Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 310: Chương 310




Bác sĩ nói một nửa rồi thở dài: “Tôi đã nói với Giang phu nhân rồi, dự đoán xấu nhất là cô ấy sẽ lo chuyện hậu sự cho Giang lão tiên sinh, hiện nay tình hình của ông ấy không được tốt, bệnh ung thư của ông ấy đã là giai đoạn 3 rồi, hơn nữa tế bào ung thư đã lan rộng.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nói: “Đã cố hết sức rồi.”

Bác sĩ gật đầu.

Tô Lê đứng ở gần cửa nhất.

Cô nghe thấy có một vệ sĩ nói: “Lập tức đi báo cho phu nhân.”

“Dạ.”

Lúc này điện thoại Giang Thần Hy đổ chuông, anh xoay người lại nói với Tô Lê,: “Đứng yên chỗ này nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Ở đây có dụng cụ y tế, không thể nghe điện thoại.

Tô Lê gật đầu, cô nói: “Được, anh đi đi.”

Anh đi thẳng ra ngoài nghe điện thoại.

Tô Lê đứng tại chỗ nhìn bóng dáng anh xa dần.

Cô chỉ xem trên tin tức mới biết Giang lão gia là một người giỏi giang trên thương trường như thế nào, hiện nay ông chỉ có thể nằm yên trên giường bệnh, không thể cử động được, chỉ có thể dực vào máy hô hấp để kéo dài sự sống.

Sinh lão bệnh tử, đó là chuyện thường tình của con người,nhưng khi thật sự xảy ra đối với người bên cạnh mình thì rất nhiều người vẫn không thể chấp nhận được chuyện này.

Tô Lê nhìn Trần Miễn, cô và anh quen biết nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy. Đau khổ có, bi thương có nhưng anh cố gắng kìm nén lại, người anh không ngừng run rẩy.

Tô Lê do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn đi đến chỗ anh.

Cô duỗi tay ra đặt lên vai anh, cô nhẹ nhàng nói: “Trần Miễn, cậu vẫn ổn chứ?”

Trần Miễn cầm lấy tay cô, anh nắm chặt lấy tay cô.

Tô Lê phát hiện tay anh rất lạnh.

“Là ai cho bọn họ vào đấy.” Lúc này bỗng có giọng nói của Trần Như Nguyệt từ ngoài cửa vọng vào.

Tô Lê ngoái đầu lại nhìn, cô thấy Trần Như Nguyệt đang đứng ở cửa, bà ta mặc một bộ đồ công sở, trông rất lão luyện. Bà ta nhìn thấy Trần Miễn bèn cười khẩy, “Hoá ra là Trần thiếu gia à.”

Trần Miễn đứng im không lên tiếng.

“Tình hình hiện nay của lão gia các người cũng nhìn thấy rồi đó, nếu như không có chuyện gì khác thì các người có thể đi trước, nếu như lão gia có chuyện gì thì ai sẽ gánh trách nhiệm đây?” Trần Như Nguyệt nhìn Tô Lê đứng ở bên cạnh, “Còn nữa, ai cho người ngoài vào đây? Cút ra ngoài cho tôi.”

Tô Lê nhìn Trần Như Nguyêt, cô cười cười rồi nói: “Giang phu nhân nói không được để những người không liên quan vào đây, tránh ảnh hưởng đến bệnh tình của lão gia. Cho nên Giang thiếu và Trần Miễn biết được tin này bèn từ Hải thành trở về đây xem sao. Nhưng mà tôi thấy Giang phu nhân xử lý mọi việc rất tốt, ba tầng trong ngoài bệnh vện này đều có vệ sĩ, tôi nghĩ bà chắc cũng yên tâm rồi có đúng hay không?”

Tô Lê nói xong bèn nhìn Trần Miễn ở bên cạnh, Trần Miễn lạnh nhạt nói: “Cảm ơn Giang phu nhân đã suy nghĩ chu đáo như vậy.”

Trần Như Nguyệt nhìn cô, bà ta hơi híp mắt lại, trong mắt đầy sát khí, nhưng cuối cùng bà ta cũng kìm nén cơn giận dữ lại, bà ta nói: “Nếu đã như vậy thì ở đây lâu một chút. tận hiếu với lão gia. Đỡ việc bị truyền ra ngoài nói rằng phu nhân của Giang gia làm việc không chu đáo.”

