Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 336: Chương 336




Hoa Hoa vừa ăn kem vừa cô cười nói: “Chị Tô Lê, thật ra chị cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu, đúng không? Chị xem chị phân tích đạo lý rất rõ ràng. Chị biết không, em sùng bái chị nhất là điểm này.”

Tô Lê nhìn cô ấy và không khỏi cười, nói: “Không phải mọi người đều nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng sao? Mỗi ngày chị đều ở bên cạnh con hồ ly già Giang thiếu này cũng học được không ít.”

Bởi vì buổi tối có trận bóng, Lục Cảnh Niên đã đến sớm, còn xách theo một két kia và cổ cánh vịt đã nấu sẵn.

Nhìn bộ dạng này, chắc hẳn trận bóng tối nay có đội bóng mà Lục Cảnh Niên thích.

Tô Lê ngồi ở bên cạnh nhìn nhãn hiệu trên túi ny lon, tiện tay lại lấy một hộp bên trong ra, lấy một cánh vịt nói: “Thức ăn nhà này thật ngon, anh có mua thêm tôm hùm không? Món đó của nhà hàng bọn họ cực tuyệt.”

Lục Cảnh Niên nhìn cô chà chà một tiếng, mỉm cười và nói: “Xem ra cô cũng là khách hàng quen thuộc nhỉ?”

Tô Lê ăn cánh vịt, bởi vì nó cay khiến cho cô không khỏi mở miệng thở ra: “Cửa hàng này có danh tiếng rất tốt, là cửa hàng đã năm mươi năm rôi, ông chủ cũng là một người mê bóng đá, mỗi lần tới world cup, ông chủ nhà bọn họ lại chuẩn bị một cái ti vi, rất nhiều người tập trung ở đó vừa xem bóng đã vừa ăn, kinh doanh cực tốt.”

Nói xong, Tô Lê lại lấy thêm một cái đầu, cay thì cay, nhưng ăn rất đã nghiền.

Giang Thần Hi ngồi ở bên cạnh, hai chân nhàn nhã bắt chéo, trong tay còn cầm một tập tài liệu do Lục Cảnh Niên mang tới.

Tôn Hàm tới muộn hơn. Hôm nay có đội bóng cô thích, gần đây cô đang trong kỳ nghỉ nên tất nhiên cũng sẽ tới.

Cô chà xát hai tay, nhìn đồ ăn ngon đặt ở trên bàn trà, hỏi: “Có mua lườn vịt không.”

“Không.” Lục Cảnh Niên trả lời rất nhanh.

Tôn Hàm không vui nói: “Tôi không phải đã bảo anh mua thêm hai hộp rồi sao? Có phải anh cố ý không?”

Lục Cảnh Niên nói: “Có ăn không.”

Cũng không biết gần đây bọn họ lại giận dỗi nhau chuyện gì, không gặp mặt thì thôi, vừa gặp sẽ thành như vậy.

Tô Lê thấy bọn họ bắt đầu tranh cãi thì bất lực thở dài nói: “Được rồi được rồi, các người gặp mặt liền ầm ĩ lên, không phải có trận bóng sao? Không xem nữa à? Tôi đã mua đủ đồ rồi, không cho phép tranh cãi nữa nếu không thì ra bên ngoài mà tranh cãi.”

Lục Cảnh Niên và Tôn Hàm lập tức im miệng, quay đầu đi chỗ khác giống như đứa trẻ vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hi, anh vừa lúc đang nhìn cô.

Tô Lê thở dài, thật đúng là một đôi oan gia.

Cô đứng lên, chen qua chiến trường của bọn họ và đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Thần Hi. Giang Thần Hi lại thuận thế kéo cô vào trong lòng.

Tô Lê gác cằm mình lên vai anh hỏi: “Giang thiếu không thích xem bóng đã sao?”

Giang Thần Hi lật tài tiệu, cười nói: “Cũng tạm.”

Lục Cảnh Niên rung chân gặm cổ vịt con nói: “Cô đừng nghe người này nói linh tinh, anh ta nói tạm được cũng chính là lần này đặt tiền cược bao nhiêu, thật sự không liên quan gì đến thích.”

Tô Lê mỉm cười hỏi Giang Thần Hi: “Giang thiếu đặt bao nhiêu?”

Giang Thần Hi thản nhiên nói: “Không nhiều không ít chỉ một ngàn vạn, nếu thắng sẽ cho em.”

Tôn Hàm mỉm cười và nói: “Giang thiếu, anh đặt lớn thật.”

Tô Lê và Giang Thần Hi liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười...

