng rất đẹp, cúi xuống khẽ cười. " Đúng thế, Anh ấy thật sự rất tốt." Điều tốt nhất mà một người phụ nữ có thể thể hiện ra bên ngoài chính là cô ấy có được một người chồng tốt, ưu tú.

Thử đồ nội y xong, Giang Thần Hy tính tiền, sau đó rời khỏi.

"Lần sau tìm mấy nhà thiết kế tới thiết kế cho em mấy bộ nhé." Giang Thần Hy nói.

? "Không muốn. Em chỉ muốn anh đi cùng em, chọn đồ cho em thôi."

"Đồ quỷ." Giang Thần Hy yêu thương kéo lấy người cô, khẽ hôn lên má cô một cái.

Trên quảng trường của trung tâm mua sắm ở lầu dưới đang dựng bục khá cao, rất nhiều người vây lấy xung quanh.

"Hôm nay trung tâm mua sắm của các anh có hoạt động gì sao?" Tô Lê quay đầu lại nhìn Giang Thần Hy.

"Ừ…" Giang Thần Hy nghĩ nghĩ, "hình như là một hoạt động tuyên truyền gì, có ai đó đại diện phát ngôn cho nhãn hiệu gì đó, là hôm nay thì phải." Anh có chút gì đó không xác nhận được tự nói với mình như vậy.

Tô Lê lấy trán của mình va vào trán của anh một cái, “Đúng thật là, đây là chuyện công ty anh, mà anh lại nói là hình như, cũng may là ở đây không có nhân viên của anh, nếu không anh muốn họ nghĩ về vị sếp của họ này như thế nào đây.”

Giang Thần Hy ôm lấy cô từ phía sau, không phục nói: “Ai quy định là anh phải biết tất cả mọi chuyện lớn bé ở công ty chứ. Nhưng mà anh biết là ngày kia có hoạt động kinh doanh thương hiệu của em, có đúng chứ?”

Tô Lê không khỏi khẽ cười một cái, cố ý nói: “Đúng rồi, em quên mất rồi.”

Giang Thần Hy cười một cái, tiến lên phía trước hôn lên môi cô.

“Ừ …” Tô Lê ra lệnh, đẩy anh ra, “Không được như vậy, đông người như thế này …”

“Sợ gì chứ.” Anh lại ham muốn hôn lên cô, Tô Lê lập tức tránh ra.

Lúc này, màn chiếu trên bục trên khán đài kéo ra bức hình của Tôn Hàm, Tô Lê chỉ chỉ bên đó nói: “Là Tôn Hàm đại diện phát ngôn kìa.”

Bởi vì là Tôn Hàm, đại minh tinh, cho nên cô mới chưa xuất hiện, thì đã có rất nhiều người vây quanh lấy một khối phong cách của thần tượng.

Tô Lê nhìn dưới lầu trên khán đài T trong tay tất cả những người mẫu đang đi qua đi lại đều cầm một sản phẩm chăm sóc da do Tôn Hàm đại diện, xuất hiện sau cùng ở khán đài là Tôn Hàm.

Tô Lê dựa vào người Giang Thần Hy, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa chờ hoạt động của chị Tôn Hàm kết thúc xong, em đã hỏi qua trợ lý của chị ấy rồi, tiếp sau đấy chị ấy không còn có hoạt động nào cả, vì thế Giang thiếu lát nữa đi mời chị ấy ăn bữa cơm đi?”

Giang Thần Hy cúi nhìn cô, khẽ cười, nói: “Vì thế nên em mới cố tình sắp xếp? Anh tới đích thân đón cô ấy đi ăn cơm, thể hiện thành ý của anh sao?”

Tô Lê cười nói: “Chị Tôn Hàm chẳng qua cũng chỉ là vì lo lắng cho Lục thiếu nên mới trở mặt với anh như vậy sao, hiện giờ sự việc cũng đã rõ ràng rồi, anh cũng không thể nào lại để cho chị Tôn Hàm phải tới xin lỗi anh chứ? Hơn nữa, em nghĩ Giang thiếu cũng sẽ không nhỏ mọn cân đo đong đếm với chị ấy vậy chứ?”

“Vậy anh cứ so đo tính toàn với cô ấy đấy thì sao nào?” Giang Thần Hy khẽ cười.

