Diệp Minh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Anh biết tin tức ngày hôm đó là do Phương Nghiên sai người làm, là cô ta sai thuỷ quân tung tin đó lên Weibo để bôi xấu em. Anh đã cảnh cáo cô ta không được gây phiền phức cho em nữa rồi.”
Tô Lê không nhịn được bật cười, lời nói mang theo chút châm chọc: “Vậy thì tôi phải cảm ơn anh nhiều.”
Diệp Minh cũng nghe ra sự châm chọc trong lời nói của cô, anh nhăn mày nói: “Tô Lê, anh biết chuyện giữa anh và Phương Nghiên khiến em không muốn cùng anh nói chuyện, anh cũng không trông mong gì em có thể thẳng thắn nói chuyện với anh, anh biết là anh có lỗi với em, nhưng mà em có thể nghe anh khuyên một câu không, hãy rời xa Giang Thần Hy đi. Có lẽ em không biết tại sao anh ta lại cưới em, em cho rằng làm Giang thiếu phu nhân là một chuyện tốt sao? Anh ta là loại người vì đạt được mục đích ngay cả việc ra tay với huynh đệ ruột còn được, loại người như vậy em nghĩ anh ta sẽ thật sự quan tâm chăm sóc em sao? Anh không biết trong ba năm qua em đã trải qua những gì, nếu như em thiếu tiền thì chỉ nói với anh, em không cần đem hạnh phúc của mình đi đánh cuộc. Tô Lê, nghe lời anh khuyên được không, anh không muốn sau này em hối hận.”
Tô Lê nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Diệp thiếu gia, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, kết hôn với ai đó là chuyện của tôi, anh dựa vào cái gì mà ngăn cản? Làm sao anh biết là Giang Thần Hy đang lợi dụng tôi? Tôi đã sớm nói với anh, tôi và anh ta đã ở bên nhau được ba năm rồi, việc chúng tôi kết hôn cũng là việc hết sức bình thường, anh là ai mà ở đây khoa chân múa tay?”
Diệp Minh không nói nên lời chỉ biết nhìn cô, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
Tô Lê liếc anh ta một cái, giọng rất không vui nói: “Nếu như anh đã có nhiều thời gian lo chuyện kết hôn của chúng tôi thì không bằng đi lo chuyện của mình đi, trông chừng cho tốt vị hôn thê của anh, cô ta cứ coi tôi như là tình địch vậy, tôi không có nhiều thời giờ đi để ý đến cô ta đâu.”
Nói xong cô bèn bước đi, Diệp Minh duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.
Bỗng nhiên anh ta nhìn thấy trên xương quai xanh của cô có vết hôn.
Anh ta nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu giống như đang đè nén một cảm xúc nào đó.
Tô Lê bị đau, chân mày chau lại quát lên: “Bỏ tay ra!”
Diệp Minh nhìn cô, hai người cứ duy trì tình trạng như vậy, cuối cùng vẫn là Diệp Minh buông tay cô ra, mỉm cười chua xót. Tô Lê xoa chỗ cổ tay bị nắm đau, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta mà trực tiếp đi thẳng, khởi động xe đi luôn.
Trở về chung cư, điện thoại của cô bỗng vang lên.
Là Giang Thần Hy gọi.
“Vẫn đang ở đoàn làm phim à?” Giọng nói của anh ta trầm mà có lực nhưng lại không mang theo chút tình cảm nào.
“Em đã về đến nhà rồi.” Cô bước xuống xe, khoá cửa ô tô lại.
Bên kia đầu dây im lặng một lúc rồi nói: “Chiều mai tôi đưa em đi gặp ông nội tôi.”
Tô Lê đang mở cửa bỗng dừng lại một lát, cô trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Được, em biết rồi.”
Giang Thần Hy nói: “Yên tâm đi, chỉ là gặp mặt làm quen chút thôi, sẽ không gây khó dễ cho em đâu.”
Tô Lê cười nhẹ mở của đi vào nhà rồi nói: “Nếu như ông nội anh không đồng ý thì sao?”
Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Đó là việc của tôi, em không cần lo.”
Tô Lê cười rồi hỏi: “Được rồi, em biết rồi, vậy ông nội anh thích cái gì? Em nên mua chút quà làm quà gặp mặt chứ?”
“Không cần thiết đâu,” phía đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng bật lửa.
Tô Lê có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc này, tay cầm điếu thuốc hút nhẹ xong thở ra một làn khói thuốc…