Nói xong bà ta liền quay người đi mất.

Tô Lê nhìn ra phía cửa, cô thu hồi tầm nhìn rồi nói: “Trần Miễn, chúng ta đứng đây cũng không giúp được gì, hay chúng ta ra ngoài có được không?”

Trần Miễn nhìn cô rồi gật đầu.

Giang Thần Hy hình như đang nói chuyện với mấy người trong hội đồng quản trị trong phòng nghỉ sát vách.

Tô Lê quay đầy hỏi Trần Miễn: “Cậu không vào sao?”

“Không cần, mình không phải là người trong hội đồng quản trị.” Nói xong Trần Miễn liền đi ra hành lang châm một điếu thuốc hút.

Tô Lê đứng ở trước mặt anh, cô nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Trầm mặc một lúc rồi cô nói: “Trần Miễn, chúng ta có thể nói chuyện được không? Cậu cứ như vậy thì mình rất lo lắng.”

Trần Miễn nhìn cô, anh cười nhạt một cái rồi nói: “Thật ra lúc tầm 10 tuổi, ông nội có đến tìm tớ, lúc đó mẹ tớ vẫn còn sống, bà ấy nói với tớ là đừng có trở về,bà cũng từ chối sự chu cấp kinh tế của ông nội. Mẹ tớ nói, hào môn sâu như biển, bà ấy không hy vọng tớ trở về đấy. Thật ra trong ấn tượng của tớ ông nội là một người rất hiền từ, tớ không hiểu sao ông lại đối xử hà khắc với Giang Thần Hy như vậy,thật ra trong ấn tượng của tớ ông chỉ là một người lớn tuổi. Sau nay khi mẹ tớ qua đời, ông ấy bèn chu cấp tiền để tớ đi học, tớ dần dần để ý đến lời trăn trối trước lúc chết của mẹ tớ. Sau này nghe nói anh cả bỗng nhiên qua đời. Lúc đó tớ mới vừa tốt nghiệp đại học, tớ phát hiện vốn dĩ chuyên ngành tớ muốn học là luật bị người khác thay đổi thành ngành kinh tế. Tớ nhận thức được rằng ông bắt đầu muốn tớ kế thừa gia sản. Lúc đó tớ đã cự tuyệt, tớ đã hứa với mẹ tớ rằng cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không được nhòm ngó đến sản nghiệp nhà họ Giang.”

Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Cậu không nên trở về, thật sự không nên.”

Trần Miễn ngẩng đầu nhìn cô, anh lắc đầu, “Xin lỗi.”

Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Sao lại xin lỗi tớ?”

Trần Miễn rũ mắt nói: “Tớ không có sớm nói cho cậu biết tớ là ai.”

Tô Lê cong môi, cô nói: “Cái đó,…tớ không có trách cậu, chỉ là lúc đầu tớ có hơi kinh ngạc, nhưng sau này tớ phát hiện tớ đã làm nhiều việc không đúng với cậu, làm tổn thương cậu.”

Trần Miễn lắc đầu, anh nói: “Lẽ nào cậu cảm thấy tớ đang lừa cậu sao? Thật ra tớ không hề có năng lực khiến cậu không phải chịu khổ.”

Tô Lê lắc đầu rồi nói: “Không có, từ trước đến giờ tớ chưa từng nghĩ đến việc đó. Cậu là người ra sao tớ hiểu rất rõ, cho nên tớ tin chắc rằng cậu sẽ không hại tớ.”

Trần Miễn nhìn cô, Tô Lê cười nhẹ rồi nói: “Đừng có vì việc này mà nghĩ lung tung nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”

Bỗng nhiên có tiếng cảnh báo phát ra từ phía phòng bệnh, Trần Miễn và Tô Lê lập tức chạy vào phòng bệnh.

“Ông nội! Ông nội!” Trần Miễn nắm chặt tay của lão gia, nhưng mà những máy móc bên cạnh đang dự báo tình hình sức khoẻ lão gia không tốt.

Trần Như Nguyệt thấy vậy bèn vội vã chạy đến bên giường bệnh, “Cha, cha.”

Bác sĩ cũng vội vã đến, “Mời ngài đi ra ngoài trước, tình trạng Giang tiên sinh đang rất nguy kịch.”

Tô Lê đứng ở bên ngoài, cô đi đến bên cạnh Giang Thần Hy, cô nắm lấy tay của anh.