Tô Lê hắng giọng khẽ cười, nói: “Giang thiếu không phải là giận chị Tôn Hàm thật đó chứ?”

Giang Thần Hy khẽ chau mày, khẽ cười, nhưng cũng không nói gì nữa …

Đương nhiên không thể nào vì chuyện nhỏ này mà tức giận được.

Sau bữa tối, Tôn Hàm và Giang Thần Hy đứng ở bên ngoài.

“Tóm lại chuyện gì cũng có nguyên do, vẫn hy vọng chị có thể bỏ qua cho thái độ của tôi.” Giang Thần Hy rất thành khẩn xin lỗi Tôn Hàm.

Tôn Hàm khẽ cười một cái lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Ngừng một lúc sau, cô nhìn hướng Giang Thần Hy nói: “Giang thiếu, nói thật là, tôi khá là khâm phục Tô Lê.”

“Vậy sao, cô ấy có sức mạnh gì mà có thể chinh phục được Tôn đại thiên hậu chứ?” Giang Thần Hy cười nói.

Tôn Hàm cười nói: “Sức thuyết phục của cô ấy. Cô ấy là người mà tôi cam tâm tình nguyện nghe theo sau Nhan Nhan. Ngày đó thật ra tôi thật sự khá là tức giận, khá là buồn, tôi thậm chí còn nghĩ, tại sao cậu lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy ngồi nhìn anh em của mình bước chân vào cái bẫy mà lại không nghe không hỏi gì chứ. Thờ ơ như vậy. Nói thật là, tôi thậm chí còn muốn chấm dứt hợp đồng không muốn tiếp tục hợp tác với cậu nữa. Thậm chí có lúc tôi lại cảm thấy, thật sự tôi và Giang thiếu cậu dường như không có quan trọng tới mức như tôi vẫn nghĩ, tôi coi cậu như bạn bè như tri kỷ, hoặc có lẽ trong mắt cậu tôi còn không đáng để nhắc tới, thật sự là khá thất vọng. Nhưng mà chính trong lúc này, Tô Lê lại tới tìm tôi, nói với tôi rất lâu. Cô ấy nói bất luận như thế nào cũng hy vọng tôi có thể tin tưởng cậu. Tôi thật không hiểu vì sao cô ấy lại tin tưởng cậu vô điều kiện vô lý do như thế, chẳng lẽ không hề từng nghi ngờ cậu hay sao? Cô ấy nói cô ấy không bao giờ nghi ngờ cậu bây giờ. Tâm tư của Tô Lê rất tinh tế, nhưng mà cô ấy có được một khí chất mà những người phụ nữ khác không ai có được. Tôi cảm thấy cô ấy quan tâm cậu chắc chắn là nhiều hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng, là cô ấy đã thuyết phục tôi, khiến tôi tiếp tục tin tưởng anh. Và sự thực đã chứng minh, cô ấy tin tưởng anh là chính xác.”

Giang Thần Hy nói: “Cô ấy là một người mà khiến cho tôi có đủ dũng khí bỏ qua tất cả để bắt đầu lại từ đầu, vì thế tôi đồng ý cho cô ấy tất cả những gì mà tôi có thể có được.”

Tôn Hàm cười, đưa tay về phía anh giơ ra, nói: “Chúc mừng cậu, bắt đầu lại từ đầu.”

Giang Thần Hy cười, đưa tay ra bắt tay cô, “cảm ơn.”

Hai người lại nói thêm một lúc nữa, Tôn Hàm chờ trợ lý của cô lái xe tới đón, Giang Thần Hy tiễn cô ra tới cổng.

Tô Lê đang ở trên lầu cho Tiểu Gạo Nếp ăn sữa, ru nó ngủ không thể xuống dưới lầu được.

Giang Thần Hy tiễn Tôn Hàm rời khỏi lầu trên, Tiểu Gạo Nếp vẫn đang ăn sữa, anh từ từ đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tiểu Gạo Nếp, nói: “Không phải là đã uống sữa rồi sao? Sao mà lại còn cho con bé ú sữa mẹ nữa thế?”

Tô Lê cười nói: “Bác sỹ nói rồi, nhưng mà sữa mẹ đầy đủ chất dinh dưỡng, con bé vẫn chưa cai sữa được.”

Giang Thần Hy khẽ hôn lên trán cô, “Vất vả cho em rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.