Buổi chiều, sau khi buổi biểu diễn thương mại kết thúc, Tô Lê lại chuẩn bị trở về khách sạn.
Cô ngồi ở trong xe bảo mẫu của mình nghỉ ngơi, Hoa Hoa đưa cho cô một chai nước mỉm cười và nói: “Chị Tô Lê, vừa rồi ông chủ lớn gọi điện thoại cho tôi, nói lát nữa sẽ trực tiếp đưa chị tới câu lạc bộ đánh golf bên cạnh khách sạn.”
Tô Lê khẽ gật đầu, nói: “Chị ngủ một lát, khi nào tới nơi thì em gọi chị nhé.”
Đợi đến câu lạc bộ, Tô Lê vẫn ngủ nên Hoa Hoa không nhẫn tâm đánh thức cô. Tô Lê ngủ rất sâu, sau khi xong sự kiện, cô quả thật mệt muốn chết.
Hoa Hoa nhìn Tô Lê và lặng lẽ xuống xe, gọi điện thoại cho Giang Thần Hi...
Trong câu lạc bộ, Lâm Lạc nhận lấy ly rượu do Lục Cảnh Niên đưa tới lắc nhẹ rồi ngửi qua mới cười nói: “Rượu này không tệ, sau này anh phải cho chúng ta hai chai đấy. “
Lục Cảnh Niên vừa sờ bài vừa cười nói: “Đây không phải là rượu của tôi mà là của Giang thiếu, nghe nói tổng cộng chỉ có mười chai thôi.”
Bên cạnh, một người dáng vẻ bệ vệ giống như quan chức cao cấp đẩy kính mắt mỉm cười và nói; “Ồ, vậy đúng là vật hiếm lại quý rồi, Giang thiếu, người đẹp đã lên tiếng, xem ra anh cũng phải cắt thịt thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người không khỏi phì cười.
Bên cạnh còn có vài người khác nữa. Đây chính là một cuộc tụ tập nhỏ.
Giang Thần Hi sờ bài, cười nói: “Cái này thì thật sự không thể cho được, rượu ngon như vậy, tôi phải để lại mấy chai chờ sau này con gái của tôi cưới còn dùng đấy.”
“Ồ, bây giờ ngay cả con gái mà anh cũng lôi ra rồi sao?” Lục Cảnh Niên mỉm cười và đánh một quân bài.
Nói đến đây, điện thoại của Giang Thần Hi chợt rung lên.
Anh nhìn xong liền cười nói: “Xin lỗi, tôi đi bên ngoài đón vợ tôi đã.”
Bên này là câu lạc bộ cao cấp, cho nên không thể tùy tiện để người ngoài vào được.
Anh nói xong liền úp bài và đứng lên đi ra ngoài...
Giang Thần Hi lên xe bảo mẫu thì nhìn thấy Tô Lê còn đang ngủ, anh lặng lẽ dịch người qua kéo chăn đắp lại cho cô.
Tô Lê đang ngủ lại mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh, tay thò ra giống như em bé đòi ôm.
Giang Thần Hi thuận theo ôm cô vào trong lòng, cà đầu vào cổ cô và hôn lên môi cô. Nhưng đó cũng chỉ là một nụ hôn đơn thuần, xong anh liền thả cô ra, khẽ vỗ về cô: “Em tỉnh chưa?”
Tô Lê cọ vào trong lòng anh, hỏi; “Sao anh lại bảo em qua đây?”
“Buổi tối anh có hẹn mấy người bạn tập trung ở đây.” Giang Thần Hi trầm giọng nói.
Tô Lê ngẩng đầu lên cọ vào cằm dưới của anh và cười híp mắt nói: “Em không có quấy rầy Giang thiếu đây chứ?”
Giang Thần Hi nhìn cô rồi khẽ cười, nhéo mũi của cô nói: “Nhóc hư hỏng này, em còn muốn nắm lấy chuyện này mà không tha cho anh sao hả?”
Tô Lê mỉm cười và nói: “Đúng vậy. Em sẽ nắm lấy không tha đau. Tại sao Giang thiếu lại để cho người khác mặc áo khoác của anh chứ?”
Giang Thần Hi không khỏi khẽ cười ra tiếng rồi hôn lên trán cô nói: “Được rồi, về sau anh chắc chắn sẽ hỏi trước xem em có đồng ý không, nếu không anh tuyệt đối không làm chuyện như vậy nữa.”
Tô Lê nhìn anh cười nói: “Vậy thì em phải xem biểu hiện của Giang thiếu thế nào rồi.”
Cô lấy túi xách ra dặm lại phấn, vẽ son môi, chỉnh lại tóc rồi mới theo Giang Thần Hi vào câu lạc bộ.
Bọn họ đi thẳng vào trong một gian phòng Vip. Trong đó còn có không ít người, nữ có nam có.
“Giang thiếu, cuối cùng anh cũng về rồi. Tôi còn tưởng anh mượn có đi đón vợ rồi trực tiếp chạy trốn đấy chứ.” Có người mỉm cười và nói.