Giang Thần hy nhìn cô, anh duỗi tay vuốt nhẹ tóc cô, anh nói: “Nếu mệt thì đi nghỉ ngơi chút đi.”

Tô Lê lắc đầu, cô nói: “Không cần đâu, em ở bên cạnh anh.”

… …

Giang Khiết Đông dựa vào sofa xem tivi.

“Mẹ anh có phải hồ đồ rồi hay không?” Kiều Vy có chút bất mãn nói, “Sao bà ấy có thể để Giang Thần Hy và cái tên Trần Miễn kia ở bên cạnh lão gia chứ, nếu như lúc này lão ta bỗng nhiên tỉnh lại thì kế hoạch của chúng ta sẽ trở nên vô ích hay sao?”

“Giang Thần Hy là loại người gì lẽ nào em và anh không biết hay sao? Em cho rằng em có thể ngăn cản được quyết định của anh ta hay sao?” Giang Khiết Đông vẫn rất bình tĩnh, “Làm việc gì cũng không được hấp tấp, phải chờ đợi, chỉ cần lão già đó chết thì chúng ta sẽ có được tất cả.”

“Em đợi không được nữa, em sắp sinh rồi, Trần Miễn chỉ đợi khi em sinh đứa bé này ra sẽ làm giám định kiểm tra huyết thống, phải làm sao đây?”

Giang Khiết Đông cười nói: “Nếu muốn làm thì để cho anh ta làm, dù sao đứa con trong bụng em không phải là của anh,…”

“Anh…” Kiều Vy tức giận.

Giang Khiết Đông cười rồi nói: “Được rồi. Em nghỉ ngơi sớm chút đi.” Nói xong anh ta bèn đứng dậy đi khỏi đó.

Những ngày tháng tiếp theo không có yên bình và tĩnh lặng như trong tưởng tượng.

Đây giống như sự bình yên trước cơn bão vậy, đè ép khiến người ta ngột ngạt không thở được.

Từ đó về sau Giang Thần Hy có vẻ ngày càng bận rộn hơn.

Bệnh tình của lão gia vẫn luôn được che giấu, nhưng mà cho dù bên phía bệnh viện Trần Như Nguyệt muốn có ý giấu giếm thì Giang Thần Hy vẫn nắm được tình hình bên đó.

Hoặc là do không khí quá căng thẳng khiến trong lòng Tô Lê có chút bất an. Đêm khuya, Tô Lê ngủ không được ngon.

Cô giống như đang mơ thấy ác mộng,không sao thoát ra được.

Từng giọt mồ hôi trên trán to như hạt đầu chảy xuống cổ cô.

“Đừng mà! Đừng mà!” Cô hét một tiếng, cô tỉnh dậy từ trong ác mộng, cô ngồi bật dậy.

Cửa phòng ngủ rất nhanh đã bị người mở ra, Giang Thần Hy bước nhanh đến chỗ cô, anh ngồi cạnh người cô, “Sao vậy? Tô Lê, mơ thấy ác mộng à?”

Tô Lê nắm lấy tay anh, cô cúi thấp đầu nói, “Đừng bỏ lại em, đừng bỏ lại em…”

Giang Thần Hy ôm cô vào trong lòng, “Sẽ không đâu, sao anh có thể bỏ lại em một mình được cơ chứ?”

Anh hôn nhẹ lên trán cô.

Giang Thần Hy vuốt nhẹ lưng cô, “Sẽ không đâu, anh sẽ không rời bỏ em đâu, đừng sợ, chỉ là ác mộng mà thôi…”

Anh nâng mặt cô lên, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, “Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, không sao rồi.”

Tô Lê mãi lúc sau mới phản ứng lại, cô gật gật đầu.

Giang Thần Hy đau lòng hôn lên trán cô, anh nhẹ giọng an ủi cô, “Không có chuyện gì đâu, có anh ở bên cạnh rồi.”

Ngửi được mùi trên cơ thể anh, cô cảm thấy rất an toàn.

Cô nằm trong lòng anh…

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Sao vậy?” Giang Thần Hy hỏi.

Tô Lê lắc đầu, cô nói: “Không có gì, chỉ là em muốn nhìn anh nhiều một chút mà thôi.”

“Anh còn phải làm việc nữa không?” Tô Lê hỏi.

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Còn một số việc cần xử lý, em cứ ngủ đi, đừng sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.