...

Tô Lê ăn quá nhiều cổ vịt, ngày hôm sau bị nóng, không chỉ trên mặt xuất hiện mụn mà cổ họng đều khản.

Giang Thần Hi nhìn cô bất lực thở dài, nói: “Ăn cổ vịt ngon không?”

Tô Lê gật đầu: “Ăn cũng không tệ lắm, chỉ là hình như không cẩn thận ăn quá nhiều.”

Giang Thần Hi gọi cho cô một chén trà la hán, nói: “Uống cái này, về sau lại ăn nhiều vào.”

Tô Lê nhìn anh, biết anh giận mình. Cô cúi đầu nhìn tay rồi khẽ sờ vào mụn trên mặt mình, lại bị Giang Thần Hi kéo tay xuống: “Đừng lộn xộn, để anh mua cao lô hội bôi vào.”

Tô Lê giống như một đứa trẻ mắc lỗi nhìn anh rồi ôm cổ anh, nói: “Em biết được Giang thiếu sẽ không thật sự giận em mà.”

Giang Thần Hi nhéo lỗ tai cô, nói: “Nhanh uống đi, về sau ăn ít cay thôi.”

Tô Lê liền vội vàng gật đầu...

Lúc này lại có người gõ cửa.

Giang Thần Hi đáp một tiếng liền thấy A Hào bước vào.

A Hào thản nhiên nói: “Thưa ngài, cuộc bỏ phiếu tuyển cử đã kết thúc.” Nói xong, anh cầm lấy điều khiển từ xa và bật ti vi.

Giang Thần Hi nhìn con số trên màn hình.

A Hào nói: “Xem ra sự kiện đó vẫn ảnh hưởng đến thế lực nhà họ Diệp.”

Tô Lê khẽ nhíu mày, nói: “Thật ngờ chuyện bịa đặt thôi mà cũng có thể ảnh hưởng lớn như vậy.”

Giang Thần Hi nói: “Đây là chuyện hợp tình hợp lý thôi. Bất kể có phải là thật không, chuyện xảy ra, cho dù nhà họ Diệp có làm gì cũng không lôi kéo được bao nhiêu quan hệ xã hội. Nhưng các anh cứ chờ xem, nhà họ Diệp tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Kết quả cuối cùng tất nhiên là Phương Duệ ngồi trên vị trí kia.

Tô Lê hình như có thể tưởng tượng đến sự khẩn trương trong đó. Cho dù Giang Thần Hi không theo chính trị, nhưng ít nhiều vẫn có ảnh hưởng.

Giang Thần Hi và A Hào lại nói những chuyện khác.

Bàn chuyện xong, hai người ra ngoài tìm một nhà cơm Tây ăn nhẹ.

Bọn họ vừa ngồi xuống, bàn bên cạnh sẽ truyền đến giọng nói không vui.

Đại thể có thể nghe ra được có cô gái dẫn theo bạn trai đi gặp cha mẹ mình, cha vợ tương lai với vẻ mặt không vui ngồi ở đó nhìn bạn trai của con gái mình, mẹ cô gái lại tươi cười nhìn anh ta.

Cả quá trình đều là mẹ cô gái hỏi những chuyện vụn vặn, nhưng cha vợ tương lai hình như rất xoi mói về bạn trai của con, không bằng lòng cái này thì phản đối cái kia.

Giang Thần Hi thấy Tô Lê nhìn bên đó rất nhập thần liền búng tay ở trước mặt cô, dịu dàng hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”

Tô Lê thu hồi ánh mắt nhìn về phía anh, cười nói: “May là Giang thiếu không có cha vợ.”

Giang Thần Hi cười nói: “Có cũng không sao, anh sẽ dùng mọi cách để cha vợ đồng ý gả con gái cho anh.”

Tô Lê cắn ngón tay của mình và nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cười trộm.

Giang Thần Hi khẽ xoa đầu cô, nói: “Em cười gì vậy?”

Tô Lê quay đầu nhìn anh, nói: “Anh nói xem, liệu về sau anh có đối xử với con rể tương lai như vậy không?”

Cô có thể tưởng tượng được về sau Gạo Nếp nhỏ dẫn bạn trai của mình về, vẻ mặt Giang Thần Hi chắc còn khó coi hơn người cha vợ bàn bên kia.

Giang Thần Hi lập tức nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể dẫn về gặp anh, điều kiện đầu tiên là người này nhất định phải mạnh hơn anh, có thể khiến cho anh đồng ý thấy cậu ta, nếu không đừng tới.” Dừng lại một lát, anh nói: “Hơn nữa Gạo Nếp nhỏ bây giờ còn nhỏ, không nhắc tới chuyện này.”