Giang Thần Hi cười nói: “Không phải vừa rồi tôi thua nhiều quá nên bị vợ mắng sao. Vừa rồi tôi còn bảo đảm, lát nữa sẽ phải thắng lại đấy. Mấy người cho tôi chút mặt mũi, lát nữa để cho tôi thắng làm cho tôi thắng một chút, khi về cũng dễ ăn nói.”
Tô Lê không biết rõ về những người này, nhưng Tô Lê cũng đã quen thuộc với tình cảnh như vậy.
Cô thoải mái bắt chuyện với bọn họ.
Bên cạnh có người nhìn Tô Lê mỉm cười và nói: “Cô Tô Lê, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được cô. Con gái của tôi là fan hâm mộ của cô đấy.”
Tô Lê mỉm cười và nói: “Vậy thì thật sự là vinh hạnh của tôi rồi.”
Giang Thần Hi giới thiệu từng người cho Tô Lê biết, mọi người đại khái chỉ trò chuyện một lát đa tới giờ ăn cơm.
Người có dáng vẻ bệ vệ kia gọi là La thiếu cầm chén mỉm cười và nói: “Cô Tô Lê, cô không chê, uống với tôi một chén chứ?”
Tô Lê mỉm cười, rót một chút rượu vang vào trong ly và nói: “Sao có thể chê được, cảm ơn La thiếu.”
Nhưng Tô Lê vẫn chỉ nhấp khẽ một hớp nhỏ, sau đó đã bị Giang Thần Hi cướp lấy ly rượu và uống cạn.
Lâm Lạc có thể thấy được thì cười và nói: “Giang thiếu, anh tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Giang Thần Hi gắp thức ăn bỏ vào trong bát Tô Lê nói: “Không phải là cứu mỹ nhân là cứu các người, tửu lượng của cô ấy rất tốt, tôi lo lắng các người tính chuốc rượu cô ấy cuối cùng bản thân lại say trước thôi.”
Tô Lê mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ rũ mắt xuống. Cô rất quen thuộc với tình huống này, nên cũng biết làm thế nào để ở chung và nói chuyện đúng mực với những người “bạn” của Giang Thần Hi.
Cô tất nhiên cũng biết, những người này coi trọng lợi ích còn hơn cả tình nghĩa...
Rượu đã qua ba vòng, La thiếu kia gọi người bày ra một bàn mạt chược.
Tô Lê không hiểu lắm về những cái này, nhưng sau vài vòng, rõ ràng Lục Cảnh Niên hôm nay không may mắn lắm nên thua rất nhiều.
La thiếu sờ bài rồi đánh ra, nói: “Lục thiếu, hôm nay anh không được may mắn lắm rồi.”
Lục Cảnh Niên sờ một bài, sau đó đổi một con khác và đánh ra, cười nói: “La thiếu, cũng bình thường thôi. Tối nay anh thắng lại hết tiền thua ban ngày rồi.”
“Không thể nào, hôm nay đều chỉ có một mình anh thắng cả.” Anh ta nhìn Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi mỉm cười và nói: “Tối nay có một nữ thần may mắn ở bên cạnh tôi, cho nên các vị, thật ngại quá.” Nói xong, anh lấy một quân và lật lên trên bàn, sau đó trực tiếp mở tất cả quân bài khác: “Thật ngại quá.”
La thiếu mắng: “Fuck, tà đạo như vậy à?”
Giang Thần Hi mỉm cười nhìn Tô Lê ngồi ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Cảm ơn em.”
Tô Lê nhìn Giang Thần Hi, cười nói: “Cái này thì có liên quan gì đến em chứ? Em lại không biết đánh bài.”
Người có dáng vẻ như quan chức cao cấp ngồi đối diện với La thiếu mỉm cười và nói: “Giang thiếu, anh đang cố ý khoe ân ái à?” Nói xong, anh ta phá lên cười.
“Đúng vậy.” Lâm Lạc ngồi ngoài xem cũng mỉm cười và nói phụ họa: “Giang thiếu à, anh làm vậy sẽ khiến mấy người bọn họ rất khó chịu đấy.”
Giang Thần Hi lại nhìn cô, rất thản nhiên nhướng mày: “Ồ? Đúng vậy.”
Ánh mắt anh có phần sâu xa.
Tô Lê không tiện nói gì, lập tức mỉm cười và nói: “Giang thiếu, nếu chẳng may sờ được bài không tốt thì làm thế nào, anh cũng đừng trách em đấy.”
Giang Thần Hi nhìn cô, mỉm cười và nói: “Thắng anh sẽ mua cho em hai đôi giày mới, hình như vừa mới ra kiểu mới đấy. Nếu thua thì tính cho anh.”
Tô Lê cười: “Được, vậy em chẳng còn gì phải lo lắng nữa rồi.”
Giang Thần Hi nghe vậy không khỏi cưng chiều xoa đầu cô, nhưng không nói gì nữa.
