Ngày này, Tô Lê nhận được cuộc gọi của Giang Tiểu Ngữ, chuyện này quả thực cũng khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ.
Tô Lê bỏ điện thoại xuống, trên tay vẫn còn cầm hộp cơm đoàn làm phim đưa, vừa mới diễn xong cảnh, hộp cơm cũng đã lạnh ngắt mất rồi.
Giang Tiểu Ngữ muốn nói chuyện với cô, Tô Lê nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
Từ phim trường đi về cô liền tới thẳng bệnh viện gặp Giang Tiểu Ngữ.
Cô cũng mua một giỏ hoa quả tới, mang đặt lên trên bàn cạnh giường trong phòng bệnh của Giang Tiểu Ngữ, “ vốn dĩ muốn tới thăm em từ sớm, nhưng lại lo là lại làm phiền em nghỉ ngơi.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô, cười, nói: “Chị ngồi đi, không cần khách sáo vậy đâu.”
Tô Lê nhìn dáng vẻ yếu ớt của Giang Tiểu Ngữ, sắc môi nhợt nhạt, màu da trắng bệch, hoặc là do bị ốm, quả thực, Trần Miễn nói đúng, đàn ông cũng là sinh vật có cảm xúc, đối diện với những người phụ nữ như thế này, ai cũng phải mềm lòng, nếu như cô là một người đàn ông, cũng sẽ xót thương cô ấy.
“Giang tiểu thư tìm chị có chuyện gì vậy, cứ nói thẳng đừng ngại.” Tô Lê thu lại ánh mắt nhìn nhẹ nhàng nói.
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô, trực tiếp nhìn thẳng đối diện với Tô Lê, chính cô cũng có chút hơi bất ngờ.
Cô mím môi, sau đó lấy ra từ trong ngăn kéo một tờ chi phiếu, đưa qua cho Tô Lê, nhỏ nhẹ nói: “Tô tiểu thư, đây là tất cả vốn tích góp của em vài năm qua, mặc dù tiền không được nhiều, nhưng là mong chị có thể nhận lấy.”
Tô Lê nhìn cô, rồi lại nhìn tờ chi phiếu mà cô ấy đưa cho cô, một tờ chi phiếu trị giá 20 vạn, cô không nhận, mà cười nói: “Giang tiểu thư, em như này là có ý gì vậy, chị chưa hiểu lắm.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô, lúng túng rút lại ánh nhìn của mình, nói: “Tô tiểu thư thẳng thắn như vậy, thế thì em cũng không vòng vo gì với chị nữa, em cũng biết rằng chị sắp kết hôn với anh Giang Thần Hy, nhưng em hy vọng chị có thể chủ động rời khỏi anh ấy, có được không ạ? Nếu như chị thấy tiền vẫn ít, thế chị muốn bao nhiêu, em sẽ nghĩ cách, nhưng mà em cầu xin chị, chị rời xa anh Giang Thần Hy đi.”
Tô Lê cười, nói: “ Vì chị không có xuất thân tử tế hay… vì danh tiếng của chị không tốt?”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô, căng thẳng nói: “ Tô tiểu thư, em xin lỗi, em không có ý coi thường chị, thực ra em cũng hy vọng anh Giang Thần Hy có thể sớm chút kết hôn sinh con, có thể có được một cuộc hôn nhân viên mãn hạnh phúc, chứ không phải như hiện tại… như thế này. Tô tiểu thư, chị có biết vì sao mà người của Giang gia ai cũng không phản đối không, là bởi vì không ai quan tâm, em biết, ong nội hy vọng nhất rằng anh Giang Thần Hy và Kiều Vy ở bên nhau, như thế thì mối quan hệ giữa Giang gia và Kiều gia sẽ càng thân thiết hơn, thế nhưng anh Giang Thần Hy lại từ chối rồi, Kiều gia bên đó họ rất tức giận, hiện tại cũng vì chuyện này mà mối quan hệ giữa hai gia đình rất là căng thẳng, thực sự tình hình này đối với Giang Thần Hy không tốt chút nào.”
Tô Lê cười, nói: “ Anh ấy thà kết hôn với một người có danh tiếng không ra gì như chị, cũng không muốn chọn cô tiểu thư lá ngọc cành vàng kia, thực sự Kiều gia đâu còn mặt mũi nào, không tức giận mới lạ. Nhưng mà Giang tiểu thư em đây là hy vọng anh ấy và Kiều Vy ở bên nhau hay là không hy vọng như thế?”
“Giang Thần Hy ở Giang gia không dễ dàng gì, bao nhiêu năm qua anh ấy đã trải qua bao nhiêu vất vả khổ cực, em thực sự rất hy vọng anh ấy… …ít nhất anh ấy có thể làm chủ được hôn nhân của mình, em không muốn anh ấy sau này phải hối hận.” Giang Tiểu Ngữ lẩm bẩm nói.
Tô Lê cười, nói: “ Nhưng mà em càng hy vọng anh ấy có được Kiều gia làm chỗ dựa. Hoặc là nói, em hy vọng cho dù là bất cứ cô gái nào cũng được miễn là mạnh hơn chị, phải không?”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô, nói: “Em xin lỗi chị, Tô tiểu thư, đúng là em có ý như vậy, Tô tiểu thư à, chị có thể đồng ý với em không, rời khỏi anh ấy, đừng hại anh ấy.”