Tô Lê vui vẻ cười trộm: “Xem anh sốt ruột chưa kìa.”

Giang Thần Hi gắp cá vào bát cô và thản nhiên nói: “Về sau sinh con trai, anh sẽ cố gắng dạy nó nên đối phó với con gái người khác thế nào, nhưng Gạo Nếp nhỏ, anh nhất định sẽ dạy con bé làm sao để nhìn rõ bộ mặt thật của những gã đàn ông hư hỏng, không thể để cho người khác bắt nạt con gái mình được.”

Tô Lê không nhịn được vui: “Cho nên em chính là con gái người khác à?”

Giang Thần Hi gật đầu: “Nói đúng lắm. Về sau chắc chắn phải nói cho con gái chúng ta biết, trừ khi là người đàn ông giống cha, nếu không thì không thể gả.”

Tô Lê mỉm cười và nói: “Hóa ra Giang thiếu tự khen mình như thế à?”

Giang Thần Hi cười khẽ, nói: “Không phải tự khen mình mà là tự tin.”

Bây giờ Gạo Nếp nhỏ còn chưa tới một tuổi, bọn họ tự nhiên đã thảo luận về bạn trai tương lai của con, nghĩ lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Sau bữa cơm.

“Hôm nay anh có phải tới công ty nữa không?” Tô Lê hỏi, cô rất đau lòng cho anh, lượng công việc gần đây của anh rõ ràng tăng lên gấp mấy lần, cho dù cô không nghi ngờ một mình anh sẽ không xử lý hết, nhưng lượng công việc tăng thêm cũng sẽ tăng thêm áp lực: “Anh không thể nghỉ ngơi một ngày sao?”

Giang Thần Hi nói: “Anh còn mấy tập tài liệu phải giải quyết đã.”

Tô Lê nói: “Vậy em sẽ đi cùng anh, buổi chiều em không có chuyện gì, em mượn vài quyển sách xem là được “

Giang Thần Hi nhìn cô mỉm cười và gật đầu, nói: “Em chuẩn bị cẩn thận vậy à?”

Tô Lê mỉm cười và nói: “Đúng vậy, chuẩn bị đầy đủ mới có thể tự tin được.”

Cô đang nói lại không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống dưới xe, vì vậy cúi người nhặt.

Nhưng không ngơ ngay sau đó “Két” một tiếng, xe dừng lại.

Tô Lê thót tim. Bởi vì xe theo quán tính lao tới trước, đầu cô đụng thẳng vào cửa kính.

Sau đó xe ngừng lại, suýt nữa đụng phải rào an toàn.

Giang Thần Hi khẩn trương cầm tay của cô hỏi: “Em có sao không? Vừa rồi có bị đụng vào đâu không?! Xin lỗi xin lỗi... để anh xem em bị đụng vào đâu nào?”

Một tay Tô Lê che trán của mình. Vừa nãy cô quả thật có bị đụng đau.

Đầu cô choáng váng, tai cũng ù.

Cô không lên tiếng, chờ một lát mới đột nhiên phản ứng được, khẩn trương nhìn về phía Giang Thần Hi: “Giang thiếu vừa rồi sao vậy? Sao lại đột nhiên dừng gấp?” Vừa rồi cô rõ ràng không thấy phía trước có gì cản đường, trước sau chỉ có mấy giây mà thôi.

Giang Thần Hi nhìn cô và nhíu mày, anh nhìn Tô Lê một lúc lâu mới lắc đầu, nói: “Không có việc gì, anh xin lỗi, vừa rồi anh lái xe phân tâm.” Nói xong, anh nâng đầu cô dậy và thấy trán cô đã ửng đỏ: “Em có thấy choáng váng đầu hay gì đó không.”

Tô Lê lắc đầu: “Em không sao, em không sao.” Cô nói liên tục hai lần, nhưng khi nhìn thái dương Giang Thần Hi lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt còn trắng bệch, cô không khỏi cảnh giác.

Cô kéo Giang Thần Hi nói: “Giang thiếu, có phải anh có chỗ không được thoải mái không? Gần đây sức khỏe của anh không tốt lắm, hay là cảm lại rồi? Trông mặt mũi anh trắng bệch rồi kìa.”

Cô sờ trán anh, thấy trên trán anh cũng có mồ hôi lạnh, trong lòng cô run rẩy: “Anh chẳng giống như có không vấn đề gì. Ah nói cho em biết, có phải khó chịu ở đâu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.