Tô Lê lấy từng quân bài cho Giang Thần Hi.
Cô nghiêng đầu xem anh: “Được không vậy?”
Giang Thần Hi dựa vào bên cạnh nhìn cô và dùng tay ra hiệu, cô có hơi nóng nảy nói: “Nhưng em không biết chơi.”
Giang Thần Hi mỉm cười và nói: “Không có gì, có anh ở đây rồi, em cứ đánh tùy tiện đi.”
“Tùy tiện đánh à?” Tô Lê nhìn những quân bài ngổn ngang kia, chỉ có thể kiên trì dựa theo bọn họ màu sắc và hoa văn để chỉnh lại.
Cô nhớ lúc trước Giang Thần Hi đã nói qua muốn dạy cô đánh bài, anh sẽ không tính dạy cô hôm nay chứ?
Cô nhìn Giang Thần Hi, nghĩ thầm lần này qua không chừng mất số tiền mua một căn nhà rồi, trong lòng cô liền run rẩy.
Giang Thần Hi lại giống như không có việc ấy thò tay thay cô lựa ra một quân, nói: “Em đừng nhìn anh, nhìn bài đi, qua sờ lấy bốn quân bài.”
Tô Lê không biết làm sao chỉ đành phải gật đầu, thò tay sờ bài, sau đó anh khẽ dựa vào người cô, một tay kia nhìn như lơ đãng ôm lấy thắt lưng cô, tay còn lại thay cô chỉnh lại quân bài. Tô Lê nhìn có cảm giác như đang nằm mơ, hết nhìn anh lại nhìn quân bài.
Cho tới bây giờ cô chưa từng chơi lớn như vậy, nên có chút bỡ ngỡ.
Cô mím môi, sau đó theo bọn họ đánh ra quân bài đầu tiên.
Nhưng chuyện làm cho cô càng thấy bất đắc dĩ hơn là hình như mấy người bọn họ căn bản không quan tâm, câu được câu không nói vè một vài chuyện trên phương diện làm ăn.
Thật ra trọng điểm của bữa cơm hôm nay cũng là những chuyện này.
“Đập.” Giang Thần Hi đột nhiên lên tiếng dọa cho Tô Lê giật mình, cô vừa định đánh bài ra lại bị Giang Thần Hi cầm lại và thả vào chỗ cũ, hắn lại đổi quân khác cho Tô Lê, sau đó trò chuyện cùng bọn họ về vấn đề công trình.
Tô Lê nhìn quân bài trong tay và cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao anh lại muốn đánh ra quân bài kia. Nhưng nếu anh bảo cô đánh, cô không hiểu nhưng vẫn đánh ra. Người quan chức cao cấp ngồi ở nhà dưới cô đột nhiên vui mừng và kêu lên một tiếng: “Ăn.”
Sau đó anh ta lật hết quân bài, anh ta Hồ rồi.
Tô Lê sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Bởi vì anh ta là tự sờ, cho nên...
Cô nhìn Giang Thần Hi, anh lại khẽ xoa tay cô giống như đang an ủi an ủi...
...
Nhưng cuối cùng Giang Thần Hi cũng không thắng, hơn nữa cuối cùng là quan chức cao cấp kia thắng rất nhiều, mừng đến mức miệng không khép lại được.
Sau khi tiễn những người này di rồi, Lâm Lạc ngáp một cái, hít sâu một hơi rồi cười nói: “Xem ra người này xong chắc rồi.”
Tô Lê thở dài và nói; “Cho nên hôm nay Giang thiếu gọi em qua là thay anh đưa tiền cho quan chức cao cấp kia sao?”
Lục Cảnh Niên mỉm cười và nói: “Đưa tiền cũng phải có học vấn, muốn đưa cũng phải có kỹ thuật, nếu không đâu cần cô ra mặt? Tôi nói này, bình thường nhìn cô khôn khéo có năng lực như vậy, sao tự nhiên lại không biết chơi mạt chược chứ?”
Tô Lê xem anh ta, nói: “Nếu không làm sao có thể giúp các anh đưa tiền được, Lục thiếu, anh nói có đúng không?”
Lục Cảnh Niên lập tức nghẹn lời, suy nghĩ một lát anh ta muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào: “Cô nói cũng đúng, cũng đúng lắm.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hi và mỉm cười.
Lục Cảnh Niên đề nghị nói: “Được rồi, bây giờ tuyên bố kết thúc giai đoạn một, chúng ta đi ăn khuya đi?”
Lúc này, trợ lý của Lâm Lạc lại đẩy cửa bước vào, ghé tai cô ấy nói vài câu. Cô ấy liền mỉm cười và nói: “Tôi không đi được rồi. Thôi các anh cứ đi đi, tôi về phòng gọi điện thoại đã.”
Giang Thần Hi nói: “Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.”
Lâm Lạc khẽ gật đầu: “Ừ, ngày mai gặp.”
Nói xong, cô ta liền trực tiếp rời khỏi đó...